Mỗi lần đi làm về, anh đều âm thầm đến bãi rác dạo một vòng, tiếc là người máy bị vứt bỏ có phương pháp tái chế riêng nên rất khó nhặt được người máy còn xài được.
Anh dành dụm đủ tiền, rốt cuộc tìm được một người máy khá rẻ ở một cửa tiệm nhỏ.
Thân hình nó cao lớn, ngoại hình rất đoan chính, làn da mềm mại như da người, sau khi mở máy có thể vận hành bình thường và làm mấy việc nhà đơn giản.
Sở dĩ giá rẻ như vậy là vì nó sử dụng phần cứng rẻ tiền, có vấn đề về chất lượng mà chỗ bán lại không bảo hành.
"Chắc chỉ xài được hai năm thôi." Chủ tiệm nhắc nhở AY, "Hơn nữa nó ngốc hơn những người máy khác nhiều, anh phải nhập lệnh rất nhiều lần mới dạy nó làm việc được."
AY nghĩ thầm không sao, hai năm thì hai năm, với mức giá này cũng hời lắm rồi.
Anh rất muốn có một người máy ở chung với mình nên hăng hái trả tiền rồi nhập thông tin mình vào hệ thống người máy, sau đó đem nó về nhà.
2. 3.
AY lau sơ người cho 404, phát hiện áo ngủ của mình hơi chật với nó, xem ra mấy ngày nữa phải may vài bộ đồ rộng hơn mới được.
404 ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chủ nhân cài nút cho mình.
Thu dọn xong, AY kiễng chân ôm 404 một hồi, sau khi buông tay thì cười nói với nó: "Đây gọi là "ôm" đó."
404 không phản ứng.
Thế là AY lại ôm nó: "Lúc này em phải để tay trên lưng anh."
404 vẫn không phản ứng.
Đây cũng nằm trong dự liệu. AY kiên nhẫn ôm nó hết lần này đến lần khác rồi hỏi nó ôm mình được không.
Khi anh đã thấm mệt, quyết định ngồi nghỉ một lát thì người máy bỗng nhiên đưa tay ra vụng về ôm anh vào lòng, lắp bắp nói: "Ôm, ôm anh."