https://truyensachay.net

Người Ngoài Cuộc

Chương 10: PHÓ QUẢN ĐỐC NGAY THẲNG XOA DỊU LÒNG NGƯỜI

Trước Sau

đầu dòng
Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Tham ăn bắt trộm chim bồ câu còn bị người ta bắt ngay tại trận, cô quản đốc này không thể kiềm chế hơn một chút được sao? Đường Vũ Ngân theo bản năng muốn làm bộ như không biết quả trứng đần này, quay đầu bước đi.

Vừa mới xoay người, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi thống thiết ‘Đường Vũ Ngân. . . . . . ’. Anh dừng chân lại, buồn bực nghĩ, kẻ nào kêu vậy, hủy hết thanh danh của mình trước công chúng rồi.

Quay đầu lại nhìn, Giản Tiệp chính trực ngay thẳng ngắm anh, ánh mắt kia thật sự là muốn bao nhiêu tin tưởng liền có bấy nhiêu.

“. . . . . .”

Khụ, nói thật, Đường Vũ Ngân vốn là một kẻ sợ phiền toái. Những người đã làm việc dưới trướng anh đều biết, nguyên tắc của Đường Vũ Ngân là ‘việc quá ba bận, họa quá ba lần’, về sau anh sẽ không cho thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

Chỉ có Giản Tiệp là một ngoại lệ.

Một câu ‘cậu hãy thay tôi chăm sóc con bé’ của lão Giản giống như một câu thần chú ngày đêm quanh quẩn trong lòng anh, đôi khi Đường Vũ Ngân cũng sẽ bật cười, không hổ là cha nuôi nhìn anh lớn lên từ nhỏ, đối với tất cả mọi thứ của anh đều rõ như lòng bàn tay, biết rõ anh là một kẻ trọng tình, nên Giản Hải Thành mới lấy ân dưỡng dục thành tài bấy lâu đem Giản Tiệp giao phó cho anh, khiến Đường Vũ Ngân không thể nào trốn được.

Bất đắc dĩ thở dài, bước chân Đường Vũ Ngân xoay ngược, vòng lại trở về.

Đi đến trước mặt Giản Tiệp, Đường Vũ Ngân không khách khí gõ một cái vào gáy cô, lại thêm một cái cốc, giọng điệu hệt như người giám hộ: “Còn túm bồ câu của người ta làm cái gì?”

“À à!”

Tiểu Giản liên tục gật đầu, vội vàng đem trả bồ câu lại cho người bạn nhỏ tròn quay béo mập kia, chú bồ câu đáng thương bị kinh hãi, không ngừng run rẩy trong lồng ngực chủ nhân: “Yêu quái! Cô ta là yêu quái! Rút mất của tôi mấy cái lông chim liền…”

Bồ câu nhỏ vốn có dáng vẻ đáng yêu, giờ run lẩy bẩy trông lại càng tội nghiệp, lập tức chiếm được không ít sự đồng tình của mọi người xung quanh.

Cái loại người giống như đồng chí Giản Tiệp đây, ỷ mình là sinh vật cấp cao thuộc họ linh trưởng, không tôn trọng những loài vật khác, nhất định phải bị nghiêm khắc trừng trị. Những chú bồ câu khác cũng phần phật bay tới bên người chủ nhân, có con lớn tuổi còn nghiêm túc phát ra lời than thở: “Không thể tin được, địa cầu của chúng ta lại có loại dã man lạc hậu đến thế này——!”

Chúng bồ câu rối rít đồng tình kêu lên, cùng vỗ cánh tỏ vẻ muốn đoàn người đối với tên địa cầu này nghiêm trị không thả.

“Ngại quá, đây chỉ là một chút hiểu lầm thôi,” Đường Vũ Ngân tỏ thái độ như đang nói với quan viên chính phủ, giải thích cho mọi người: “Cô ấy mới đến, còn chưa rõ quy củ, sau này tôi sẽ dạy cô ấy nhập gia tùy tục cùng với những hiểu biết cơ bản nhiều hơn. Mặt khác, những tổn thất của ngày hôm nay, tôi sẽ thay mặt cô ấy bồi thường cho các vị.”

