Portia nấn ná lại trên giường cho đến sau buổi trưa ngày hôm đó. Cô có thể trốn biệt trong phòng, nhưng cô không muốn gia đình nghĩ rằng cô đang giận dỗi, hoặc tệ hơn nữa, ấp ủ trái tim tan vỡ. Mặt trời cuối cùng đã ló đang và sẽ không lặn trong nhiều giờ nữa, cô biết cô không phải lo lắng về việc chạm trán với Julian trên chiếu nghỉ một cầu thang nào đó. Sau năm năm chờ đợi anh trở về nhà, vẫn thật khó tin bây giờ họ đang ở cùng một mái nhà.
Cô duyên dáng lướt xuống chiếc cầu thang dài uốn cong, một tay nhẹ nhàng trượt trên lan can. Chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiêu khi cô mặc một trong những chiếc váy đẹp nhất của mình - một chiếc váy may từ lụa Spalfields màu xanh rực rỡ giống màu mắt cô. Chiếc thắt lưng được kéo trễ xuống và chữ V khoét sâu của vạt áo yếm chỉ có tác dụng nhấn mạnh thêm vòng eo thon và bộ ngực đầy đặn không-quá-nhỏ của cô. Một vạt áo lót tinh tế ló ra khỏi đường viền cổ tròn với một chút ren lấp ló vẻ trêu ngươi. Cô đã bỏ qua những dải băng quấn cổ hàng ngày để chọn một chiếc khăn quàng voan mỏng Nhật Bản màu trắng, quấn nó quanh cổ hai vòng và để hai đầu khăn mỏng như tơ bay phất phới sau lưng như đôi cánh của thiên thần.
Cô chạm một bàn tay lên tóc. Hình như không phải cô đã bảo cô hầu gái chăm sóc quá kỹ cho kiểu tóc của mình. Kiểu tóc cần ít hơn ba mươi cái cặp để giữ mái tóc dày trên đỉnh đầu cô, để lại một lớp tóc mỏng ôm quanh khuôn mặt.
Cô đi qua chiếc gương soi khung mạ vàng trong hành lang, sau đó dừng và lùi lại, không thể cưỡng lại việc véo má để mang đến một chút màu hồng mới cho gò má của mình. Tại sao cô lại không làm cho vẻ ngoài của mình trở nên đẹp nhất? Sau cùng thì một quý cô trẻ không bao giở biết được khi nào sẽ có một người theo đuổi xứng đáng ghé thăm ?
Cô đang nghiêng cằm từ bên này sang bên kia để chiêm ngưỡng hình ảnh của mình thì một dáng người trông như xác chết trong bộ chế phục hiện ra ngay bên vai trái của cô.
“Wilbury!” Cô thốt lên, áp một bàn tay lên trái tim đang đập dồn dập của mình, “Ông phải dừng việc rình mò tôi như thế đi. Nếu không có hình ảnh phản chiếu, tôi thề rằng đã nghĩ ông là một ma cà rồng!”
Mặc dù khuôn mặt nhăn nhúm của người quản gia mang vẻ cau có cố hữu, tia sáng vui sướng trong đôi mắt lèm nhèm của ông không thể lẫn đi đâu được, “Cô có nghe rằng cậu chủ Julian đã về nhà rồi không?”
Portia quay lại nhìn ông chằm chằm. Ông thừa biết rằng cô là người rất rõ Julian đã trở về nhà. Tuổi tác không hề làm giảm đi thị lực, thính giác, hay sự sáng suốt trong khả năng rình mò lão luyện của ông. Có thể ông còn biết chính xác thời điểm cuối cùng cô ngừng khóc trên gối đêm hôm qua và chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
“Tôi đã nghe tin đồn về chuyện đó", cô nghiêm nghị nói, “Tôi cho rằng anh ấy đang chợp mắt trong hầm chứa rượu”.
Không thốt ra một từ, Wilbury giơ cánh tay lên và chỉ một ngón tay dài, xương xẩu vào cánh cửa thư viện. Một cái lưỡi hái và một chiếc áo khoác có mũ là tất cả những gì ông cần và ông có thể được coi là Thần Chết.
Nuốt trôi một cục nghẹn sợ hãi, Portia nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ sồi cao như thể nó là cánh cửa dẫn đến hầm mộ của chính cô. Cô đã không mong đợi được mang đến một cám dỗ quá sớm như thế này trong ngày. Nhưng có lẽ như thế cũng tốt. Mà còn cách nào tốt hơn để chứng minh với cả gia đình và chính mình rằng cuối cùng cô đã thoát khỏi bùa chú quyến rũ của Julian?
Cô mỉm cười với Wilbury như thể cô không có gì bận tâm trên thế giới này, “Có lẽ tôi nên ngó qua và chắc chắn rằng anh ấy đang nghỉ ngơi thoải mái”.
“Cô thật quá chú đáo, thưa cô”. Người quản gia nhe hàm răng vàng khè với cô trong một nụ cười nhăn nhó.
Portia bước hai bước ngập ngừng về phía cửa, sau đó quay lại, quyết định thông báo với Wilbury rằng cô đã suy nghĩ lại và có lẽ không nên làm phiền cậu chủ Julian nghỉ ngơi trong ít nhất một hoặc hai thế kỷ nữa.
Người quản gia đã bỏ đi. Bằng cách nào đó ông đã đi mất mà không để lại một tiếng cọt kẹt của bộ xương già nua. Thổi phù một hơi, Portia quay lại với cánh cửa.
Nuốt lại nỗi sợ hãi của mình, cô lướt vào trong thư viện, nhẹ nhàng đóng cánh cửa nặng nề lại. Cô hiểu tại sao căn phòng có thể trở nên thú vị với một ma cà rồng đang vô cùng cần được nghỉ ngơi trong một ngày đẹp trời. Những tấm ván gỗ dải ngựa tối màu ốp kín hai bức tường, hai bức còn lại là những giá sách xếp cao đến tận trần nhà. Căn phòng chỉ một cửa sổ hẹp duy nhất và những tấm rèm nhung dày không những đã được kéo khép lại, mà còn được cẩn thận ghim chặt - Wilbury đã làm, không nghi ngờ gì. Nhờ thế mà dù bé Eloisa có lỡ đi vào phòng này cũng khó có thể vô tình kéo rèm ra để ánh mặt trời lọt vào, điều mà sẽ khiến cho người chú của nó không còn lại gì ngoài một đóm tàn tro trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ màu đỏ máu và vàng.
Khi đôi mắt cô đã điều chỉnh được với ánh sáng mờ mờ Portia nhận ra hình dáng xương xương của người đàn ông nằm dài trên một trong những chiếc đi-văng màu boóc-đô đã phai màu. Cô rón rén lại gần hơn, trái tim cô lạc vào một nhịp điệu quá quen thuộc.
Julian đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc một chiếc áo sơ mi, quần và tất. Chiếc áo sơ mi vải gai mịn mở cổ, để lộ một đám lông đen xoăn trêu ngươi. Anh ngả đầu trên tay ghế cuốn, đôi chân dài duỗi ra phía trước. Hàng lông mày đen mượt nằm yên ả. Anh có vẻ đã chìm vào giấc ngủ sâu nhất.
Portia cảm thấy trái tim mình mềm lại ngược với ý chí.
Anh không còn là mối đe dọa với ai nữa. Sức mạnh siêu nhiêu và bản năng săn mồi gần như khiến anh vô địch trong đêm, lại phản bội anh khi mặt trời mọc, khiến anh dễ bị tổn thương như một đứa trẻ.
Cô tự hỏi liệu anh có còn ngủ mơ hay không. Liệu anh có đang dạo bước trong cánh đồng đầy nắng, hay bóng đêm cũng trùm lên giấc ngủ của anh như lúc anh thức.
Trước khi có thể ngăn mình lại, cô đã vươn tay ra để gạt một lọn tóc trên cái trán bướng bỉnh luôn rơi xuống lông mày anh. Anh động đậy, và cô giật mạnh tay lại, sợ hãi khi thấy minh từ bỏ sự lãnh đạm thật dễ dàng. Cô cương quyết quay lưng lại với anh, quyết tâm để anh lại với giấc mơ của mình, cho dù giấc mơ đó là gì.
Đi được nửa đường đến cánh cửa thì cô nghe thấy tiếng gì đó sau lưng.
Cô chầm chậm quay lại. Đôi mắt Julian vẫn nhắm, khuôn mặt thu hút của anh vẫn thư thái dịu dàng. Nhưng giọng nói ghê tởm của Valentine dường như vọng lại từ không gian im ắng dễ chịu: Làm sao ta lại không biết cô em là ai, khi Julian đây thường xuyên thì thầm tên em trong giấc ngủ?
Portia ngẩn người, biết rằng cô sẽ là con ngốc tệ hại nhất nếu nấn ná lại. Julian nhúc nhích lần nữa, môi anh mấp máy không thành tiếng. Sức kim chế của cô thất bại trước sức nặng của trí tò mò, cô nhón chân quay lại chiếc đi-vàng.
Lúc này một nụ cười nhẹ cong trên môi anh, “Ôi, em yêu", anh lẩm bẩm. “Môi em ngọt ngào hơn cả rượu. Hãy cho anh một ngụm nữa nào?”
Portia thở dốc. Cô biết những giấc mơ của anh sẽ không có gì buồn tẻ như một cuộc dạo chơi trên đồng cỏ ngập nắng. Liếc trộm một ánh mắt tội lỗi về phía cửa, cô tự biết mình đáng ra phải quay lại và im lặng ra khỏi phòng, nhưng thay vào đó cô nghiêng người lại gần đi-văng hơn để không bỏ lỡ bất kể từ nào.
Một tiếng cười khàn khàn thoát khỏi môi anh, gây ra một luồng run rẩy khoan khoái chạy dọc xương sống cô "Cô nàng nhỏ bé xấu xa, em biết rằng anh luôn bị buồn khi em hôn anh ở đó".
Cô quét ánh mắt ngờ vực dọc chiều dài khung nguời gầy gầy, rắn chắc của anh, trong khi tự hỏi chỗ đó là chỗ nào.
“Ôi, đúng thế, thiên thần … thấp xuống một chút … thấp hơn nữa... Aaaaa...” Tiếng thở dài của anh tan chảy thành một tiếng rên rỉ sâu trong cổ họng.
Miệng Portia khô khốc. Cô quạt gò má nóng bừng của mình, tự hỏi làm thế nào mà một căn phòng có thể nóng như thế này trong khi lò sưởi đang nguội ngắt. Thậm chí tệ hơn sức nóng như mật ong nấu chảy lan tỏa xuống ngực và thắt lưng cô.
Giọng Julian đã giảm xuống thành một tiếng lẩm bẩm. Quên cả bộ váy đẹp của mình, Portia quỳ xuống và nghiêng về phía anh, căng tai để bắt được lời nói của anh.
Môi anh gần như chạm vào tai cô khi anh thì thầm, “Thiên thần của anh ... em ngọt ngào của anh… em yêu của anh…"
Cô nín thở, gồng mình chờ giây phút anh buột ra tên củaValentine.
"… Portia thọc mạch không biết xấu hổ của anh".
Cô quay phắt lại và thấy Julian đang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen của anh long lanh vẻ hài lòng và tinh quái.
“Sao, đồ ác quỷ tồi tệ! Anh đã thức suốt, phải không?” Loạng choạng đứng lên, cô giật một chiếc gối tựa có núm tua của đi-văng và bắt đầu đập túi bụi vào anh.
Anh vừa giơ tay lên để đỡ cú đánh của cô vừa cười phá lên, “Anh hy vọng em không có vũ khí. Adrian cho anh mượn chiếc áo này và anh ghét phải trả lại nó với một cái lỗ xấu xí trên trái tim”.
“Anh nên bị bắn vì đã lấy em làm trò cười với một hành động không hào hiệp như thế!”
“Và anh cho rằng một quý cô nghe lén một quý ông là hào hiệp, đặc biệt khi anh ta đang ngủ?"
Khi anh quăng đôi chân dài qua mép ghễ đi-văng và ngồi lên, Portia nhận ra rằng cô là một con ngốc khi tin rằng anh không phòng vệ. Vẻ xanh xao nhợt nhạt chỉ làm sâu thêm chỗ hõm ấn tượng bên dưới gò má và màu đen trong mắt anh. Với mái tóc rối bù và hai má lúm đóng tiền hằn trên mi, anh là một sự cám dỗ, một lời mời phạm tội gần như không thể cưỡng lại.
Lùi xa khỏi anh, cô siết chặt chiếc gối trước ngực như một cái khiên, “Anh không ngủ và em cũng không nghe lén. Em chỉ đang...” Cô dừng lại, bối rối tìm một cái cớ"… tìm một cuốn sách em nghĩ đã để trên đi-văng”.
“Em có ấn tượng là anh đã nuốt nó không?”
Cô trao cho anh một ánh mắt trách móc, "Em biết rằng anh đang chế nhạo em. Một người đàn bà có chút phẩm cách không bao giờ cho phép mình bị quyến rũ bởi những lời tầm phào nhảm nhí đó. Đôi môi ngọt ngào hơn rượu, thật là!”
Anh áp một bàn tay lên chỗ trái tim, nhăn nhó với vẻ đau đớn giễu cợt, “Em làm tổn thương anh, Portia. Bắn một anh chàng là một chuyện, phỉ báng những kỹ năng tán tỉnh của anh ta là chuyện khác đấy”. Trước sự cảnh giác của cô, anh đứng lên và bắt đầu đi về phía cô, “Có phải em đang ám chỉ rằng em sẽ không động đậy chút nào nếu anh nói với em rằng làn da em mượt mà và ngọt ngào như kem tươi không?” Anh hạ ánh mắt nóng bỏng xuống miệng cô, “Rằng anh không thể quyến rũ em để trộm lấy một nụ hôn bằng cách thì thầm rằng môi em như những quả anh đào chín mọng chỉ cầu được... hái?”
Phớt lờ cảm giác râm ran phản bội trên đôi môi đó cô buộc mình giữ vững chỗ đứng của mình, ngay cả khi anh đứng cách cô chưa đến một feet. “Không, nhưng em có thể nhiễm phải một cơn đói hoa quả tươi bất ngờ và không thể kìm được".
Anh đưa tay ôm lấy má cô, âu yếm lần trên đường cong căng mọng của đôi môi cô bằng ngón tay cái của mình. Tia sáng trêu ghẹo đã biến mất khỏi mắt anh, chỉ còn lại vẻ nghiêm trang kỳ lạ, “Thế còn những trái cấm? Em có hứng thú như thế không?”
“Không, nếu nó được đưa đến cho em bởi một con người nham hiểm vô lương tâm” Lùi xa khỏi cái vuốt ve của anh để che giấu tác động bấn loạn của nó đối với cô, cô nói, nếu những lời nói ngớ ngẩn như thế là tất cả những gì anh có thể mang đến cho một phụ nữ, thì có lẽ anh cũng đã phải cầu viện đến khả năng siêu phàm của mình".
Bất chấp ánh sáng mờ mờ, cô gần như có thể thề rằng cô nhìn thấy một thoáng xúc phạm thực sự loé lên trong mắt anh. “Đó là điều em tin ư? Rằng cách duy nhất anh có thể quyến rũ một phụ nữ đến giường của mình lúc này là yếm vài bùa mê xấu xa lên cô ta?"
Cô nhún vai, bối rối bởi cái vuốt ve của anh, cô không còn chắc chắn mình tin vào điều gì, “Vậy tại sao không chứ? Anh đã thú nhận trên mái nhà đó rằng Duvalier đã khuyến khích anh tận dụng những khả năng đen tối của mình. Nếu một ma cà rồng thực sự có thể áp đặt ý muốn của mình lên đầu óc con người như truyền thuyết đồn đại lâu nay, thì điều gì ngăn cản anh sử dụng khả năng đó trên những phụ nữ yếu đuối và hoàn toàn tin anh?”
Cô bất ngờ mất cảnh giác khi anh đột ngột quay người đi về phía lò sưởi. Sự rút lui của anh là điều cuối cùng cô mong đợi và cô không thể đè bẹp được nỗi thất vọng lóe lên một cách xảo trá.
Anh đứng quay lưng lại một lúc lâu trước khi chầm chậm xoay lại đối mặt với cô, “Lại đây, Portia’’.
“Gì cơ?”
Anh ngoắc một ngón tay về phía cô, cử chỉ đó vừa có vẻ lười biếng vừa có vẻ thận trọng, “Đến đây. Với anh. "
Cô cau mày, bước một bước về phía anh mà khỏng nhận ra, “Anh nghĩ anh đang làm gì thế?”
Anh nhướng một bên lông mày mang vẻ gian tà, "Vận dụng khả năng đen tối của anh. Đến với anh, Portia. Ngay bây giờ".
Giật mình nhận ra lời nói của anh không phải là mời mà là một mệnh lệnh, Portia nhìn vào mắt anh. Một ngọn lửa có sức thôi miên dường như cháy trong chiều sâu sương khói của chúng, mê hoặc cô như một con muỗi bất lực bị lôi kéo đến với một thứ đã được định là sẽ phá hủy nó.
“Hãy chạm vào anh”, anh ra lệnh, đôi mắt cháy âm ỉ của anh không hề có chút lương tâm và nhân từ nào.
Một cơn run rẩy quất vào cô, nhưng cô không thể nói nó sinh ra từ sợ hãi... hay mong đợi. “Làm ơn, Julian”, cô thì thầm.“Đừng làm thế này”.
Anh nghiêng gần vào tai cô, đáp lại tiếng thì thầm của cô bằng tiếng thì thầm của anh, “Hãy đặt tay em lên anh”.
Gần như có ý chí riêng, bàn tay cô đưa lên ngực anh. Cô chạm vào anh, xòe những ngón tay để vuốt ve vầng ngực rắn chắc của anh qua làn vải mỏng của chiếc áo sơ mi. Anh không hể dộng đậy để chạm vào cô mà đứng cứng đơ như một bức tượng đá dưới cái vuốt ve âu yếm của người thợ điêu khắc. Bàn tay phải của cô bẽn lẽn lang thang lên cổ áo để mở của anh, để da thịt họ chạm vào nhau. Cô nhẹ nhàng len những ngón tay qua đám lông xoăn ở ngực anh trước khi vòng tay ôm lấy cổ anh. Dưới những ngón tay nhạy cảm của cô, làn da anh có cảm giác như sa-tanh nóng bị kéo căng trên bề mặt đồng.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, như một tù nhân bất lực trước ý muốn của anh. Trong giây phút đó cô có thể trao cho anh bất cứ điều gì anh đòi hỏi, kể cả cổ họng của mình. Nhưng cô biết anh muốn không phải cổ họng của cô.
“Hôn anh đi!” Lời nói của anh còn nhỏ hơn tiếng vọng của một lời thì thầm trong đầu cô, nhưng cô không thể cưỡng lại chúng giống như cơn sóng không thể cưỡng lại sức kéo không lay chuyển được của mặt trăng.
Kéo đầu anh xuống, cô chạm môi thật nhẹ vào góc miệng anh. Trái cấm chưa bao giờ có vị quyến rũ... quá ngọt ngào như thế. Có lẽ nếu cô nhắm mắt lại, cô nghĩ, cô có thể phá vỡ bùa chú xấu xa anh đã bủa vây cô bằng cách nào đó.
Nhưng khi nhắm mắt lại, cô càng khó dứt ra khỏi anh. Cô áp môi mình lên đường cong đầy đặn và mạnh mẽ của môi dưới của anh, rồi thốt ra tên anh trong một tiếng thở dài khi chà xát sâu hơn, mạnh hơn môi mình vào môi anh.
Anh vẫn không hề nhúc nhích, không đáp lại cái vuốt ve của cô, buộc cô phải chịu đựng tất cả gánh nặng thỏa mãn anh. Sự dửng dưng có mục đích của anh chỉ làm cô thêm quyết tâm lôi kéo được một phản ứng từ anh. Nhớ lại anh đã chiếm hữu miệng cô với sự táo tợn như thế nào trên mái nhà đầy tuyết đó, cô hé môi ra và lén nếm hương vị của anh bằng lưỡi của mình.
Khi Portia mời mọc anh cái miệng ngọt ngào hé mở của mình, Julian rên lên vì sự khuất phục của chính mình. Anh vòng tay ôm cô, gần như nhấc bổng cô lên trong cơn tuyệt vọng muốn áp những đường cong hấp dẫn của cô vào cơ thể cứng rắn và đói khát của mình vậy.
Anh không biết điều gì chi phối khiến anh hành động như vậy. Trong trò chơi này anh không có hy vọng nhưng anh không thể ngăn lại làn sóng thoả mãn rạo rực cháy trong huyết quản khi cô tan chảy trong vòng tay anh.
Anh đã nghĩ đến việc mê hoặc cô, nhưng anh bị bỏ bùa mê bởi hơi thở dài khêu gợi, làn da ấm áp như nhung và cái miệng ngọt ngào như mật ong của cô. Cô tung ra câu thần chú của mình mà không cần đến một từ. Cô quyến rũ anh với hứa hẹn khoái cảm mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại. Anh muốn cô hơn bất cứ người đàn bà nào anh đã từng nếm, hơn cả máu, hơn cả chính cuộc đời.
Anh đã mất năm năm trời cố gắng cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa họ trong hầm mộ đó, và giờ đây anh phát hiện ra rằng nó đã được kết nối bởi những sợi xích không thể cắt đứt. Không thể chống đỡ sức nặng của cả hai người, anh ngồi xuống chiếc đi-văng bạc màu, kéo cô xuống bên trên anh. Vẫn ngấu nghiến miệng cô, anh luồn một bàn tay vào tóc cô, gỡ bó những chiếc cặp ghim cho đến khi những lọn tóc đen đổ xuống quanh họ như một đám mây lụa.
Khi lưỡi họ cuốn vào nhau trong một bài hát cổ xưa hơn cả lời nói, bàn tay anh lang thang trên tấm lưng mảnh dẻ của cô. Anh khao khát muốn tháo dây chiếc nịt ngực gắn liền vào vạt váy của cô, thả tự do cho bộ ngực mềm mại tròn trĩnh của cô để anh có thể vuốt ve và nếm chúng. Những ngón tay khéo léo của anh sở hữu kỹ năng để làm việc đó, nhưng bóng ma của lương tâm nào đó giữ bàn tay anh lại. Anh an ủi chính mình bằng cách cho phép bàn tay lả lướt xuống thấp hơn, nhẹ nhàng lướt trên tấm lưng nhỏ của cô trước khi chiếm lấy bộ mông căng đầy đặn cho chính mình.
Mất kiểm soát bởi cái kìm kẹp đầy sở hữu của anh và chiếc váy lụa trơn tuột, hai đùi cô tách ra, khiến cho cô ngồi dạng chân trên anh. Khi cô vặn vẹo trên cái vật đang khuấy động rộn ràng của anh, bị điều khiến bởi bản năng nguyên thủ, Julian sợ rằng anh đang ở trong nguy cơ bùng cháy thành lửa mà không cần sự đe dọa của một ngọn đuốc hay một giàn thiêu. Nhưng nếu một ngọn lửa như thế có thể phá hủy anh, anh sẵn lòng quăng mình vào nó và chào đón số phận của mình.
Anh nâng hông lên, nhấn sâu sự cọ xát tuyệt diệu đó cho đến khi anh nghe thấy tiếng rên của chính Portia sâu trong cổ anh. Anh biết chính xác trong giây phút đó rằng chỉ còn có một nụ hôn suy đồi ngăn cách việc anh lăn cô xuống bên dưới anh và cưỡng đoạt cô ngay trên chiếc đi-vãng bạc màu trong thư viện của anh trai mình.
Lạ lùng thay, sức mạnh nguyên thủy và đen tối của hình ảnh đó đã làm dịu đi nụ hôn và vòng ôm của anh. Anh trượt tay lên lưng cô và lướt môi lên thái dương cô, rúc vào làn da phủ lông tơ ở đó. Cô đổ sụp lên người anh, má tựa vào ngực anh.
Anh giữ cô thật gắn, ngẩn ngừ từ bỏ hơi ẩm của làn da cô, tiếng thì thầm run rẩy từ hơi thở của cô trên cổ anh, tiéng đập an lành của trái tim cô – tất cả những món quà anh đã từ bỏ khi đánh mất linh hồn của mình.
u yếm mân mê những sợi tóc mượt mà ở gáy cô, anh thì thầm, "Portia?"
"Gì cơ... ơ..?” Cô lẩm bẩm.
“Anh muốn thú nhận một điều”.
Cô ngẩng đều lên để nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô long lanh với ham muốn và đôi môi cô lấp lánh vì sự ẩm ướt của những nụ hôn.
Cô nuốt một cơn nuối tiếc trào lên dữ dội, anh vuốt một lọn tóc rơi ra khỏi má cô và lặng lẽ nói, “anh không có bất kỳ sức mạnh kiếm soát lý trí nào”.