Sở Huyền Dịch cho rằng Hoa Linh Cơ vẫn luôn lừa dối mình. Nàng và Ma cung một mềm dẻo một cứng rắn lừa hắn ngoan ngoãn trở về Ma cung, đồng thời chặt đứt luôn đường lui của hắn!
Nhưng Hoa Linh Cơ lại sửng sốt, sao hắn có thể hoài nghi nàng như vậy chứ!
Nàng tự nhận mình đã dốc hết sức để bảo vệ hắn!
Chỉ là hiện tại Ma tôn phái càng nhiều yêu ma tới bắt hắn về, nàng thật sự bất lực, muốn giúp mà không làm gì được!
"Phong Ma Bình, ngươi nói thật với Ma cung đi, nói bọn họ biết thiếu chủ chính là Sở Huyền Dịch của Trình Tiên môn! Mau bảo Ma tôn phái người đến bắt hắn!!!"
“Hả?”
Gió quanh quẩn xung quanh thổi nhanh hơn.
Phong Ma Bình khó hiểu: "Nha Nữ, ngươi không dùng thủ đoạn nhẹ nhàng với thiếu chủ được à? Ngươi không sợ sau này thiếu chủ sẽ không trọng dụng ngươi sao?"
Hoa Linh Cơ chợt cười lạnh, giật giật khóe miệng: "Ta mà cần hắn trọng dụng ta ư? Hắn là cái quái gì chứ! Hắn quản tốt bản thân hắn trước đi đã!"
Phong Ma Bình: …
Im lặng một lúc, Phong Ma Bình do dự nói: "Vậy ta báo cáo đúng sự thật nhé?"
"Ừm."
Hoa Linh Cơ không đổi sắc mặt, tim không đập nhanh.
Phải, nàng máu lạnh vô tình thế đấy!
Nàng không cần bao dung cho người không tin tưởng nàng! Vả lại, Sở Huyền Dịch quay về Ma cung là để kế thừa gia nghiệp, cũng tốt mà!
Nàng đang giúp hắn đi lên đỉnh long sinh đấy chứ!
Sau khi được Hoa Linh Cơ cho phép, Phong Ma Bình bay vụt lên.
Hoa Linh Cơ ngồi trên cành cây, bình tĩnh chờ đợi Phong Ma Bình quay về báo cáo. Nàng dựa vào thân cây, trong đầu toàn là gương mặt lạnh băng của Sở Huyền Dịch ngày đó.
Đồ khốn.
Sinh vật không có lương tâm, không xứng có kết cục tốt!
Sau này, hắn là thiếu chủ Ma cung của hắn, nàng làm gián điệp ở Nhân giới của nàng!
Hai người nước sông không phạm nước giếng!
Cho dù sau này hắn có lên làm Ma tôn, thì cũng đừng hòng có thể điều khiển được nàng!
"Con rồng vô ơn, về nhà của huynh đi!"
Lúc Hoa Linh Cơ đang thầm nguyền rủa, Phong Ma Bình đã quay lại bên cạnh nàng, nghiêm túc nói: "Nha Nữ, vậy mà Ma cung đã biết được thân phận của thiếu chủ, hạ lệnh cho đám yêu ma Mạnh Đoàn vây công Trình Tiên môn, vạch trần thân phận thiếu chủ trước mặt mọi người!
"Để tránh thiếu chủ trong cơn tức giận mà vạch trần ngươi, khiến ngươi gặp nguy hiểm, Ma cung lệnh cho ngươi lập tức rời khỏi Trình Tiên môn, trở về Ma cung!"
Trong một thoáng, Hoa Linh Cơ sửng sốt.
“Bảo ta rời khỏi Trình Tiên môn? Quay về, quay về Ma cung?”
"Đúng!"
"Hừ, hắn, hắn còn dám... vạch trần ta!?"
“Chưa chắc.”
Hoa Linh Cơ nổi nóng, đang khi nàng suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể an toàn ở lại thì bỗng nhiên, tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn bộ tông môn!
Trong nháy mắt, trận pháp trên bầu trời chớp lóe liên tục, như nửa vòng tròn đang che chở Trình Tiên Môn.
Tiếng của một trưởng lão truyền khắp toàn bộ tông môn: "Chúng đệ tử cảnh giác. Sở Huyền Dịch là yêu long Ma tộc, bị Tông chủ phát hiện, trọng thương trốn thoát! Lập tức phong tỏa tất cả lối ra, điều tra nghiêm ngặt hết thảy dị thường!"
"Chúng đệ tử cảnh giác..."
"... Sở Huyền Dịch... trọng thương trốn thoát..."
Lúc này, Hoa Linh Cơ đang ngồi trên cành cây giật thót, lập tức nhảy lên vỏ sò, bay nhanh về phía đại điện tông môn!
Sở Huyền Dịch lại bị phát hiện ư!?
Sao có thể? Sao hắn lại bị phát hiện được?!
Bây giờ hắn đang ở đâu?
Hắn muốn chạy trốn sao!?
Hắn có chạy được không?
Lúc này đại điện tông môn đã hoàn toàn hỗn loạn.
Vô số đệ tử hoảng sợ chạy tới, không biết làm sao.
“Sao Đại sư huynh lại là yêu long Ma tộc được? Ta không tin!”
"Tông chủ đấu pháp với hắn, bị ép dùng lực lượng nguyên thần, chẳng lẽ là giả sao? Mẹ kiếp, thật không ngờ Sở Huyền Dịch lại là Ma tộc!”
"Cho nên… Ma long ngày trước xuất hiện ở tông môn là Đại sư huynh!?"
Lúc Hoa Linh Cơ đang bị đủ loại âm thanh xì xào bàn tán làm phiền thì chợt nhìn thấy một đám tu sĩ khí thế bi thương mà tức giận từ đại điện tông môn đi ra.
Dẫn đầu là Thụy Huy sư huynh, Mộng Lâm sư tỷ, Y Duyệt sư tỷ, Hà Minh Tước... Tất cả bọn họ đều cầm vũ khí, sắc mặt u ám.
Ngoại trừ Sở Huyền Dịch ở bên ngoài thì tổn cộng hai mươi bảy đệ tử đại diện thế hệ này đều ở đây!
Hoa Linh Cơ đang muốn đi tới hỏi thăm, bỗng nhìn thấy Thụy Huy sư huynh nghiêm mặt, giơ kiếm hét lớn: “Chư vị đồng môn, gần đây thế cục hoảng loạn, các trưởng lão của tông môn đã dùng bí pháp, thiết lập Nghiệm Ma trận, kiểm tra thực hư các đệ tử dẫn đầu!
"Không ngờ lại phát hiện ra Sở Huyền Dịch là yêu quái Ma tộc! Kẻ này lòng muông dạ thú, ẩn nấp trong môn phái của chúng ta nhiều năm. Có thể thấy, những dị động gần đây của yêu ma chính là do Sở Huyền Dịch cấu kết trong ngoài, ý đồ bất chính!"
Hắn vừa dứt lời, tất cả đều ồ lên.
Đại sư huynh tông môn lại là yêu ma thật!?
Còn định làm nội ứng, giúp yêu ma tấn công Trình Tiên môn?
Hai mắt của Thụy Huy sư huynh cũng đỏ hoe, trong mắt tràn đầy đau buồn và hoảng loạn: "Sở Huyền Dịch bị bại lộ tại chỗ, sử dụng bí pháp yêu ma, liều mạng chống cự, hại Tông chủ bị thương nguyên thần, quả là tội ác tày trời!
“Nhưng hắn cũng bị Tông chủ đánh trọng thương, lúc này chắc chắn là đang trốn trong môn phái.”
"Chúng đệ tử đừng sợ, lục soát với bọn ta, liên thủ bắt sống kẻ này!"
Sau khi căn dặn một phen, tất cả mọi người trong Trình Tiên môn đều đồng thanh đáp: "Vâng!"
Ngay lập tức, mọi người tự giải tán, đi đến cương vị công tác mình phụ trách thường ngày, bắt đầu lục soát.
Hoa Linh Cơ vội vàng tiến lên, kéo Y Duyệt sư tỷ lại: "Sư tỷ, Đại sư huynh là yêu ma thật sao?"
“Ừ!” Y Duyệt sư tỷ nặng nề gật đầu, trong mắt ngấn lệ: “Linh Cơ, hiện tại không thích hợp nói tỉ mỉ cho muội biết, muội về đại điện chờ trước đi, tránh cho gặp phải hắn. Nhớ kỹ, hắn là yêu ma! Ngay cả sư tôn mình hắn cũng dám đả thương thì huống chi là những đồng môn như chúng ta!"
Dứt lời, các sư huynh sư tỷ đều vội vàng đi mất.
Hoa Linh Cơ đứng tại chỗ, lo lắng nhảy dựng lên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng xông thẳng vào đại điện của Tông chủ.
Chỉ thấy bên trong tề tụ đủ các trưởng lão và phong chủ trong tông môn, bầu không khí nặng nề đến cùng cực. Hành Nguyên Chân nhân đang đả tọa chữa thương ở chủ vị, nhìn sắc mặt thì quả thật trạng thái ông ấy không tốt lắm.
Thấy vậy, Hoa Linh Cơ mới chịu tin hóa ra Sở Huyền Dịch đã ra tay với sư tôn của mình thật!
Hắn, sao hắn dám chứ!
Sao hắn lại làm thế?
Hắn không giống người sẽ làm ra chuyện như vậy!
Đúng rồi, chắc là vì thân phận bại lộ, nhưng... Hoa Linh Cơ không biết có phải mình đang đạo đức bắt cóc(*) không, mà trong mắt nàng, Sở Huyền Dịch là người chính trực lương thiện, có nề nếp, lòng mang chính nghĩa, dù cho có bị lộ thân phận cũng sẽ không làm chuyện tổn hại đến sư tôn!
(*) Hành động dùng danh nghĩa đạo đức để yêu cầu, ép buộc, thậm chí là tấn công người khác và gây ảnh hưởng tới hành vi của họ bằng những tiêu chuẩn quá đáng và không thực tế.
Chẳng lẽ... nàng nhìn lầm người rồi?
Vậy lúc trước nàng bảo vệ cho Sở Huyền Dịch thì tính là gì?
Loại quân tử dởm này, vẫn đừng nên ở lại chính đạo thì hơn!
"Người này bái bản tôn làm sư phụ đã được nhiều năm, được bản tôn coi trọng, đích thân dạy dỗ, vẫn luôn tự hào vì hắn. Bản tôn chưa từng nghĩ tới mình lại mù mắt mù tâm trí, thu một tên yêu ma làm đồ đệ!"
Lúc này, Hành Nguyên Chân nhân chậm rãi mở mắt ra, âm thanh sắc bén: “Ta làm sư phụ nhiều năm mà không dạy dỗ được người này nên thân, có thể thấy được yêu ma đều là kẻ vô ơn, không có thuốc chữa!"
Nói đến đây, Hành Nguyên Chân nhân nhìn về phía Hoa Linh Cơ, nhưng Hoa Linh Cơ bị dọa sợ không nhẹ, toàn thân lập tức căng thẳng, không dám thở mạnh.
Nàng chợt nhớ đến trận pháp Nghiệm Ma kia.
Nếu ngay cả Sở Huyền Dịch cũng có thể kiểm tra ra, e là nàng cũng lâm nguy mất.
Cũng không biết lúc nào nó sẽ kiểm tra đến nàng.
Hành Nguyên Chân nhân sa sầm sắc mặt: "Truyền lệnh bản tôn, một khi tìm được Sở Huyền Dịch, không cần bắt sống!"
“Vâng!”
Trơ mắt nhìn đồng môn đi truyền đạt mệnh lệnh của tông chủ, Hoa Linh Cơ lưng như kim chích.
Không cần bắt sống, chẳng phải là chém chết tại chỗ hay sao?
Sở Huyền Dịch đã bị thương nặng, lại bị nhiều người lùng tìm như thế...
Nàng phải làm gì bây giờ?
Lúc này, Vô Đỉnh Chân nhân dò hỏi: "Tông chủ, đã có một yêu ma nằm vùng trong tông môn thì ắt sẽ có tên thứ hai, thứ ba. Chúng ta có cần kiểm tra từng đệ tử môn hạ không?"
Nghe vậy, trái tim Hoa Linh Cơ run lên.
Nhưng may là, Hành Nguyên Chân nhân lắc đầu: "Nếu còn có yêu ma khác, lúc này ngược lại không phải là thời cơ tốt để kinh động bọn chúng. Xử lý Sở Huyền Dịch trước đã, còn những yêu ma nằm vùng khác, đợi sau này lại diệt từng tên.”
"Tông chủ nói có lý."
Hoa Linh Cơ nghe vậy thì không dám nán lại đại điện nữa.
Sợ sư tôn một phút lơ đãng thấy nàng, tâm huyết dâng trào, muốn kiểm tra nàng trước.
Thừa dịp trong đại điện nhiều người hỗn loạn, nàng gấp gáp chuồn ra khỏi đó.
Phong Ma Bình lập tức lặng lẽ đến gần: "Nha Nữ, ngươi đang làm gì ở đây? Lỡ đâu thiếu chủ thấy ngươi, vạch trần ngươi trước mặt mọi người thì ngươi tiêu đời đó!"
"Hắn không nhìn thấy ta, cũng có thể vạch trần ta mà!"
Hoa Linh Cơ lo lắng đến nỗi hai chân tê dại, nàng đi đến một nơi không có ai, kìm nén giọng nói của mình, khàn khàn nói: "Hắn là kẻ xấu! Hắn không giống những gì ta nghĩ! Hắn lại dám thương tổn sư tôn để tự bảo về mình!
"Ngay cả Ma cung cũng lo lắng hắn vạch trần ta. Hóa ra hắn là một tên ngụy quân tử hay sao!?”
“Ta đã quá ngây thơ mù quáng, tin tưởng bộ dạng giả tạo của hắn! Ta đã bị hình tượng của hắn lừa thảm!?”
Bỗng chốc, xung quanh yên tĩnh, Phong Ma Bình không phản hồi.
Hoa Linh Cơ trút giận xong, lại im lặng một lúc lâu, mới sụt sịt: “Nhưng nếu hắn muốn vạch trần ta, thì hắn có rất nhiều cơ hội vạch trần ta từ lâu rồi… Phong Ma Bình, ngươi biết hiện giờ hắn đang ở đâu không?”
"Ta cũng không biết, hiện tại Trình Tiên môn dùng đủ loại trận pháp, ta không dám phi hành tùy tiện."
Hoa Linh Cơ nghĩ ngợi rồi lấy đá truyền tin ra.
Một lát sau, nàng phát ra một câu: "Sở Huyền Dịch, ngươi đang ở đâu?"
Nàng vốn tưởng Sở Huyền Dịch sẽ không để ý tới mình nữa, nhưng không ngờ không lâu sau, Sở Huyền Dịch đã đáp: "Ta ở trong sơn động phía tây núi Minh Lam. Linh Cơ, bây giờ ta đang rất yếu, cần muội giúp đỡ. Muội có cách nào giúp ta trốn khỏi tông môn không?"
Hoa Linh Cơ còn chưa kịp trả lời, Phong Ma Bình đã không kịp chờ đợi nói: "Nhanh, Nha Nữ, chúng ta đi tìm thiếu chủ thôi! Chúng ta phải giúp thiếu chủ rời khỏi nơi này!"
Hoa Linh Cơ nắm đá truyền tin trong tay, lòng rối bời.
Nàng không muốn giúp tên ngụy quân tử này!
Nhưng nàng cũng không cảm thấy tên ngụy quân tử này đáng chết…
Các đệ tử của Trình Tiên môn đang lùng tìm hắn đã nhận được lệnh "không cần bắt sống", nếu nàng không giúp hắn thì kết cục của hắn sẽ là cái chết.
"Nha Nữ, nhanh lên, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta đi giúp thiếu chủ mau đi!"
"Ngươi có cách à?"
“Giờ ta chưa có, đợi đến gặp thiếu chủ đã!”
Dưới sự thúc giục của Phong Ma Bình, Hoa Linh Cơ đã tìm kiếm nơi ẩn náu của Sở Huyền Dịch với tâm trạng phức tạp.
Núi Minh Lam cách đó không xa, cũng coi như “dưới đĩa đèn thì tối”, đệ tử lục soát nơi này cũng không nhiều.
(*) “Dưới đĩa đèn thì tối” vốn dùng để chỉ vùng tối dưới đèn do bị chính đèn chặn lại trong quá trình chiếu sáng. Nay được mở rộng ra là: Con người không nhìn thấy và không cảm nhận được những sự vật, sự việc xảy ra rất gần mình.
Chẳng mấy chốc, Hoa Linh Cơ đã đến sơn động.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Sở Huyền Dịch, nàng đã sợ đến sững người.
Sở Huyền Dịch cả người bê bết máu, bên sườn mặt bị vảy bao phủ, hai mắt đỏ bừng, nhìn qua ai cũng có thể nhận ra hắn là yêu ma!
"Linh Cơ..." Hắn khó khăn vươn tay về phía nàng: "Chúng ta… mau… rời khỏi đây…”
"À! Được được!"
Hoa Linh Cơ cuống quít đưa tay ra đỡ.
Nhưng mà, vào lúc hai người nắm tay nhau, Sở Huyền Dịch đột nhiên khống chế nàng, một tay đè nàng áp vào ngực mình!
Một tay hiện ra vuốt rồng, bóp vào yết hầu của nàng!
“Ưm!”
Cổ họng của Hoa Linh Cơ nháy mắt bị bóp nghẹt, khó có thể nói ra một chữ!
Nàng ngẩng cao đầu, hai mắt mở to, không dám tin nhìn chằm chằm Sở Huyền Dịch.
Tên khốn kiếp này!
Vậy mà hắn, hắn lại dám bắt nàng làm con tin!
Nàng mặc kệ mình có thể bị bại lộ, khổ cực đi tới đây, là để hắn bắt làm con tin sao!?
Lúc này, Sở Huyền Dịch trong mắt nàng đã trở thành yêu ma, không còn như trước nữa.
Không còn là con người nữa!
Phong Ma Bình vừa thấy tình hình không ổn thì lập tức xuất hiện.
“Thiếu chủ! Ngài… ngài ngài định là gì Nha Nữ?”
Sở Huyền Dịch phớt lờ Phong Ma Bình, mà giọng nói khàn khàn lại vang lên bên tai Hoa Linh Cơ: "Không phải ngươi muốn gạt ta về Ma cung sao? Giúp ta thoát ải này trước đi!"
“Ưm!” Cút!
Nước mắt từ khóe mắt Hoa Linh Cơ rơi xuống.
Nỗi đau bị bóp chặt yết hầu hoàn toàn không thể so sánh với nỗi đau trong lòng nàng vào giờ phút này!
Đồ khốn! Đồ khốn kiếp!
Ngay sau đó, Sở Huyền Dịch dứt khoát bắt Hoa Linh Cơ làm con tin, nhảy ra khỏi sơn động, bay thẳng lên trời cao.
Một tiếng long ngâm truyền khắp tông môn.
"Thả ta ra, nếu không ta lập tức bóp chết nàng ta!"
Gần như ngay tại thời điểm âm thanh rơi xuống, Hành Nguyên Chân nhân đã dẫn đầu vô sô đại năng cao tu bay tới chặn lại! Sở Huyền Dịch đã hoàn toàn bị bao vây.
Nhìn thấy ánh mắt phức tạp và lo lắng của mọi người, Hoa Linh Cơ thật muốn tự vạch trần thân phận của mình!
Nàng cũng là yêu ma!
Cho nên không cần để ý nàng!
Lập tức giết chết tên khốn kiếp này đi!
Ngay lập tức!
Hành Nguyên Chân nhân ở xa xa thở dài: "Nghịch đồ, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao?"
Sở Huyền Dịch cười nặng nề: "Nếu ta không thể trốn thoát thì sư tôn tự nhiên sẽ không ngại thử một lần."
Hành Nguyên Chân nhân nheo mắt, trầm mặc một hồi, nhìn thấy móng vuốt của Sở Huyền Dịch trên cổ Hoa Linh Cơ càng ngày càng bóp chặt, đến mức Hoa Linh Cơ bắt đầu trợn trắng mắt.
Cuối cùng, ông ấy phất tay: "Cho ngươi một con đường sống! Thả nàng đi!"
Ông ấy vừa dứt lời, trận pháp trên trời xuất hiện một lỗ nhỏ.
Chỉ thấy Sở Huyền Dịch không bay đi ngay, mà phun ra một ngụm long khí, truyền ra ngoài trận.
"Phong Ma, đi, bảo yêu ma bên ngoài yểm trợ cho ta."
Phong Ma Bình vẫn luôn đi theo Sở Huyền Dịch và Hoa Linh Cơ, không dám làm trái lệnh của thiếu chủ, nhưng trước khi đi, hắn còn nói nhỏ: "Thiếu chủ, ngài xuống tay nhẹ một chút, làm Nha Nữ bị thương sẽ không tốt đâu."
Sở Huyền Dịch hoàn toàn không rảnh để ý đến hắn.
Chẳng mấy chốc, vô số yêu ma đã tề tụ bên ngoài trận pháp, che kín bầu trời.
Thấy vậy, sắc mặt của tất cả mọi người trong Trình Tiên môn thoáng thay đổi, ánh mắt nhìn Sở Huyền Dịch càng thêm căm hận.
Hóa ra hắn và yêu ma nội ứng ngoại hợp thật!
Vẻ mặt Hành Nguyên Chân nhân cũng chẳng mấy sáng sủa, bởi vì ông ấy cũng đã lường trước được sợ là Sở Huyền Dịch sẽ thật sự tìm được cơ hội chạy trốn.
Đợi đến khi yêu ma tiếp ứng bên ngoài đã sẵn sàng, Sở Huyền Dịch bắt Hoa Linh Cơ làm con tin, bay về phía lỗ nhỏ.
Mà pháp lực của Hành Nguyên Chân nhân vẫn theo sau, chuẩn bị đón lấy Hoa Linh Cơ bất cứ lúc nào, nhân tiện lại bao vây Sở Huyền Dịch.
Mắt thấy Sở Huyền Dịch sắp thoát khỏi trận pháp, đột nhiên!
Sở Huyền Dịch bất ngờ vung một chưởng đánh bay Hoa Linh Cơ, cười ngạo nghễ: "Con yêu này có thể mở đường cho ta, chính là công lao của nàng!"
Dứt lời, hắn thừa cơ pháp lực của Hành Nguyên Chân nhân thoáng ngưng trệ, thành công chui ra khỏi trận pháp, trà trộn vào đội quân yêu ma, thân hình biến mất, chạy trốn mất dạng!
Mọi người trong Trình Tiên môn đều kinh ngạc nhìn Hoa Linh Cơ từ trên trời rơi xuống.
"Yêu này? Yêu này! Hoa Linh Cơ cũng là yêu ma sao!?"
"Không thể nào!?"
Hành Nguyên Chân nhân dùng pháp lực đỡ lấy Hoa Linh Cơ, đưa nàng đến trước mặt mọi người.
Hoa Linh Cơ không ngừng nôn ra máu, trông như sắp chết.
Trong miệng vẫn đang lẩm bẩm chửi rủa: "Sở Huyền Dịch... ngươi... ngươi sẽ không được như ý... Ngươi, chạy không thoát đâu..."
Vô Đỉnh Chân nhân lo lắng: “Đến lúc này còn biết nguyền rủa Sở Huyền Dịch, nha đầu này không thể là yêu ma đâu nhỉ?"
Một đám đệ tử đồng môn cũng xúm lại, sắc mặt khác nhau.
Tất cả mọi người đều không muốn tin Hoa Linh Cơ là yêu ma, nhưng lại bị Sở Huyền Dịch dọa sợ.
Vẫn là Hành Nguyên Chân nhân bình tĩnh, lập tức nhét một viên thuốc vào trong miệng Hoa Linh Cơ.
“Lời của yêu ma bỏ trốn các ngươi cũng tin được sao? Chỉ là hắn sợ chạy không thoát nên mới cố ý bôi đen Linh Cơ. Bản tôn quả thật cũng trúng chiêu, chần chờ để hắn trốn thoát.”
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu: "Đúng vậy. Đại sư huynh… Không, kẻ này thật quá đáng!"
“Mệt hắn thường ngày còn chăm sóc Linh Cơ đủ điều, nhưng đến lúc có thể lợi dụng, thật đúng chẳng có chút nhân từ nương tay nào!”
"Chắc chắn là hắn sợ Hoa Linh Cơ nguyền rủa hắn, nên cố ý gây xích mích ly gián, muốn chúng ta lập tức giết chết Linh Cơ!"
Sau khi uống đan dược, Hoa Linh Cơ hồi phục rất nhanh.
Hành Nguyên Chân nhân để tay lên đỉnh đầu nàng, truyền vào một ít linh lực.
“Tiểu nha đầu, xem như ngươi mạng lớn. Nếu không phải người kia đã cạn kiệt ma lực thì bây giờ ngươi đã thành cái xác rồi.”
Hoa Linh Cơ thở hổn hển, thấp thỏm lo ấu, đồng thời cũng cảm thấy đã sống sót sau tai nạn vì Sở Huyền Dịch đã tiết lộ thân phận của nàng.
Từ tâm lý tự bảo vệ mình và trả thù, nàng lập tức chửi mắng liên tục.
"Sở Huyền Dịch, tên khốn kiếp kia! Ta nguyền rủa hắn chuyện mưu tính không thành! Ta nguyền rủa hắn không được yên..."
Hành Nguyên Chân nhân hạ một thuật cấm ngôn, bịt miệng nàng lại.
“Chút tu vi ấy của ngươi hoàn toàn không nguyền rủa được hắn đâu, vẫn nên giữ sức nghỉ ngơi thật tốt đi. Người đâu, đưa Linh Cơ về nghỉ.”
Hoa Linh Cơ được đồng môn hộ tống về chỗ ở, tức đến độ suýt nghẹn chết.
Sở Huyền Dịch lại muốn giết nàng!
Nàng nhìn lầm người rồi!
Hắn hoàn toàn không phải người tốt một lòng hướng thiện, hắn chính là một ác ma! Một ác ma ra vẻ đạo đức!
Yêu ma miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong xương vẫn là yêu ma!
...
Không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.
Mặt trời mọc lặn vô số lần, vết thương của Hoa Linh Cơ cũng đã lành.
Nhưng tổn thương trong lòng thì chưa!
Nàng tu luyện khắc khổ, mỗi ngày đều đứng trong đại điện tông môn, lớn tiếng chửi rủa Sở Huyền Dịch, cũng khiến các đồng môn vô cùng đồng tình.
"Sở Huyền Dịch! Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế! Kẻ dối trá không có kết cục tốt! Ngụy quân tử không có kết cục tốt!"
“Ta nguyền rủa ngươi làm gì cũng không được thuận lợi! Làm gì cũng chẳng xong!!!!”
Hành Nguyên Chân nhân nhìn Hoa Linh Cơ kêu gào ở nơi xa, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lỡ đâu một ngày nào đó nha đầu kia nguyền rủa thành công thì sao?"
Người phía sau cười: "Vậy thì muội ấy đã tiến bộ rồi."
Hoa Linh Cơ hoàn thành một chuỗi mắng nhiếc hằng ngày của mình, vô cùng sảng khoái.
Nàng không chỉ mắng trước mặt mọi người, mà còn len lén lấy đá truyền tin ra, truyền cho Sở Huyền Dịch!
Tích lũy nghiệp chướng, sớm muộn gì cũng nguyền rủa chết hắn!
Không biết sau khi tên vô liêm sỉ kia trở lại Ma cung đã xảy ra chuyện gì, cũng không phái Phong Ma Bình tới cho nàng nữa, hiện tại nàng và Ma cung đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thật là đáng ghét!
Trở lại nơi ở, mặc dù hôm nay đã khắc khổ tu luyện, nhưng Hoa Linh Cơ vẫn không lười biếng, tiếp tục đả tọa.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Nha Nữ, Nha Nữ!"
Là Phong Ma Bình!
Hoa Linh Cơ mừng rỡ mở cửa chạy ra ngoài.
"Phong Ma Bình, cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi! Ta còn tưởng sau này ngươi sẽ không bảo vệ ta nữa chứ!"
"Nha Nữ, ta cũng phải nghe theo sắp xếp của Ma cung."
Hoa Linh Cơ chớp chớp mắt: "Ý ngươi là sao? Ma cung không cho ngươi bảo vệ ta nữa à?"
"Không phải. Hôm nay ta tìm ngươi chủ yếu là vì cha mẹ ngươi đến thăm ngươi này."
"Hả!? Sao bọn họ lại tới?"
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ sửng sốt, vội nhìn xung quanh: "Bọn họ đâu?"
"Cha mẹ ngươi nghe nói ngươi bị thiếu chủ đánh trọng thương, không yên lòng nên mới nóng lòng muốn đến thăm ngươi. Chỉ là bọn họ là yêu ma, yêu ma khí nồng đậm, không thể vào trong Trình Tiên môn được. Cho nên ngươi đành phải ra ngoài Trình Tiên môn để gặp họ rồi."
"Ồ."
Vừa hay tin cha mẹ đến thăm, Hoa Linh Cơ lập tức đứng dậy xuống núi.
Trên đường đi, nàng hỏi Phong Ma Bình tình hình của Sở Huyền Dịch, giọng nói của Phong Ma Bình rất trầm: "Thiếu chủ đã trở lại Ma cung, đang bị canh giữ rồi."
"Thật tốt quá! Hắn đáng đời! Để Ma tôn dạy dỗ hắn! Cái đồ thối tha không biết xấu hổ! Làm người xấu không làm đến cùng, làm người tốt lại làm mặt người dạ thú!"
Nhắc tới Sở Huyền Dịch, Hoa Linh Cơ lại tức giận nguyền rủa một phen.
"Linh Cơ sư muội, khuya như vậy mà còn ra ngoài sơn môn sao? Cẩn thận nguy hiểm!"
"Ừm, ta đi dạo một chút thôi, không đi xa đâu, sư huynh yên tâm!"
Đệ tử gác cổng nhìn thấy sau khi Hoa Linh Cơ đi ra khỏi sơn môn không xa đã dừng lại thì mới yên tâm.
Chỉ là hắn vẫn nhìn chằm chằm, phòng ngừa bất trắc.
Hoa Linh Cơ theo hướng dẫn của Phong Ma Bình đứng dưới gốc cây, đột nhiên, một luồng ma khí nhanh chóng quấn lấy nàng, bao trùm cả người nàng.
Gần như trong chớp mắt, một tiếng "bóc" vang lên!
Hoa Linh Cơ bị ma khí ép hiện nguyên hình!
Một con quạ đen ngốc nghếch!
“Nha Nữ, ta cũng chỉ nghe lệnh Ma cung thôi!”
Nàng còn chưa kịp hiểu lời nói này của Phong Ma Bình là có ý gì, thì ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi tới quấn quanh người nàng, trong nháy mắt Hoa Linh Cơ đã bị Phong Ma Bình cuốn lên, bay thẳng ra xa ngàn dặm!
Mà đệ tử gác cổng trơ mắt xem hết thảy, lại không kịp phản ứng, chỉ có thể thất thanh kêu lớn!
"Không tốt rồi, tiểu sư muội biến thành quạ bay đi rồi!!!"
“Rõ ràng là bị yêu quái bắt đi!”
"Nào có chuyện trùng hợp như vậy, nàng vừa ra ngoài là bị yêu quái bắt đi ngay? Ta thấy nàng chính là yêu ma, chạy trốn dưới mí mắt của chúng ta thì có!"
Hành Nguyên Chân nhân nghe mấy đệ tử gác cổng miêu tả xong, thì sắc mặt âm trầm trở lại Hướng Đạo Uyển.
"Huyền Dịch, xem ra ngươi cũng không lừa gạt được Ma cung, Linh Cơ bị bắt về rồi!"
...
Hoa Linh Cơ choáng váng hôn mê bất tỉnh, lúc mở mắt ra lần nữa, nàng vẫn cảm thấy chóng mặt.
Nhìn vào đại điện có mấy phần quen mắt.
Hoang mang.
"Tốt! Chào mừng ngươi trở về, công thần của bản tôn, quạ đen nhỏ."
Cùng với âm thanh, hai hàng đèn đuốc sáng lên, chiếu rọi lên Ma tôn ngồi ở chủ vị trên cao trước mặt nàng.
Ngoài ra còn có vô số trưởng lão Ma cung, cũng như yêu ma trong gia tộc quạ đen, gồm cả quạ cha quạ mẹ.
Ngay cả Phong Ma Bình cũng hiện ra ma hình phiêu diêu hư huyễn, đứng một bên đại điện.
Chỉ là, những người khác đều đang kích động, hưng phấn nhìn Hoa Linh Cơ, thậm chí quạ cha quạ mẹ còn mừng rớt nước mắt. Mà Phong Ma Bình lại không lộ mặt, cũng không nhìn nàng.
Hoa Linh Cơ yếu ớt bước tới, không biết làm sao: "Bái, bái kiến Tôn chủ. Ta… Sao ta trở về rồi?"
"Thiếu chủ sắp trở về, ngươi là công thần lớn nhất, đương nhiên cũng nên trở về nhận ban thưởng chứ!"
"Ta? Ta không cần... Ha ha, ta có thể tiếp tục nằm vùng ở Nhân giới cho Tôn chủ, làm gián… Hửm?"
Đột nhiên, đầu óc Hoa Linh Cơ ngừng hoạt động, vô thức nhíu mày hỏi: "Sắp trở về? Là sao? Không phải thiếu chủ đã trở về sao?"
"Còn thiếu chút nữa."
Âm thanh vừa dứt, một luồng ma khí đánh tới nàng.
Hoa Linh Cơ vô thức muốn tránh, lại phát hiện ma khí không chạm vào nàng, mà chỉ rút một viên đá từ trong nhẫn trữ vật của nàng ra.
Hai mắt Hoa Linh Cơ nhìn chằm chằm.
Là đá truyền tin với Sở Huyền Dịch!
Là viên đá lúc trước Ma tôn đưa cho nàng!
Trong nháy mắt, Hoa Linh Cơ ý thức được một chuyện.
Rõ ràng Ma tôn có thể nói thẳng với Sở Huyền Dịch đang ở Ma cung, hoàn toàn không cần đến đá truyền tin.
Nhưng hắn lại bất chấp hậu quả, cưỡng ép triệu hồi nàng về, vừa ra tay đã thu hồi đá truyền tin.
Hơn nữa vừa rồi hắn nói “sắp”...
Chẳng lẽ Sở Huyền Dịch căn bản không trở lại Ma cung sao!?
Hả!?
Đúng lúc này, Ma tôn bắn ra một luồng ma khí về phía Hoa Linh Cơ, luồng ma khí này không đơn giản như vậy, nó trực tiếp khống chế toàn thân Hoa Linh Cơ, còn ngăn chặn tiếng nói của nàng.
Sau đó, Hoa Linh Cơ kinh ngạc nhìn Ma tôn dùng ma khí huyễn hóa ra một người khác giống nàng!
Còn là trong tình trạng toàn thân đầy thương tích, yếu ớt không chịu nổi!
Sau đó, người giả nàng đó bị trói lên giàn thiêu!
Đồng thời, không ngừng chịu hình phạt quất roi!
Đây là đang làm cái gì…
Ngay sau đó, Ma tôn kích hoạt đá truyền tin trước mặt mọi người.
Ánh sáng chói lóa nháy mắt bao phủ hơn nửa Ma cung, gần như bao trùm lấy tất cả mọi người, nhưng không bao gồm Hoa Linh Cơ.
Ngay khi Hoa Linh Cơ còn bối rối thì đá truyền tin nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói kìm nén tức giận của Sở Huyền Dịch lập tức truyền khắp đại điện.
“Ông không được động vào muội ấy! Mọi chuyện không liên quan gì đến muội ấy!!!”
Thoáng chốc, Hoa Linh Cơ sửng sốt, ngơ ngác nhìn màn sáng nơi xa xa hiện ra hư ảnh của Sở Huyền Dịch.
Ngoại trừ việc hắn đang có vẻ rất tức giận thì trông chẳng có chỗ nào không ổn cả, nhưng ngày đó rõ ràng hắn bị thương đến mức sắp chết cơ mà?
Hơn nữa, nơi hắn đang ở trông quen quen... hình như là thư phòng ở Hướng Đạo Uyển?
Đối mặt với Sở Huyền Dịch đang tức giận, Ma tôn điên cuồng cười to: "Ha ha ha ha, nàng ta làm việc không tốt, lại còn muốn giúp con chạy trốn, dựa vào đâu mà bản tôn không thể động vào nàng ta!"
Nói xong, ma khí bao phủ Hoa Linh Cơ giả ở phía sau bỗng tiêu tán, để lộ cảnh Hoa Linh Cơ giả đang chịu tra tấn.
Hắn còn dùng ma khí hóa thành roi, quất mạnh qua, Hoa Linh Cơ giả lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cực kỳ thê lương!
"Sở Huyền Dịch! Cứu ta!"
"Linh Cơ!"
Còn Hoa Linh Cơ thật đang bị trói trong bóng tối, ngây người như thể bị sét đánh nhìn tất cả mọi thứ.
Đây, đây là đang làm gì vậy?
Ma tôn thờ ơ nói: "Con trai ngoan của bản tôn, lập tức trở về đi."
Nói xong, hắn kết thúc truyền tin.
Khoảnh khắc truyền tin vừa kết thúc, cả tòa Ma cung bỗng reo hò vang dội.
"Chúc mừng Tôn chủ, thiếu chủ nhất định sẽ trở về Ma cung!"
"Chúc mừng thiếu chủ phu nhân, ngài đã vì Ma giới lập công lớn!"
Cuối cùng Hoa Linh Cơ cũng được cởi trói, không kịp chờ đợi hỏi: "Chuyện gì xảy ra!? Sao lại dùng ta để áp chế hắn? Rõ ràng là hắn bắt ta làm con tin mà!"
"Phong Ma Bình, ngươi nói rõ cho nàng biết đi."
“Vâng.”
Phong Ma Bình đối diện với ánh mắt sợ hãi của Hoa Linh Cơ, bình tĩnh hỏi nàng: "Nha Nữ, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng, thiếu chủ vì tự bảo vệ mình mà tổn thương Hành Nguyên Chân nhân, vạch trần rồi sát hại ngươi để trốn thoát sao?"
Hoa Linh Cơ không biết mình có nên gật đầu không.
"Nha Nữ, mong muốn ở lại Nhân giới lâu dài của ngươi cũng không khó đoán. Cái gì mà thủ đoạn ôn hòa, rồi bồi dưỡng thêm chút tình cảm với thiếu chủ, tránh cho sau này thiếu chủ trách tội gì gì đấy… Những lý do thoái thác này hoàn toàn không đủ lừa người khác đâu. Đương nhiên thiếu chủ cũng có thể nhìn ra tâm tư của ngươi.”
"Hắn thương ngươi cùng chí hướng với hắn, cho nên không những không lợi dụng ngươi, không hại ngươi, ngược lại còn giúp ngươi. Giống vậy, hắn cũng không muốn hại Trình Tiên môn.”
"Cho nên thiếu gia lấy cớ chạy trốn, đoạn tuyệt với ngươi và Trình Tiên môn. Như vậy thì hắn vừa không cần trở về Ma cung, mà Ma cung cũng sẽ không liên lụy tới ngươi và Trình Tiên môn!
“Đây đều là do thiếu chủ nghĩ, kế hoạch hoàn hảo!”
Phong Ma Bình hơi dừng lại: "Chỉ là, không ai hiểu con bằng cha, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Tôn chủ!"
Nghe vậy, hai mắt Hoa Linh Cơ đờ đẫn, đầu óc rối loạn.
“Ta… Hắn… Hắn đã đánh ta thật mà, hắn cũng đánh cả sư tôn… Ách, đánh Hành Nguyên Chân nhân!”
“Hừ!”
Phong Ma Bình chưa kịp giải thích vấn đề này, Ma tôn đã hừ lạnh một tiếng.
"Lão thất phu Hành Nguyên kia chắc chắn đã hợp sức diễn kịch với con trai ta! Với công lực của con ta mà có thể chạy trốn khỏi tay ông ta thì chỉ có nằm mơ thôi!"
Trong phút chốc, Hoa Linh Cơ mím môi, hơi có chút không cam lòng giơ ngón tay chỉ vào mình.
Nức nở nói: "Vậy đánh ta thì sao? Không có diễn trò! Là thật! Ta hộc máu, ta suýt chết!"
“Nó vừa đánh ngươi, chẳng phải Hành Nguyên đã cho ngươi uống thuốc ngay sao? Nếu Hành Nguyên không giúp ngươi, thì lúc nó vạch trần thân phận yêu ma của ngươi, sao ông ta có thể phủ nhận nhanh vậy được?”
Hoa Linh Cơ vẫn không muốn tin đó là sự thật.
"Ta không tin! Nếu hắn thật sự là người tốt, rõ ràng là hắn có thể bàn bạc với ta mà!"
Ma tôn cười lạnh: "Chút tu vi ấy của ngươi còn chưa đủ để qua mặt được Phong Ma Bình nữa là."
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ sửng sốt, vô cùng ủ rũ.
Mà vào lúc này, tại Trình Tiên môn, sau khi Sở Huyền Dịch đang ẩn thân trong Hướng Đạo Uyển thương lượng với Hành Nguyên Chân nhân rất lâu mà vẫn không có kết quả, đành đưa ra cách trước đây đã dùng.
Nhờ Khuynh Âm giúp đỡ.
Mượn khả năng dịch chuyển tức thời của Khuynh Âm, vào Ma giới cứu Hoa Linh Cơ!
Khuynh Âm đần độn nghe tiếng Tông chủ gọi đến, nhìn thấy Sở Huyền Dịch lại đang ở đây thì sợ đến mức lập tức nhảy bật ra, cách Sở Huyền Dịch rất xa.
Oa oa kêu: “A a a a! Ma tặc! Tông chủ, Sở Huyền Dịch kìa!”
Hành Nguyên Chân nhân bất đắc dĩ: "Bản tôn không mù. Ngươi yên lặng một chút, ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi."
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
Sở Huyền Dịch nặng nề thở dài, thẳng thắn nói: "Khuynh Âm, thực ra, con quạ đen ngươi tìm kiếm đã lâu kia... chính là Hoa Linh Cơ!"
Vốn tưởng một khi nói ra những lời này ra, Khuynh Âm nhất định sẽ nổi điên, nhưng không ngờ Khuynh Âm lại vừa khóc vừa đau khổ gật đầu.
"Đúng, ta vừa nghe nói Hoa Linh Cơ biến thành quạ bay đi, đã đoán được chính là nàng ấy! Ta đau lòng lắm, vậy mà nàng ấy lại là yêu ma!!! Ta nhìn lầm chim rồi!"
Sở Huyền Dịch:...
"Muội ấy là yêu ma rất tốt, một lòng hướng thiện. Vì giúp ta ở lại Nhân giới mà bây giờ muội ấy đang bị Ma tôn bắt giữ, chịu trọng hình. Cho nên ta muốn mượn thân thể ngươi lần nữa, thuấn di đến Ma cung cứu muội ấy! Khuynh Âm, được không?”
Nghe đến đây, Khuynh Âm sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ giật mình: "Đi Ma cung!? Chẳng lẽ có thể đấu pháp với Ma tôn sao??”
Sở Huyền Dịch rất khó nói thẳng ra bản thân hắn là thiếu chủ Ma cung, không thể đánh với Ma tôn được, đành xấu hổ trả lời: "Cố gắng không xảy ra tranh đấu với yêu ma Ma cung, quan trọng nhất là cứu người."
Nhưng dù vậy, Khuynh Âm vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không, không, không! Quá nguy hiểm! Đó là Ma cung, ma khí dày đặc, quá bất lợi cho ta! Lấy cơ thể của ta đi mạo hiểm để cứu một yêu ma, hơi quá đáng đấy!"
Không ngờ Khuynh Âm lại từ chối thẳng thắn như vậy, ngay cả Hành Nguyên Chân nhân cũng phải sững sờ.
Khuyên nhủ: "Đồ hạc ngốc này, người phải cứu là Hoa Linh Cơ mà. Không phải ngươi vẫn mong nhớ nàng ngày đêm à? Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã đến rồi, sao ngươi lại không biết quý trọng thế?”
"Tông chủ, nàng là yêu ma đấy! Ta không thích nàng nữa! Ta là tiên hạc, thích một con linh thú bình thường đã khác người lắm rồi, hoàn toàn không có khả năng thích yêu đâu nhé!"
Khuynh Âm tương đối thẳng thắn: "Chẳng phải nhân loại các người luôn nói người yêu khác biệt sao? Ta cũng phải chú ý đến tiên yêu khác biệt chứ! Tiên là tiên, người là người, yêu là yêu! Cưỡng ép gộp lại với nhau sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng đấy!”
“Ngươi…”
Hành Nguyên Chân nhân muốn nói thêm, nhưng đột nhiên bị Sở Huyền Dịch cắt ngang.
“Phải, đúng là đạo lý này. Khuynh Âm tiểu hữu, xin thứ lỗi, là tại hạ mạo muội thỉnh cầu rồi.”
"Ừm, đúng vậy, nếu không còn việc gì nữa, thì ta đi trước đây!"
Khuynh Âm vừa muốn đi, đã bị pháp lực của Hành Nguyên Chân nhân đánh bất tỉnh, ngã xuống đất chìm vào giấc ngủ sâu.
Đây là để ngăn nó ra ngoài lúc này, tiết lộ sự tồn tại của Sở Huyền Dịch.
Hành Nguyên Chân nhân thở dài: “Mệt bản tôn còn tưởng tình cảm hạc nhỏ này thắm thiết lắm, hóa ra vẫn rơi vào quan niệm cổ hủ, không thể tự thoát khỏi.”
Sở Huyền Dịch lắc đầu: "Không trách hắn, cũng do đồ nhi ích kỷ, chỉ khuyên người khác mạo hiểm nào có phải hành động của quân tử. Hơn nữa, Khuynh Âm nói đúng, người là người, yêu là yêu."
Dứt lời, hắn trầm mặc một hồi, mới thở dài: "Thân phận đã được định sẵn từ trước, nếu không đồng ý, thì nên tự xoay chuyển lý tưởng của đồng loại, mà không phải là cứ cố chấp đi theo con đường của dị loại.”
Nói xong, hắn thở dài thườn thượt, rồi quỳ xuống dập đầu với Hành Nguyên Chân nhân.
"Sư tôn, Huyền Dịch bái biệt!"
Hành Nguyên Chân nhân lập tức cau mày, nhìn vào mắt Sở Huyền Dịch, hai mắt rưng rưng.
Thầy trò hai người đều biết rõ, Sở Huyền Dịch đi chuyến này, về sau hai người khó mà gặp lại, hoặc lúc gặp lại có thể đã trở thành kẻ thù.
Nhưng Hành Nguyên Chân nhân cũng không khuyên can, mà duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu Sở Huyền Dịch.
"Thầy trò nhiều năm, bản tôn biết tâm tính của ngươi. Tin ngươi sơ tâm kiên định, cũng tin ngươi có thể không thay đổi sơ tâm! Huống chi, còn có nha đầu Linh Cơ, nàng cũng giống như ngươi. Mặc dù thân là yêu ma, nhưng lòng có nhân tính. Hai người các ngươi đi cùng nhau, hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Nói đến đây, Hành Nguyên Chân nhân cười sang sảng: "Đương nhiên, bản tôn càng tin tưởng miệng quạ của nha đầu kia hơn! Nàng muốn đả thương người khác, cực kỳ đơn giản! Không nghĩ tới, nàng thật sự là quạ tinh!"
Sở Huyền Dịch đang muốn cười, thì đột nhiên, hắn lại nhận được linh lực dao động của đá truyền tin.
Vừa kết nối, giọng nói của Ma tôn đã hung ác truyền đến: "Thằng nhóc thối này, còn chưa chịu xuất hiện ư? Ta cho con một khắc nữa, nếu còn không trở về, bản tôn sẽ hành hạ nàng ta đến chết!"
Dứt lời, hắn lại quất thêm mấy roi!
Lần này, Hoa Linh Cơ giả chỉ hét thảm một tiếng, rồi không có âm thanh gì nữa.
Chỉ có tiếng máu chảy tí tách vang vọng khắp Ma cung rộng rãi.
Nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ này, Hoa Linh Cơ không thể không nuốt nước bọt, nàng có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị đánh.
Hành, hành hạ đến chết…
Nàng không làm gì sai mà!
Sao lại hành hạ nàng đến chết chứ!
Sở Huyền Dịch nhìn thấy cảnh tượng này trong đá truyền tin thì cả giận nói: "Ông chờ đó!"
Ma tôn sửng sốt: "Thằng nhóc thối, con dám nói như thế với bản tôn! Hành Nguyên, chắc chắn là lão thất phu ngươi đã dạy nó!"
Hành Nguyên Chân nhân cười khẩy: "Dạy tốt hơn ngươi!"
Nghe thấy giọng nói của Hành Nguyên Chân nhân phát ra từ đá truyền tin, Hoa Linh Cơ mở to mắt. Nếu nàng không bị thuật cấm ngôn ràng buộc thì chắc chắn đã hét lên: “Sư tôn, sao một người mày rậm mắt to như ngài cũng là tên lừa gạt chứ?"
Khoảng khắc kết thúc truyền tin, Ma tôn thay đổi sắc mặt như làm ảo thuật, trên khuôn mặt âm trầm nãy giờ bỗng tươi tỉnh hẳn lên.
Chỉ là bởi vì quá xấu xí nên nụ cười này trông hơi kỳ.
Sau khi cởi trói cho Hoa Linh Cơ, Ma tôn xúc động nói: "Ai da, thằng nhóc thối này cuối cùng cũng về rồi. Cuối cùng thì ta cũng có thể an hưởng tuổi già rồi."
Tả hộ pháp mỉm cười bước lên phía trước: "Tôn chủ, ngài nói xem có phải là hôm nay chúng ta nên song hỷ lâm môn không? Khặc khặc khặc!"
Hoa Linh Cơ phát hiện mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn mình, lập tức rùng mình một cái.
“Song hỷ lâm môn cái gì?”
Ma tôn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: "Ừm, song hỷ lâm môn, rất cần đấy. Gạo nấu thành cơm trước, tránh cho nó phát hiện bị lừa rồi rút lui, giở thủ đoạn gì đó chạy đi."
“Tôn chủ cao kiến!”
"Người đâu! Trang điểm cho Nha Nữ! À, không đúng, trang điểm cho con dâu của bản tôn!"
Một câu "con dâu" khiến Hoa Linh Cơ lập tức ý thức được có gì đó không đúng!
“Tôn chủ, ta chưa nói sẽ gả cho thiếu chủ mà!”
Ma tôn nhíu mày: "Ngươi không nói, nhưng chẳng phải bản tôn đã nói rồi sao? Chỉ cần ngươi có thể mang thiếu chủ trở về Ma cung, bản tôn sẽ cho phép ngươi gả cho thiếu chủ, trở thành nữ chủ nhân tương lai của Ma cung!"
Hoa Linh Cơ ngẩn ra: "Hả? Ngài nói như vậy khi nào!? Ta không biết!"
“Giờ ngươi biết rồi đấy. Đừng lảm nhảm nữa, mau đi trang điểm đi!”
Ngay lập tức, Hoa Linh Cơ bị một đám yêu ma bao vây, nhất là bị chính thành viên trong tộc quạ đen vây lấy, bận rộn mặc y phục cho nàng.
Quạ cha vui mừng: "Ta biết ngay nữ nhi của ta chắc chắn sẽ đồi phong bại tục mà!"
Quạ mẹ cười đến không ngậm được miệng: "Quạ quạ quạ, sau này chắc chắn sẽ không sống được với thiếu chủ rồi hòa ly!"
Hoa Linh Cơ:...
Nhớ tới mình cũng có miệng quạ, nàng vội chữa ngựa chết thành ngựa sống: "Chúc ta thành thân thuận lợi! Thành thân thuận lợi! Thành thân thuận lợi! À, không, thất bại! Thành thân thất bại!... Aaaaaa!! Rốt cuộc nói thế nào mới linh nghiệm vậy!!!
Xa xa, Tả hộ pháp mỉm cười nói với Ma tôn: "Tôn chủ nhìn xem, thiếu chủ phu nhân vui vẻ đến ngốc luôn rồi."
Không lâu sau, Hoa Linh Cơ bị truyền tống trận đẩy đến một bên, ngoan ngoãn đứng đó.
Nàng mờ mịt giơ cổ tay lên: "Thông Mệnh Bàn, mau tính cho ta, hôm nay có kỵ gả cưới không?"
Thạch Châm quay cuồng, chẳng mấy chốc đã lơ lửng giữa không trung như chuồn chuồn tre.
“Hôm nay là ngày lành, chuyện trong lòng mong muốn…”
Hoa Linh Cơ đưa tay bắt nó lại: "Đừng hát nữa! Làm phiền mọi người!!"
Thông Mệnh Bàn bị bịt miệng vẫn kiên quyết lúng búng nói: "Đều có thể thành."
Không lâu sau, truyền tống trận lập lòe, hiển nhiên là có người tới.
Mọi người nín thở chờ đợi...
Cuối cùng!
Truyền tống trận sáng choang! Bóng dáng Sở Huyền Dịch xuất hiện!
Cả người đầy sát khí, mang theo long viêm, trông như là muốn đánh nhau trước rồi tính.
Nhưng mà, Sở Huyền Dịch còn chưa kịp nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt thì đã bất ngờ bị ma lực của Ma tôn không chế!
Vừa định giãy giụa, thì nghe thấy Tả hộ pháp ở bên cạnh hét lớn!
"Nhất bái thiên địa ——"
Trong nháy mắt, khuôn mặt đầy sát khí của Sở Huyền Dịch đờ ra.
Lúc này, một vật mềm mại từ phía sau đụng vào hắn, quay đầu nhìn lại, là Hoa Linh Cơ đang mặc hỉ phục.
Nữ hài này vẫn hoàn hảo không bị thương gì, rất khỏe mạnh, chỉ là sắc mặt hơi đen.
"Linh Cơ, muội..."
"Phản đối ép duyên!"
Sở Huyền Dịch khó hiểu: "Hả? Cái gì..."
Lúc này, Ma tôn đứng xa xa mỉm cười, hai tay trái phải điều khiển pháp lực, ép hai người đồng thời bái thiên địa.
Hoa Linh Cơ tức giận nhìn chằm chằm vào Sở Huyền Dịch vẫn còn ngây người, mắng: "Ai cho huynh quay về! Ta nói huynh biết, cuộc hôn nhân này vô hiệu!"
Tả hộ pháp: "Phu thê giao bái——"
“Bốp”, đầu của hai người va vào nhau, mắt đồng thời nổi đom đóm.
Hoa Linh Cơ ôm đầu: “Á, đầu huynh cứng vậy."
Sở Huyền Dịch lo lắng nhìn nàng: "Muội không sao chứ? Đầu rồng cứng lắm."
Hoa Linh Cơ vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì vô thức nhìn xuống nơi nào đó.
Chỉ một thoáng, mặt nàng nóng bừng, ngẩng đầu lên: "Ồ, vậy sao? Ha ha, cái đó… cái này cực kỳ tốt, haha…"
Sở Huyền Dịch:...
Hả??
Cứ như vậy, Ma cung đột nhiên tổ chức yến tiệc vui vẻ, Sở Huyền Dịch nhìn Hoa Linh Cơ ngượng ngùng e thẹn đáp lại lời chúc mừng của mọi người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện tại sao đột nhiên hắn lại thành thân không quan trọng lắm…
Quan trọng hơn là, sao muội ấy… lại đồng ý thành thân?
Đối với vấn đề này, đêm khuya, Hoa Linh Cơ chỉ trả lời năm chữ.
"Đùi! Theo ta vào phòng! (*)"
(*) Đùi: Hay còn chỉ “chỗ dựa”.
...
[Kết thúc chính truyện]
- ---------
[Ngoại truyện ngắn]
Nhiều năm sau đó,
Trường Tiểu học Ma Cung, tiếng đọc sách vang vảng.
Đám yêu ma nhỏ đủ loại hình dạng khác nhau, đang cầm sách giáo khoa, rung đùi đắc ý.
“Yêu chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương,...”
"Lão sư, lang yêu tham ăn trộm cơm trưa của con!"
Sở Huyền Dịch và Hoa Linh Cơ tình cờ đi ngang qua, nghe vậy, Hoa Linh Cơ lập tức bước tới: "Ăn trộm cơm trưa của người khác sẽ nôn mửa đó!"
Nàng vừa nói xong, tiểu lang yêu lập tức nôn mửa đầy đất.
Nôn đến mức khó chịu, tiểu lang yêu lớn tiếng kêu lên: "Ta không dám nữa!"
Hoa Linh Cơ hài lòng gật đầu: "Biết sai phải sửa, như vậy mới tốt. Sau này phải làm lang yêu tốt nha."
Tiểu lang yêu hú lên mấy tiếng, liên tục gật đầu.
Sau khi dạy dỗ một tiểu yêu ma phạm sai lầm nhỏ, Hoa Linh Cơ vừa đi vừa nhớ lại, cảm khái: "Ngạo Thiên, con biết không, năm đó cuộc đời nằm vùng của mẹ bắt đầu từ việc làm lang yêu nôn mửa đấy."
Phía sau, Sở Huyền Dịch ôm lấy tiểu long nhân, nhỏ giọng nói: "Cuộc đời nằm vùng của mẹ con là bắt đầu từ khoác lác cơ."
Long Ngạo Thiên liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng đúng! Cha, mẹ nói khi mẹ còn trẻ, phải chạy đi bày sạp kiếm tiền mua vỏ sò cho cha. Đó cũng là khoác lác ạ?"
Đột nhiên, gương mặt Sở Huyền Dịch giật giật.
Liếc nhìn con quạ nhỏ đang nhớ lại quá khứ huy hoàng trước mặt, hắn lắc đầu: "Không phải."
"Oa, cha, vậy hóa ra cha là tiểu bạch kiểm!"
"Khụ. Câm miệng!"
Một nhà ba người bước ra khỏi trường Tiểu học Ma Cung, đúng lúc đoàn tham quan Trình Tiên môn đến.
Xa xa, lão Ma tôn ẩn cư tu hành nhiều năm trở về thăm nhi tử và xem xét tình hình trong Ma cung.
Nào ngờ nhìn ra xa, vậy mà lại phát hiện bóng dáng của Hành Nguyên và một đám đệ tử.
Lão Ma tôn kinh hãi.
Chuyện gì thế này!!
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Ma cung đã bị nhân tộc chiếm đóng ư!?
Hắn đang định bước lên hỏi, đột nhiên bị một yêu ma hộ vệ ngăn lại: "Xin chào, xin quét mã thông hành."
Lão Ma tôn:???
Hành Nguyên Chân nhân nhìn mọi thứ mới lạ, gật đầu liên tục: "Không tệ, thực không tệ."
Vô Đỉnh Chân nhân kinh ngạc: "Vậy mà các ngươi có thể thực hiện giáo dục cảm hóa ở Ma cung thật, đúng là không thể tin nổi!"
Phía sau, Thụy Huy, Y Duyệt, Bạch Mộng Lâm, Hà Minh Tước và các đệ tử khác đều rất vui mừng, đi tới vây quanh Sở Huyền Dịch và Hoa Linh Cơ.
“Đại sư huynh, ta biết huynh không phải người xấu mà!”
"Linh Cơ sư muội, ta mang linh thiện tới cho này! Đây là con trai Ngạo Thiên của muội đúng không? Úi, sừng rồng nhỏ đáng yêu ghê! Cho dì cưa chút phấn về làm thuốc nhé!"
Nghe vậy, tiểu long nhân lập tức hoảng sợ trốn sau lưng Hoa Linh Cơ.
Sao những tu sĩ này còn đáng sợ hơn yêu ma nữa vậy!