Đường Vũ Ngân tiếp tục nói: “Đương nhiên, cô ấy phạm sai lầm, nhất định phải trừng phạt, từ hôm nay trở đi, công tác bảo an vào ban đêm trong xưởng cứ để quản đốc Giản phụ trách.” Tác phong làm việc không bao che, hết sức thản nhiên, lấy việc công làm trọng.

Sắc mặt mọi người hơi dịu đi một chút.

Trưởng thôn cười niềm nở giảng hòa: “Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người không cần quá khẩn trương làm gì, quản đốc Giản là khách của chúng ta mà.”

Đường Vũ Ngân mỉm cười, đem hợp đồng đàm phán trong tay giao cho trưởng thôn xem qua trước mặt mọi người: “Đây là hợp đồng mà quản đốc Giản vừa mới kí kết xong, hạng mục đàm phán là nguyên vật liệu nhập vào, trọng điểm tranh luận nằm ở chỗ giá thu mua, quản đốc Giản đã cố gắng hết sức mình, trong vòng một tuần giảm phí tổn xuống mức thấp nhất có thể, chúng ta vẫn có thể được lấy hàng bằng giá gốc, đây coi như đã nâng cao được ưu thế cạnh tranh, có đủ thực lực để …” … điều khiển công ty rồi.

“. . . . . .”

Chết cha ——! Phía trước những lời anh nói đều là ngôn ngữ ngoại giao thông dụng của chính phủ, Đường Vũ Ngân như tỉnh mộng, vội vàng phanh lại, không chút dấu vết sửa lời nói: “. . . . . . có đủ thực lực để cam đoan trong tương lai nhà máy sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ.”

Các đồng chí nông dân vừa nghe đến mấy từ ngữ kiểu chính phủ như ‘phát triển mạnh mẽ’ thì trong lòng phần lớn đều kinh sợ.

Hơn nữa lí do thoái thác của Đường Vũ Ngân thật sự rất ngoại giao, càng nổi bật lên khí thế và địa vị ‘chân thật đáng tin’ của mình, khiến các đồng chí nông dân chất phác ở đây đều thầm cảm thán trong lòng ‘ồ, cô ấy đã giải quyết được vấn đề các cụ ngày xưa để lại rồi, thật là tốt quá!’

Hình tượng của Giản Tiệp nhất thời từ kẻ ‘gió đang thét, ngựa đang gào, kẻ biến thái đang cười hô hố’ vươn tay bắt bồ câu vụt phát biến thành dễ thương đáng yêu ‘chất phác, hiền lành, yêu dân, hết mình với nhiệm vụ’.

Mọi người không ai hay biết, giờ phút này mặc dù Đường Vũ Ngân đang cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại sắc bén quét qua đám bồ câu mấy lần, đặc biệt là chú bồ câu bé nhỏ đáng yêu đang được chủ nhân ôm vào trong ngực kia, trong lòng âm ngoan nghĩ: chỉ bằng đám gia cầm các người cũng muốn đụng tới cô gái mà ta bảo vệ? Không biết tự lượng sức mình. . . . . . Có tin bây giờ ta tìm cách khiến những người này ngoan ngoãn dâng tặng bọn mi cho ta nấu canh tẩm bổ không hả?

Chúng bồ câu khủng hoang, đều vội vàng quay về hang ổ, không dám làm càn nữa.

Mọi người tạm thời an tĩnh lại, đều tiến lên hỏi chuyện Đường Vũ Ngân, cũng có người tò mò tán gẫu chuyện nhà với Tiểu Giản, vui vẻ hòa thuận vô cùng, cười cười nói nói, chủ nhân nhỏ của đám bồ câu cũng thông minh hơn, cực kỳ hoan hỉ chạy đến giữ chặt tay phải của Đường Vũ Ngân hỏi.

“Anh ơi tên anh là gì thế?”

Đối mặt với em gái nhỏ dễ thương như thế, Đường Vũ Ngân không hề làm ra cái động tác ‘ngồi xổm người, từ ái vuốt ve đầu cô bé’ kiểu yêu thương thiếu niên nhi đồng của tổ quốc, mà cứ đứng thế đối diện với cô nhóc, khoanh tay đút trong túi quần, chỉ nói họ, ngay cả tên cũng chẳng thèm xưng ra.

