https://truyensachay.net

Người Ngoài Cuộc

Chương 5: TÌNH THÂM LÀ CÁI CỰC KỲ VÔ DỤNG

Trước Sau

đầu dòng
Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Sau khi Đường Vũ Ngân dặn dò mọi chuyện xong, anh quay trở lại phòng của mình, lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng gào khóc của Giản Tiệp qua điện thoại với bạn.

“Người anh em à cậu không tưởng tượng nổi đâu! Tớ đây cay đắng đau khổ vài chục năm qua, kết quả trong một đêm lại trở về trước thời kỳ giải phóng…Cha tớ bảo tớ đến cái chỗ xưởng này làm cái chức quản đốc khỉ gió gì đó, cậu nói xem! Đây là cái thứ công việc **** gì chứ?! . . . . . .”

Đường Vũ Ngân khẽ nở nụ cười nhạt đến mức gần như không thấy, xoay người khép cửa phòng mình lại.

Tắm rửa xong xuôi, đi ra ngoài nhìn qua chiếc cửa sổ lớn, anh mới phát hiện tuyết đã rơi thật nhiều. Đường Vũ Ngân cầm khăn mặt lau khô nước còn vương trên tóc, rót cho mình một ly nước lọc, rồi tiện tay mở hé cánh cửa sổ. Từng bông tuyết đang rơi bên ngoài lập tức xuyên qua tầng tầng không khí bay vào, bám lên mu bàn tay nhẵn nhụi của anh, trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi hương đặc trưng và độc đáo của bông tuyết mùa đông, xen lẫn hơi thở tươi mát của bùn đất.

Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên không ngừng vang lên. Đường Vũ Ngân cầm cốc thủy tinh quay trở lại phòng, nhấn nút nghe điện thoại.

“Ai đấy?”

“Lạc Danh Huy.”

Đường Vũ Ngân vươn tay uống một hớp nước, không chút để tâm hỏi: “Muộn như vậy còn tìm tôi làm gì?”

Lạc Danh Huy nói thẳng: “Cậu đã qua mặt tổng giám đốc Bucker Chambers, trực tiếp đưa đơn xin từ chức đến chỗ chủ tịch hội đồng quản trị đúng không?”

Đứng từ góc độ người xem, Đường Vũ Ngân không khỏi lên tiếng khen tặng: “Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy thật nhỉ.”

“Không nhanh không được! Bây giờ tất cả mọi người đều đang muốn chứng thực chuyện cậu đơn phương phá hủy hợp đồng, dùng một số tiền lớn để khôi phục sự tự do có phải là thật hay không? Phía Bucker xé đơn xin từ chức của cậu, phong tỏa tin tức, giám đốc phòng quan hệ công chúng còn dẫn một nhóm người đến đối phó giới truyền thông trong buổi trình diễn thời trang, nhất trí nói với người ngoài là cậu đang đi nghỉ phép, không chịu thừa nhận chuyện cậu từ chức rồi rời đi.”

Đường Vũ Ngân ‘ừ’ một tiếng, giống như nhân vật chính trong cái sự kiện này không phải là mình vậy, vô cùng bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lại.

Ở đầu kia điện thoại, Lạc Danh Huy cảm thấy không sao tin được: “Đường Vũ Ngân, cậu thật sự bỏ lại tất cả, đưa đơn xin từ chức với ban giám đốc?”

“À…” Người đàn ông bên này đáp rất hiển nhiên: “Không thể trách chuyện đó được, tôi đưa đơn từ chức cho Bucker, bọn họ không phê chuẩn.”

“Cậu có thể nói là đi nghỉ cũng được mà!” Từ chức đương nhiên là sẽ bị cự tuyệt rồi, ai cam lòng đồng ý để cậu đi chứ?

Bạn học Đường rất biết lắng nghe: “Xin nghỉ phép tôi cũng đã nói rồi, ông ta vẫn không phê chuẩn.”

Không nói ra thì thôi, nói rồi chỉ khiến Lạc tổng càng thêm đau đầu.

“Đường Vũ Ngân. . . . . .” Ở đầu kia điện thoại, Lạc Danh Huy hít sâu một hơi: “Cậu đã gặp qua vị chủ tịch của công ty đa quốc gia nào đồng ý phê chuẩn cho tổng giám đốc quản lí khu vực châu Âu của họ vô cớ nghỉ ngơi suốt một năm liền chưa?!”

Đường Vũ Ngân xoa trán, buồn phiền đáp: “Thật ra tôi vốn định xin nghỉ hai năm cơ . . . . . .”

Lạc Danh Huy: “. . . . . .”

Vừa nghĩ tới vị chủ tịch đáng mến nhà mình vì chuyện Đường Vũ Ngân bỏ đi mà tức đến độ nằm trên giường bệnh hai ngày liền, Lạc Danh Huy ít nhiều cũng có cái suy nghĩ kéo Đường Vũ Ngân từ lối rẽ sai lầm trở về con đường đúng đắn.

“Đường Vũ Ngân, online đi, dùng webcam để nói chuyện.”

“Chỗ này online có chút khó khăn.”

“Khó khăn chỗ nào?” Tiểu Lạc vỗ ngực nói: “Ông đây đến giải quyết giúp cậu!” Trông thế nhưng ông mày cũng là giám đốc kỹ thuật Internet thuộc hàng trâu bò trong công ty đa quốc gia đấy!

Đường Vũ Ngân hết sức thành thật đáp: “Chỗ này của tôi chỉ có thẻ điện thoại quay số 201 để lên mạng thôi, vấn đề lưu lượng cùng tốc độ quả thật khiến người ta đau đầu.”

“. . . . . .”

Lạc tổng vô cùng bội phục, muốn một người đàn ông đã quen với việc ra vào phòng họp trong những văn phòng cấp cao phải từ bỏ tất cả, đi đến vùng nông thôn cùng với một cô quản đốc làm người nguyên thủy, đây là tấm gương quên mình vì nghĩa lớn lao thế nào chứ!

Lạc Danh Huy thổn thức không ngừng, anh đã bị Đường Vũ Ngân làm cho cảm động rồi.

“Tình yêu thật là vĩ đại quá. . . . . .”

Đường Vũ Ngân cười nhạo anh: “Tình yêu gì chứ. . . . . .”

“Chẳng lẽ không đúng à,“ Giọng điệu của Lạc Danh Huy trở nên chua như giấm: “Không phải cậu vì Giản Tiệp hay sao?”

Đường Vũ Ngân bật cười, không giải thích gì.

Anh kéo dép lê đi ra ban công, dẫm lên lớp tuyết đọng trên đó, tiếng loẹt xoẹt vang lên trong đêm đông tĩnh lặng nghe đặc biệt khác thường. Một tay Đường Vũ Ngân cầm điện thoại tiếp tục nghe Lạc Danh Huy lảm nhảm vô nghĩa, một bên cúi người di chuyển cây xương trồng và cây lan ý[1] trở về phòng ngủ, cứ đi tới đi lui không ngừng như vậy.

“Đường Vũ Ngân, cứ thế này đi, “ Ở đầu kia điện thoại, đồng chí Tiểu Lạc có ý giật giây xui người phạm tội: “Thừa dịp mấy ngày này, cậu làm thịt cô ấy luôn, chờ cái gì chứ, đàn ông mà, đã nói thì phải làm! Đơn giản chỉ cần trong mấy đêm trời đông giá rét này, cậu ôm cô ấy ngủ là được rồi, dùng lồng ngực đàn ông rộng rãi của cậu ôm cô ấy vào lòng, để cảm hóa trái tim đã từng chịu tổn thương sâu sắc của cô ấy…”

(MM: Em lạy anh, câu đó mà anh cũng nói ra được =__=)

Đường Vũ Ngân bỗng bật cười, sự trong trẻo và lạnh lùng thường ngày vẫn che giấu bỗng thoát ra ngoài qua âm cuối hoàn mỹ, tinh tế vang lên.

“Tôi đi cảm hóa trái tim của cô ấy sao. . . . . . ?”

Mang theo ý cười chế nhạo, ăn khớp nhịp nhàng.

“. . . . . .”

Lạc tổng hết chỗ nói, ho một tiếng, chậm rãi đáp lời: “Cái này….. Nghe thật là quỷ dị quá.” Loại tình tiết kiểu đó quả nhiên không đáng tin cậy mà.

Đường Vũ Ngân ôm một chậu lan ý trong tay, quay bước trở về phòng, lúc đi qua cửa ban công, bất ngờ anh bỗng lên tiếng: “Thật ra tôi đã từng nghĩ đến điều đó.”

“Điều gì?”

“Chiếm đoạt cô ấy.”

Lạc Danh Huy: “. . . . . . !”

Đường Vũ Ngân nhìn thấy nước trong chậu thủy tinh đã sắp hết, cần phải thay nước mới cho cây lan ý này, thế là anh vừa cầm bình phun, vừa thay nước cho cây, vừa không nhanh không chậm trả lời điện thoại: “Thật lòng mà nói, cho tôi hai ngày là đủ rồi. Nhược điểm của cô ấy nhiều như thế, căn bản không cần phải lừa gạt, dùng chút thủ đoạn để giành lấy sự đồng tình của cô nàng, thì hàng có thể tới tay ngay thôi.”

Ở bên kia điện thoại, Lạc Danh Huy đổ mồ hôi lạnh khắp người.

“Đường Vũ Ngân. . . . . . Cậu đang nói nghiêm túc đấy chứ?”

Đường Vũ Ngân cười cười, “Cậu thử nói xem.”

Bạn học Tiểu Lạc bình thường nhìn qua trông rất giống lưu manh, nhưng thật ra mỗi khi quyết tâm làm chuyện gì, sự thiện lương từ trong xương lại bộc lộ ra ngoài. Anh nuốt nước miếng, cẩn trọng nói: “Đường Vũ Ngân, con gái vốn là phái yếu, cậu không thể xuống tay quá mức độc ác được . . . . .”

Đường Vũ Ngân nghe thấy câu đó, bất ngờ cười thành tiếng.

“Bệnh thần kinh. . . . . . Tôi muốn làm thịt cô ấy thì đã làm ngay vào cái ngày cô ấy đủ trưởng thành, đủ mười tám tuổi rồi, còn chờ đến chỗ này nhận chức phó quản đốc cùng cô ấy làm gì?” Anh có rỗi hơi đâu mà làm thế?

Lạc Danh Huy bó tay không nói nổi, khẽ gọi tên anh: “Vũ Ngân à…..Cậu thích cô ấy thật sao?”

Lạc Danh Huy có chút cảm giác đau lòng khi phung phí của trời.

Người đàn ông bình tĩnh như Đường Vũ Ngân, vốn dĩ không nên có điểm mù, phụ nữ trên đời này nhiều như vậy, bắt trái tim anh để trên người cô gái như Giản Tiệp, Lạc Danh Huy cảm thấy không xứng đáng.

Đường Vũ Ngân đặt cây lan ý lên bàn, vươn tay sờ hình dạng phiến lá, một chút sương tan thành giọt nước rơi vào trong tay anh từng chút một, cảm giác dịu dàng, lóe lên thứ ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn, khiến Đường Vũ Ngân thất thần trong giây lát, làm anh nhớ tới cặp mắt sáng trong không hề thay đổi của Giản Tiệp mỗi khi cô lên tiếng.

Anh bỗng chậm rãi nhấn mạnh từng lời: “Tôi đối với cô ấy, thật ra không phải là thích.”

“Cái gì?”

Bỏ kính xuống, ánh mắt Đường Vũ Ngân trở nên mơ hồ, từ xa nhìn lại, cứ như đang được phủ một làn hơi nước, trong suốt, thâm thúy và khác biệt.

Lạc Danh Huy chỉ nghe thấy từng tiếng nói chậm rãi của Đường Vũ Ngân vang lên: “. . . . . . Chẳng qua tôi chỉ, không có hứng thú với những người phụ nữ khác mà thôi.”

Nhiều năm qua, anh đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Giản Tiệp, vô số lần bắt gặp cô cố gắng dựa vào bản thân mình, cắn răng mà tiếp tục sống, cô khiến anh cảm thấy không thể nào tin được. Có lẽ chính bởi vì nét mặt cô khi ấy mới khiến kẻ đang trong cảnh giới vô dục tắc cương* như anh phá lệ buông thả lòng mình, không chút đề phòng nào hết.

(*vô dục tắc cương: biết bỏ qua dục vọng mới làm thành chuyện lớn)

Động lòng với cô, mỗi lần thầm nhắc đến tên cô thì trong lòng rung động, ngay cả chính bản thân anh cũng cảm thấy sợ hãi với chuyện này. Yêu một người con gái đã có ý trung nhân trong lòng, ngoài việc trở thành một người ngoài cuộc bình tĩnh đứng bên thì không còn cách nào nữa, bởi vì khi ta là người trưởng thành, điều thú vị và không thú vị nhất chính là không thể nói ra thẳng thắn hết mọi điều.

Anh không rơi vào lưới tình say đắm, mà đã trúng một loại tà thuật. So với tình yêu, tà thuật càng đáng sợ hơn, càng sa đọa hơn, mà anh, ngoài việc thuận theo, không còn cách nào để giải thoát.

Cộc cộc cộc.

Những tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

“Chờ một chút, tôi có việc.”

Đường Vũ Ngân không gác điện thoại, đặt xuống một góc bàn, đi ra mở cửa.

Chỉ thấy Giản Tiệp mặc một chiếc áo ba đờ xuy của quân đội kiểu cũ, run lẩy bẩy đứng trước cửa nhìn anh.

Đường Vũ Ngân nhíu mày, có chút kinh ngạc: “Cô có việc gì không?”

“Tôi, tôi vừa đi toilet. . . . . .”

“. . . . . .”

“Đèn, lỡ tay làm đèn pin rơi xuống . . . . . .”

“. . . . . .”

Đường Vũ Ngân xoa đầu, phiền não nói: “Không phải tôi đã đưa cho cô một công cụ vệ sinh nhanh và tiện rồi sao?”

Giản Tiệp lau mồ hôi đáp: “Tôi chưa từng dùng cái đó bao giờ, đương nhiên sẽ có chướng ngại tâm lý chứ!” Đặt mông ngồi vào đó nhỡ kẹt không đứng lên được thì sao, quản đốc Tiểu Giản cũng rất là khổ tâm mà:”Tôi cần có thời gian mới có thể thích ứng được. . . . . .”

Đường Vũ Ngân bất đắc dĩ nói: “Cô chờ ở đó, tôi lấy cái của tôi cho cô.”

(Momo: Tưởng anh lấy cái bô, thật ra là lấy cái đèn pin =.=)

“Được được ><.”

Giản Tiệp tựa vào cửa, chợt nhớ ra cái gì, bỗng thần bí nói với Đường Vũ Ngân: “Đường Vũ Ngân, vừa nãy tôi đi qua cánh đồng, hình như có người không hề sợ lạnh nằm trên tuyết. . . . . . muốn làm cái chuyện đó!”

“Hả?”

“Chính là cái chuyện đó đó! Cái chuyện ‘ưm ưm a a’ ‘a a ưm ưm’ đó. . . . . .”

Là đàn ông, đương nhiên đối với cái hiện tượng sinh lý này Đường Vũ Ngân có độ chấp nhận cao hơn so với Giản Tiệp, anh không chút để tâm đáp: “Ừ, có cảm tưởng gì?”

Tiểu Giản vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Đường Vũ Ngân, chẳng lẽ anh không có cái cảm giác đại loại như ‘ô wow thật thần kỳ’ kiểu thế hay sao?”

Đường Vũ Ngân dừng động tác lại, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Sau đó đáp: “Không có.”

Giản Tiệp đổ mồ hôi lạnh như mưa trên trán.

“Chẳng qua chỉ là nghệ thuật tiến hóa của nam và nữ mà thôi.” Thật ra Đường Vũ Ngân rất hiểu cho chỉ số IQ cùng với tình thương người của Giản Tiệp. “Cô không hiểu cũng là chuyện thường.” Bởi vì quá ngu ngốc . . . . .

“Tôi nhổ vào!”

Quản đốc Tiểu Giản lập tức nhảy dựng lên ba thước.

Đúng là cô không hiểu gì về nghệ thuật, nhưng mà nếu một ông già cùng một em gái làm chuyện đó ở đồng ruộng cũng được kêu là mỹ quan, thoát sạch cả người đã kêu có linh cảm…thì Nhật Bản đã sản xuất ra một đống cô nàng Sora Aoi [2] cho người ta đè thỏa thích rồi!

“Xì. . . . . . Tôi về phòng ngủ đây ><.”

Nói chuyện cùng cái kẻ có tư duy dị thường như Đường Vũ Ngân hoàn toàn không có cách nào thấu hiểu nhau được, cô thèm vào, đi về phòng ngủ mới là chuyện đúng đắn.

Đường Vũ Ngân vô cùng lễ phép, không quên nói chúc ngủ ngon cùng cô.

Nghe được tiếng rầm rầm đóng cửa tắt đèn của cô, anh mới nở nụ cười nghiền ngẫm, quay trở về phòng rót cốc nước đá, uống liền một hơi.

Cầm điện thoại ban nãy còn chưa ngắt lên, tiếng than đầy kinh ngạc của Lạc tổng lập tức liền truyền tới: “Tối như vậy rồi mà cô ấy còn dám chạy tới trước mặt cậu thảo luận cái vấn đề ‘ưm ưm a a’ này nọ sao. . . . . .”

Đường Vũ Ngân vừa uống nước đá vừa lầm bầm một tiếng, nếu Lạc Danh Huy biết vừa nãy quản đốc Giản của bọn họ chỉ mặc nội y bên trong áo khoác ba đờ xuy của quân đội rồi đứng trước mặt anh, mà anh thì không làm cái gì hết, phỏng chừng anh ta sẽ trực tiếp chạy đến bệnh viện thay anh đăng ký làm kiểm tra chướng ngại công năng của đàn ông mất. . . . . .

“Vũ Ngân, như vậy là không được đâu, cái loại chuyện chỉ có thể nhìn mà không ăn được rất là thê thảm, cậu sẽ bị nghẹn chết đấy!”

“À,” Đường Vũ Ngân gật đầu, thấu hiểu từ sâu trong nội tâm: “Đúng là rất thảm thật!”

Ở đầu kia điện thoại, Lạc Danh Huy im lặng nửa ngày, bỗng trịnh trọng lên tiếng đề nghị: “Đường Vũ Ngân, cậu xem có thời gian rảnh, tôi dẫn cậu đến bệnh viện tâm thần khám gấp, bệnh não của cậu quá nghiêm trọng rồi, không thể kéo dài được nữa!”

Đường Vũ Ngân tốn hơi thừa lời, bật cười thành tiếng, chỉ mắng một câu: “Bệnh thần kinh. . . . . .” rồi không làm gì khác để đáp lại nữa.

Thật ra không cần chữa, đã sớm chữa không hết rồi.

Tất cả bởi vì anh yêu quá sâu đậm.

Anh thâm tình, nhưng không giữ quy tắc nên không có chút tác dụng nào hết.

Trách ai bây giờ?

Không thể trách được ai.

[1] Cây Lan Ý: Còn gọi là cây Buồm trắng hay cây Bạch phiến. Hình dạng như trong ảnh. Cây này ở Việt Nam mình hay có khá nhiều, người ta thường dùng để trồng làm cảnh.

Ban đầu convert là bạch thủ, tớ tìm mãi chả hiểu nó viết gì. Cây này nhà tớ cũng có, làm đến đoạn anh Đường thay nước cho cây lại khó hiểu một phen, vì tớ tưởng cây này phải trồng đất. Thế là lại hì hụi đi tìm, té ra cây này cũng trồng trong nước được.

[2] Sora Aoi: hay còn gọi là Aoi Sora, là một diễn viên phim cấp ba của Nhật, thần tượng của giới trẻ yêu thích phim khiêu dâm trên toàn thế giới. Được mệnh danh là cô gái vàng của ngành giải trí người lớn với gương mặt ngây thơ trong sáng, có điều cô ấy đã rút khỏi ngành giải trí này từ năm 2006 rồi thì phải.

alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc