(Giải thích tên chương: Nguyên gốc là ‘Bổn điểu tiên phi bất toán văn’, tức là chim ngốc sợ không kịp nên phải bay trước, hay cũng có nghĩa là người chậm chạp biết mình sức yếu nên phải hành động trước)
Sau này, đồng chí Giản Tiệp trải qua những thử thách thủy hỏa khó khăn đã lớn lên trở thành một thế hệ quản đốc tốt của thôn Tây Khẩu, đương nhiên, những chuyện này là về sau mới nói. Còn bây giờ quản đốc Tiểu Giản vẫn là một con cừu non, một lòng một dạ muốn nâng cao kỹ năng PK trên bàn đàm phán của mình.
Vậy thì, muốn một người mới với sức học không khả quan, chỉ số thông minh cũng không được tốt lắm cải thiện loại kỹ năng cao cấp này, phải dùng cách nào đây? Rất đơn giản, chỉ bốn chữ thôi: giáo dục nhồi vịt.
Đường Vũ Ngân làm người tuyệt đối là kẻ hạ lưu cấp cao, ném mười cuốn sách thật dày lại, dùng một câu ‘đọc hết chỗ đó, trong vòng một tuần, tôi dạy em cách đùa chết bọn chúng’, chỉ trong chớp mắt đã làm bùng lên kíp nổ báo thù của bạn nhỏ Giản Tiệp.
Có cái mục tiêu này, Giản Tiệp lập tức giống như được uống xăng, phát huy hết mười phần công suất của vũ trụ nhỏ.
Chỉ vì cái cảm giác đen tối thoải mái ‘một tuần sau có thể đùa chết bọn chúng’ mà quản đốc Tiểu Giản xưa nay luôn chú trọng chất lượng giấc ngủ cũng không còn cảm thấy khó chịu vì tiếng chó sủa đến tê tâm liệt phế lúc nửa đêm kia, cũng không phát điên vì những tiếng tạp âm của xe ba bánh ầm ầm tiến vào chợ vào rạng sáng bốn năm giờ, cuối cùng đơn giản quyết định không cần ngủ nữa, xuất ra cái khí thế vạn người giành nhau lối đi qua cầu độc mộc như cái hồi năm đó thi vào trường đại học, suốt đêm đọc sách học bài, nhìn đến đâu là nhớ đến đó, điều cần thiết chính là hiệu suất!
Cái gã Đường Vũ Ngân này có tố chất tâm lý cực kỳ tốt, nhìn quản đốc Giản khổ cực như vậy rồi, anh ta cũng chỉ gật đầu khen ngợi một câu ‘cực khổ cho cô quá’, sau đó xoay người trở về phòng của mình, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ, cuộc sống trôi qua vẫn thảnh thơi như nước.
Mặt trời ngoi lên rồi lại lặn xuống, cứ thế, Đường Vũ Ngân tiếp tục hít thở bầu không khí mới mẻ ở nông thôn, hưởng thụ cuộc sống không chút áp lực, gần như là an dưỡng, còn Giản Tiệp thì sao, vẫn cực khổ múa bút thành văn, ngày đêm đọc sách, cuộc sống trôi qua hệt như thời còn là học sinh cấp ba vậy.
Thi thoảng Tiểu Giản cũng sẽ buồn bực tự hỏi mình: “Ông đây tốt xấu gì cũng là một quản đốc, là đại boss, là ông chủ, sao lại có cảm giác mình như kẻ làm công thế này chứ…?”
Đường Vũ Ngân thay cô giải thích mối nghi ngờ chỉ bằng một câu: “Còn muốn đùa chết bọn chúng nữa hay không? Muốn thì đọc sách.” Một chút cảm giác tội lỗi khi bắt nạt kẻ có dung lượng não thấp như Tiểu Giản cũng không có.
Sau đấy thẳng đến một ngày, Đường Vũ Ngân bất ngờ gặp được Giản Tiệp xách theo mấy thùng mì gói đứng trên cầu thang, cô đang móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, miệng vẫn còn đang lảm nhảm nguyên tắc ‘kiểm soát trông coi’ gì đó.
—— vốn dĩ chuyện này thật ra cũng không có cái gì, dù sao quan hệ giữa cô và Đường Vũ Ngân lúc ấy cũng chưa từng có cái kiểu ‘kết bạn ăn cơm’, vấn đề cơm nước là vấn đề cá nhân, cô thích dùng mì ăn liền để đối phó qua ngày cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà chết ở chỗ, trong tay Đường Vũ Ngân lúc này lại vừa vặn cầm theo mấy túi đồ ăn. . . . . .
Giản Tiệp vừa quay đầu lại, nhìn thấy anh, lập tức nhiệt tình chào hỏi theo kiểu thỏ trắng: “A, anh ăn cơm tối à.”
Đường Vũ Ngân: “. . . . .”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thị lực của Tiểu Giản không tồi, vẫn liếc thấy được đám rau dưa xanh xanh đỏ đỏ tươi ngon trong tay Đường Vũ Ngân, còn có một con gà mái vừa giết sống, món đồ chơi này mà đem làm thành canh gà thì chắc hương vị sẽ rất tuyệt đây . . . . . .
Cúi đầu nhìn lại đám mỳ gói trong tay mình, hình như vẫn là cái loại nguyên thủy không có trứng mặn thì phải . . . . .
Ừm ——
Quản đốc Tiểu Giản nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, hai tròng mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong tay Đường Vũ Ngân không chút di dời.
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Tại thời điểm này, Đường Vũ Ngân đang là cấp dưới, hàng xóm, người nhận ủy thác, bạn bè của cô, cho dù là thân phận nào đi chăng nữa cũng không cho phép anh tiếp tục giữ vững im lặng trong trường hợp như vậy. Chậm rãi mang đồ ăn lên, Đường Vũ Ngân lấy chìa khóa ra mở cửa, nói một câu: “Qua dùng cơm đi.”
Có cơm không ăn không phải là hảo hán!
Giản Tiệp lập tức ném mì gói trong tay xuống, thẳng tắp một đường đi theo anh vào phòng, một giây cũng không do dự!
. . . . . .
Không phải cô chưa từng tiến vào chỗ ở của đàn ông độc thân, nhưng chỗ ở giống như phòng của Đường Vũ Ngân thì quả thật là chưa được thấy.
Trước kia lúc ở phòng thanh tra, một đám anh em bọn họ cũng đã từng đến nhà Trình Lượng tụ họp, nhà trọ của bạn học độc thân Trình Lượng hoàn toàn toát ra cái phong thái của đàn ông chưa vợ: trong nhà không quá bày bừa nhưng cũng không thể nói là sạch sẽ, tìm đồ không thấy, tổng vệ sinh không làm, nói chung có thể ở là được, những cái khác bình thường đều OK. Đàn ông mà, cái cần thiết chỉ là một chỗ ngủ thoải mái thôi!…
Nhưng Đường Vũ Ngân không như thế.
Sạch sẽ, giản đơn, toàn bộ không gian cũng giống như con người anh, đường nét trôi chảy, không một chút dư thừa. Ngẫu nhiên đưa mắt nhìn lên, có thể thấy ở góc bàn cạnh cửa sổ một màu xanh tươi tốt.
Giản Tiệp đưa mắt đánh giá xung quanh, nhìn thấy một vài thứ đồ, lập tức trợn to mắt.
“Đường Vũ Ngân, điều hòa trong phòng anh ở đâu ra?”
“Mua.”
“Buồng vệ sinh có bồn cầu tự hoại và vòi sen thì sao?”
“Tìm người lắp.”
“Anh còn có cả đồ dùng phòng bếp tốt như vậy!”
“A, không thì nấu cơm kiểu gì?”
Giản Tiệp nhìn cái điều hòa đang không ngừng thổi khí nóng vù vù kia, trong lòng vô cùng phiền não.
“Đường Vũ Ngân, anh không hề nói cho tôi biết anh có mấy thứ này!”
Đường Vũ Ngân hết sức ngạc nhiên hỏi lại: “Em có hỏi tôi chuyện này sao?”
Đúng là, không có thật. . . . . .
Giản Tiệp nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này thật sự không giống với những người làm công bình thường. Chỉ bằng Đường Vũ Ngân đã có thể đem cái phòng ở rách nát miễn cưỡng đứng trên đất như vậy cải tạo thành khách sạn năm sao, khiến cho người ta cảm thấy anh ta không hề đơn giản.
Lúc hoàng hôn ở nơi đây, một vấn đề bỗng vụng trộm tiến vào trong đầu óc Giản Tiệp: người đàn ông tên Đường Vũ Ngân này rốt cuộc là ai . . . . . ?
Nhưng mà không chờ cô nghĩ tiếp, Đường Vũ Ngân đã cởi áo khoác ngoài tiến vào phòng bếp, lúc đi ngang qua người liền nắm lấy tay cô, kéo luôn cả cô vào.
“Làm gì làm gì?”
Đường Vũ Ngân đi về phía bếp ga, khẽ dựa vào nó, nhíu mày nhìn cô: “Có biết nấu cơm hay không?”
“. . . . . .”
Đây thật là một vấn đề khó giải quyết mà.
Đường Vũ Ngân nhanh chóng hiểu ra. Anh khẽ than thở: “Đại khái tôi cũng biết là em ngốc rồi…”
Nhưng quả thật không nghĩ tới lại có thể ngốc đến mức độ này.
Giản Tiệp sờ mũi, ngượng ngùng nói: “. . . . . . Tuy rằng tôi không biết nấu cơm, nhưng giúp anh nấu thì chắc là vẫn được. Khụ khụ, tôi sẽ phụ một tay. . . . . .”
Đường Vũ Ngân cuốn tay áo sơ mi lên, cầm túi rau xanh biếc, tùy ý hỏi: “Khẩu vị của em hằng ngày là gì?”
Trong lòng Giản Tiệp thấy ấm áp.
Cô chỉ là một kẻ chạy sang đây ăn chực, mà anh vẫn nhớ hỏi khẩu vị cô thế nào, quả nhiên tâm tư người đàn ông này rất tinh tế . . . . . .
Thấy cô không trả lời, Đường Vũ Ngân nâng tay gõ đầu cô một chút: “. . . . . .”
Thế là, hai người đứng trong phòng bếp cùng rửa rau nấu cơm.
Đường Vũ Ngân thái rau, trước đó Giản Tiệp đã giúp anh rửa sạch, Đường Vũ Ngân đổ dầu xào rau, Giản Tiệp đứng bên cạnh đưa đồ này nọ.
Động tác trong phòng bếp của Đường Vũ Ngân vô cùng lưu loát, khẽ động môi nói: “Đường trắng.”
“Đây đây.” Tiểu Giản vội vàng đưa lọ đường qua.
Ánh mắt Đường Vũ Ngân không hề chớp, cầm lấy, mở nắp, xúc hai thìa.
“Dấm chua.”
Lại đưa dấm chua.
Lúc Đường Vũ Ngân không chỉ huy gì nữa, Giản Tiệp liền đứng sau lưng tựa vào bàn thái nhìn anh nấu cơm.
Vài món ăn gia đình đơn giản nhanh chóng làm xong, Đường Vũ Ngân bưng đồ ăn ra, nước miếng Giản Tiệp liền tí tách chảy thành dòng, vươn tay ra định bốc miếng thịt ăn. Ánh mắt Đường Vũ Ngân đảo qua, đôi môi mỏng khẽ thốt lên một câu: “Mười vấn đề người đàm phán nên hỏi là gì?”
Dáng vẻ không chút biểu tình của Đường Vũ Ngân luôn khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Giản Tiệp lập tức thu tay lại, phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở miệng giống như học sinh tiểu học lên bảng trả bài cũ: “Một, suy nghĩ xem trong tương lai chúng tôi có thể cho bạn bao nhiêu mối làm ăn? Hai, giá cả thương lượng nằm ở trong khoảng nào? Ba, bạn có muốn làm một mẻ lớn hơn không? Bốn, bạn có muốn kiểm tra trước một thời gian không? Năm, bạn có thể cam đoan đây sẽ là điều kiện tối ưu không? Sáu, bạn đã chuẩn bị tốt mọi thứ để mất đi khách hàng như chúng tôi hay chưa? Bảy, nếu không thể đạt tới thỏa thuận cuối cùng, bạn sẽ làm thế nào? Tám, bạn có thể cho tôi chút thời gian trở về thông báo được không? Chín, chỗ thiếu hụt phải chia đều để hai ta mỗi bên một phần? Mười, bạn có muốn tôi giới thiệu các công ty khác hay không?”
Một chữ cũng không sai.
Làm một kẻ mới, trả lời như vậy miễn cưỡng cũng có thể coi là đạt tiêu chuẩn.
Vươn tay cầm một khối thịt nướng nhét vào trong miệng cô, anh nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Oh~Yes! . . . . . .”
Bạn học Tiểu Giản không hề cảm thấy có chút vấn đề ở chỗ nào, vọt vào nhà bếp mở vòi nước rửa tay thật sạch.
Đường Vũ Ngân đặt đĩa thức ăn xuống bàn, sau đó suy nghĩ một chút, lấy di động ra gọi cho Lạc Danh Huy: “Hỏi cậu chuyện này, cái con Labrador mà cậu nuôi kia, có phải mỗi lần trước khi nó ăn cơm đem huấn luyện sẽ nâng cao trí nhớ của nó rõ rệt hay không?”
“Đúng vậy đấy,” Ở đầu kia điện thoại, Lạc Danh Huy vô cùng kinh ngạc: “Sao tự dưng cậu lại có hứng thú với chuyện này? Cũng nuôi chó rồi hả?”
“À, cũng không khác nhau lắm,” Giọng điệu của Đường Vũ Ngân vẫn bình thản không chút gợn sóng như thế, nghe qua cực kỳ hiển nhiên: “Tôi đang phụ trách nuôi một cô gái mà.”