“Anh họ Đường.”

Em gái nhỏ rất thông minh, vội vàng truy vấn: “Họ Đường sao, thế còn tên anh nữa?”

Cô nhóc này đúng là có ý tứ, khóe môi Đường Vũ Ngân khẽ nhếch: “Đường Vũ Ngân, vũ trong cao đường thúy vũ, ngân trong phong quá vô ngân.”

Vài câu tự giới thiệu này của Đường Vũ Ngân là thói quen đã sử dụng nhiều năm, cho dù hiện tại người đối diện là một cô bé gái không biết gì, trong chốc lát anh cũng không chú ý sửa, thuận miệng nói ra.

Nhưng cô nhóc này hiển nhiên rất hiểu chuyện, không hề rối rắm cái vấn đề nghe không hiểu lời Đường Vũ Ngân nói, chỉ chớp lấy thời cơ, thuận theo nói: “Về sau em gọi anh là anh Vũ Ngân được không?”

Đường Vũ Ngân bật cười, không đáp ứng mà cũng chẳng cự tuyệt. Tâm tư của cô bé gái này đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt anh, nhưng anh không định cùng cô nhóc làm việc xấu.

Đúng lúc này, một cô gái khác khoảng chừng hai mươi tư tuổi, mặc quần áo lao động nhanh chân chạy tới từ phía sau mọi người: “Tiểu Hoa, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”

“A, chị của em đến rồi.” Cô bé nhảy cẫng lên, vội vàng kéo tay Đường Vũ Ngân, dẫn anh cùng đi: “Anh, đây là chị gái của em, tên là Điền Tiểu Diệp…Em là em gái của chị ấy, tên em là Điền Tiểu Hoa.”

Vừa thấy rõ người mà em gái mình kéo tay là ai, cô gái tên Điền Tiểu Diệp liền có chút mất tự nhiên, lễ phép lên tiếng: “Phó quản đốc.”

Đường Vũ Ngân rất tùy ý gật đầu, mỉm cười đáp lại: “Thì ra cô bé là em gái của cô.”

Trong cái thôn này, bạn học Điền Tiểu Diệp cũng là một người truyền kỳ.

Mẹ chết sớm, cha lại chỉ như một vật dụng trang trí, không quan tâm đến hai chị em, về sau ông để mắt đến một quả phụ làng khác, hai người tình đầu ý hợp, không bao lâu sau, trong một đêm gió thổi trăng mờ, cha Điền nhẫn tâm bỏ rơi hai cô con gái, để lại một phong thư với ít tiền, rồi rời nhà đi đến thôn quê của quả phụ kia ở rể.

Người ta thường nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, lời này không giả. Điền Tiểu Diệp làm chị mặc dù khi ấy cũng có loại cảm giác tuyệt vọng ‘không biết cuộc sống sau này phải làm sao’, nhưng tính cách kiên cường thành thật đã khiến Tiểu Điền dấy lên ý chí chiến đấu trong lòng. Thử nghĩ mà xem, ông cha ta còn có thể sống sót sau ba năm thiên tai như thế, cô dựa vào hai bàn tay chăm chỉ của mình, chẳng lẽ còn chết đói hay sao? Ngón tay của Mao chủ tịch sẽ dẫn đường cho cô đi đúng hướng.

Vì vậy cứ thế, ban ngày họ làm việc nhà nông, ban đêm thêu thùa kiếm chút tiền nhỏ, tuy rằng cuộc sống nghèo khó túng quẫn thật sự không dễ, nhưng hai người vẫn có thể trải qua.

Cuối cùng, bạn học Điền Tiểu Diệp còn vinh dự đỗ đại học, trở thành con phượng hoàng đầu tiên bay ra khỏi xóm làng! Tung hoa. . . . . .

Mà điều khiến người ta cảm thấy đáng quý nhất chính là, bạn học Tiểu Điền học tập đạo nghĩa uống nước nhớ nguồn, có ơn tất báo, học phí học đại học năm ấy đều do người trong thôn gom góp cho cô, thế là vừa tốt nghiệp đại học với thành tích tốt, Tiểu Điền liền khéo léo từ chối những cơ hội làm việc ở thành phố, dùng phẩm chất kiên nghị của mình thoát khỏi dụ hoặc, không chút chùn bước trở về quê hương, mang theo một trái tim nhiệt huyết, trở thành kế toán của xóm mình, muốn dùng tri thức khoa học khiến thôn làng không ngừng phát triển! Tạo nên một làng Hoa Tây[1] thứ hai của đất nước! Hùng tâm tráng chí của cô nàng, khiến người viết là tác giả tôi đây cũng không kìm lòng được muốn vẫy hoa lần nữa. . . . . .

Thấy chị gái mình có quen biết với Đường Vũ Ngân, cô bé gái hết sức vui vẻ hỏi: “Chị ơi hai người đã gặp nhau rồi sao?” Thế có phải bát tự cũng so rồi chứ? . . . . . . Hô­hô~

Dù sao cũng là người từng tiếp thu giáo dục đại học, bạn nhỏ Điền Tiểu Diệp hoàn toàn không có tâm tư nhân dịp này tạo quan hệ với Đường Vũ Ngân, chỉ đơn giản đáp: “Hôm đầu tiên phó quản đốc tới chỗ này, người chịu trách nhiệm tiếp đón là chị, chị dẫn anh ấy đi thăm quan và tìm hiểu tình huống trong xưởng một chút.”

Cô em gái lén lút cười mờ ám với chị mình: “Em thấy anh ấy nhìn trông cũng được lắm, chị nói có đúng không?”

Tiểu Điền nghiêm túc đáp: “Không được nói bậy.”

Đuổi kẻ không có phận sự ra ngoài chính là sở trường của Đường Vũ Ngân, ngay cả trẻ con cũng không là ngoại lệ. Anh lấy mấy viên kẹo hoa quả thường mang theo trong túi ra đưa cho cô nhóc, sau đó xoa xoa gương mặt tròn như quả trứng của cô bé: “Đi chỗ khác chơi đi.”

Mấy bạn nhỏ được cho kẹo, vui vẻ nói cười chạy ra chỗ khác chơi, khiến mọi người thầm nghĩ: hóa ra Đường Vũ Ngân trông lạnh lùng trong trẻo như thế nhưng những lúc dịu dàng cũng hết sức ôn hòa đấy nhé. . . . . .

Năm đó trong World of Warcraft [2] có một câu nói thế này ‘Huynh Đệ Kiếm vừa ra, không còn là huynh đệ’, không biết bao nhiêu công hội bang phái vì tuyệt thế hảo kiếm này mà ly tán, nhờ đó có thể thuyết minh một cách sinh động thanh kiếm đó hiếm có đến thế nào, và người chơi vì tranh đoạt được nó mà đầu rơi máu chảy ra sao.

Quản đốc Tiểu Giản bị gạt sang một bên cảm thấy trong tình huống này hình như mình cũng có cảm giác như thế, ‘phó quản đốc vừa ra, không còn ai quản đốc’, nhìn Đường Vũ Ngân mà xem, cơ sở quần chúng vững chắc đến thế nào chứ! Quần chúng hợp lại, cô liền hoa lệ đầu hàng! ~

Tiểu Giản đá cục đá nhỏ dưới chân, xì một tiếng: “Vô sỉ.”

Trưởng thôn đứng bên cạnh cô nghe không rõ, nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Tiểu Giản nhìn theo bóng lưng Đường Vũ Ngân, ngứa ngáy nói: “Cực kỳ vô sỉ.”

[1] Làng Hoa Tây: là một làng ở phía Đông thành phố Giang Âm, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Một số nguồn tin coi đây là làng giàu nhất Trung Quốc hay hình mẫu của một ngôi làng xã hội chủ nghĩa.

[2] World of Warcraft: Là chuyển thể của loạt game Warcraft đã nổi tiếng toàn cầu trong bao lâu nay và là một trong những game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi (MMOPRG) lớn nhất thế giới hiện nay (với khả năng hỗ trợ đồng thời hàng nghìn người chơi cùng lúc); World of Warcraft là game MMO cho phép hàng ngàn người người chơi tương tác lẫn nhau bên trong cùng một thế giới.

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc