Tô Noãn nhìn về phía ngôi biệt thự sang trọng kia, sâu trong trí nhớ một cách tự nhiên chợt ùa về một hình ảnh, cũng từng có người đàn ông nắm tay cô đi tới trước dãy biệt thự, nói với cô:
“Hôm nay chợt thay đổi ý định, đi ăn bữa cơm gia đình thôi.”
Lần đó cô gặp được mẹ Thiếu Thần là Cơ Tố Thanh, một người phụ nữ thanh lịch dịu dàng, đối với cô rất nhiệt tình, xem cô như con gái của mình, dĩ nhiên, cũng coi cô là nàng dâu tương lai.
Cô hốt hoảng nhớ lại, ngày đó Thiếu Thần rất vui vẻ, luôn cười tủm tỉm nhìn cô, lúc ăn tối uống nhiều rượu, đêm đó, họ ngủ chung trên một cái giường, nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả.
Nếu đêm đó có chuyện gì xảy ra, cô có phải hay không từ đó về sau sẽ sống trong căn biệt thự đó.
Mà bây giờ, cô cũng không bước vào căn nhà ấm áp đó nữa.
Bàn tay hơi lạnh bị một cỗ ấm áp bao vây, Tô Noãn thu hồi tâm tư đang buông thả, quay đầu liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nhìn chăm chú, đôi mắt màu hổ phách kia hàm chứa dịu dàng thản nhiên, nháy mắt giống như ánh mắt trong trí nhớ.
Tô Noãn không tự giác bước lui một bước, muốn thoát khỏi bàn tay Lục Cảnh Hoằng, ngược lại lại bị nắm thật chặt, Lục Cảnh Hoằng nhẹ giọng hỏi cô bị sao vậy, còn Đậu Đậu thì đang trợn to mắt lo lắng nhìn cô.
Cô muốn nói với Lục Cảnh Hoằng, cô có thể không ăn bữa cơm gia đình này, cô sợ phải đối mặt với người Lục gia, sợ phải nhìn thấy bộ dạng rơi lệ tuyệt vọng của Cơ Tố Thanh, cô rất dễ dàng có thể tưởng tượng ra, người nhà Lục gia vây quanh cùng một chỗ ăn cơm, nhưng vì sự xuất hiện của cô sẽ làm cho ra về trong hoàn cảnh không vui.
Cô không muốn xông vào, đi quấy rầy phần ấm áp náo nhiệt cùng vui vẻ này.
“Tôi…”
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy trên bãi cỏ bỗng nhiên chui ra một con động vật nho nhỏ màu xanh đen, hơn nữa chạy rất nhanh về phía bọn họ.
Khi thấy động vật chạy nhanh tới bên cạnh gót chân thì sợ tới mức toàn bộ lời nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng, thân thể cô nhất thời cứng đờ, một đôi tay không tự chủ được bám lấy quần áo Lục Cảnh Hoằng.
Tô Noãn cúi đầu cảnh giác nhìn hoa văn trên thân thể động vật nhỏ kia, nó giống như một con mèo đen to lớn nằm sấp xuống bên cạnh giày cô, thỉnh thoảng lắc lư cái đuôi đen bóng, ngơ ngác nhìn thật lâu, mới phát hiện ra có thể nó là một con Báo đen nhỏ.
Cô đã từng xem qua tiết mục thế giới động vật, loài báo hoang dã thuộc loại tàn nhẫn săn mồi các sinh vật nhỏ yếu khác, không khỏi run rẩy, càng thêm đứng sát vào Lục Cảnh Hoằng, mà xem nhẹ Lục Cảnh Hoằng giờ phút này đang con lên khoé miệng nhìn mình.
“Ba Bỉ!”
Âm thanh non nớt vui mừng của Đậu Đậu vang lên một bên, cùng với Tô Noãn sợ hãi hoàn toàn trái ngược nhau, Đậu Đậu trực tiếp từ trên người Lục Cảnh Hoằng trượt xuống, lập tức nhào tới trên người báo đen nhỏ kia, một đôi tay trắng nhỏ bé đô đô vuốt ve bộ lông đen mượt cười khanh khách.
“Ba Bỉ, Đậu Đậu rất nhớ mày a, Đậu Đậu cho mày làm quen với Noãn Noãn của tao, Noãn Noãn của tao là tiểu tiên nữ đó nha!”
Báo đen nhỏ liếm liếm lòng bàn tay của Đậu Đậu, sau đó bị Đậu Đậu lung tung kéo tới bên cạnh Tô Noãn, cái loại động vật ăn thịt ánh mắt sắc bén cường giả nhìn về phía Tô Noãn, nhưng không có chút ác ý hung hãn nào.
“Noãn Noãn của con, ôm Ba Bỉ một chút đi, Ba Bỉ rất biết chuyện đó!”
Đậu Đậu lại vui mừng chạy đến bên cạnh Tô Noãn, giống như làm nũng đung đưa cánh tay Tô Noãn, mà Tô Noãn một cử động cũng không dám, chỉ là gắt gao rúc vào trong lòng Lục Cảnh Hoằng.
Hoặc là ngay cả chính cô cũng không chú ý, chẳng biết từ lúc nào, cánh tay dài của Lục Cảnh Hoằng đã khoát qua bên eo cô, hai người đang thân mật đứng ôm nhau.
Báo đen nhỏ kia thú vị nhìn Tô Noãn, vừa ngoẹo cái đầu đen, vừa dựng lên cái đuôi lay động mấy cái, còn thỉnh thoảng chìa ra cái đầu lưỡi phấn hồng.
“Noãn Noãn của con, làm sao vậy? Ba Bỉ thực sự rất đáng yêu, dì sờ một chút đi!”
Đậu Đậu dựa vào cô nháy mắt ra hiệu, Tô Noãn nín thở cùng tiểu Báo đen hai bên giằng co, lại không biết từ đâu giơ tay, đi sờ cái con tiểu Báo đen làm cho cô run sợ trong lòng, cô lo lắng bàn tay sẽ bị cắn đến máu tươi đầm đìa.
“Ba Bỉ, sao mày chạy tới đây rồi hả?”
Chợt một giọng nữ trong trẻo sáng rỡ chen vào, cũng làm cho ba người kia dời đi lực chú ý, không ai tiếp tục bắt Tô Noãn đi sờ con tiểu Báo đen kia nữa, cô ngẩng đầu, đập vào đôi mắt chính là Long Diên một thân quần áo thể thao màu trắng.
Cô ấy đang từ xa chậm rãi chạy tới, giống như là đang tập thể dục, một đầu tóc dài được bới gọn gàng, cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, con Báo nhỏ nghe tiếng chạy qua, không ngừng lượn vòng quanh Long Diên.
Tô Noãn nhìn thấy Long Diên, ngay lập tức biết được đây là nhà ai, nhưng cũng chưa hoàn toàn thả lỏng quyết định trong lòng ăn tối ở đây, lúc này cô mới phát hiện ra mình cùng Lục Cảnh Hoằng thế nhưng lại đứng gần như thế.
“Cậu Út, cậu đã tới, ngay cả Đậu Đậu cũng tới a, lại đây, cô ôm nào!”
Long Diên giống như sớm đã biết Tô Noãn đêm nay sẽ đến, nên khi nhìn thấy Tô Noãn vẫn không có kinh ngạc, chỉ là mỉm cười liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng còn ôm Tô Noãn, liền ngồi xổm người xuống giơ hai tay về phía Đậu Đậu gọi.
Đậu Đậu do dự ngó Tô Noãn, lại nhìn một chút cô của mình, cắn đầu ngón tay, con mắt xoay tròn, còn chưa có cân nhắc kỹ có phải hay không buông tay Tô Noãn chọn Long Diên trước, người đã bị Long Diên một phen ôm lấy.
“Cô buông Đậu Đậu ra, Đậu Đậu muốn ở chung với Noãn Noãn của con!”
Chỉ là Đậu Đậu một tiếng thét kinh hãi còn chưa xong, cái trán nhỏ liền bị văng ra, lập tức bị đau che lại cái trán hồng hồng, Long Diên cũng không cùng bọn Lục Cảnh Hoằng nói chuyện phím, mang theo Đậu Đậu đi vào trong biệt thự.
“Con chỉ làm bóng đèn nhỏ vướng víu người Tiểu gia gia con làm cho nội tiết bị nghẹn mất cân bằng thôi, thật là một thối tiểu quỷ không có mắt mà, người ba vô lương tâm của con không dạy con hả?”
“Ba ba nói, nhìn trúng con gái, cần tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp hại*!”
*Thứ mình muốn phải giành lấy trước, ra tay sau sẽ gặp tai ương.
Nhìn một lớn một nhỏ nói lung tung đi xa, Tô Noãn xấu hổ buông Lục Cảnh Hoằng ra, muốn bảo trì khoảng cách nhất định, lại phát hiện con báo nhỏ bên chân còn chưa rời đi thì nhất thời rút về bên người Lục Cảnh Hoằng.
Lục Cảnh Hoằng vẫn cứ nhàn nhạt cười, khó có được tâm tình vui vẻ như vậy, giống như không thấy Tô Noãn quẩn bách, dùng giày nhẹ nhàng đụng đụng vào con báo nhỏ đang ngẩng đầu nhìn Tô Noãn:
“Đừng mơ tưởng, cô ấy không phải là cô gái mày có thể liếm.”
Sau đó, anh bỗng nhiên một phen ôm ngang lấy Tô Noãn, nhìn quá trình kinh hoảng của cô, đáy mắt vui mừng chợt loé rồi biến mất, sau đó cũng ôm cô đi về phía biệt thự, con báo nhỏ vẫn theo sát bên chân.
“Ba Bỉ là con báo đực, thích con gái xinh đẹp, em tốt nhất nên cách xa nó ra một chút.”
Tô Noãn đàng hoàng cuộn chặt trong lòng Lục Cảnh Hoằng, không dám buông ra, mặc dù biết bộ dạng này bị người ta thấy là không tốt, nhưng cũng không cách nào chịu được bị một con báo đen vây quanh không thể bước đi được.
Nghe thấy Lục Cảnh Hoằng nói thì Tô Noãn không khỏi hé miệng nở nụ cười:
“Nếu nó biết phân biệt đẹp xấu, như vậy nhất định đã gặp qua rất nhiều con gái.”
“Không, em là cô gái thứ ba nó gặp qua.”
“Hả?”
Tô Noãn dưới ánh mắt vụt sáng, ngước mắt lên nhìn Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng anh lại không thèm nhắc lại, chỉ là dần dần gia tăng lực đạo ôm cô.
Khi đi đến cửa biệt thự thì Tô Noãn chủ động yêu cầu thả xuống, Lục Cảnh Hoằng rất phối họp buông lỏng cánh tay, đặt cô trên mặt đất, báo đen đang im lặng nhìn đôi nam nữ nháy mắt đứng yên.
Người làm mở cửa lịch sự ân cần chào hỏi Lục Cảnh Hoằng và Tô Noãn, Tô Noãn cũng không nguyện ý bước thêm bước nữa, đối với việc ăn cơm chung với gia đình Lục gia cô thuỷ chung có ám ảnh, không vượt qua được ranh giới trong lòng kia.
Lục Cảnh Hoằng bảo người làm đi vào trước, chính mình cúi đầu nhìn bộ dạng Tô Noãn hơi có vẻ khó chịu, chậm rãi cười rộ lên, cười thực ôn hoà, nhìn dọc theo người cô tràn đầy trấn an, anh nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô:
“Cơm chiều là chị Hai của anh làm, chị ấy luôn nói muốn mời em về ăn cơm, chị ấy rất thích em.”
Nói như vậy nếu còn nghe không hiểu, như vậy Tô Noãn chính là đứa ngốc, cũng không nhịn được có chút quẫn bách nhưng lại đỏ mặt, Lục Cảnh Hoằng chỉ là dắt lấy tay cô, liền lôi kéo cô vào trong, không để cho cô có cơ hội cự tuyệt.
“Quên nói cho em biết, chị Hai rất biết làm Ice Cream, anh cam đoan với em, món điểm tâm ngọt này sẽ là món ăn ngon nhất trên thế giới.”
Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng gắt gao nắm tay, tâm lý vốn không yên cũng vơi đi hơn phân nữa, cô một bên đánh giá trang hoàng độc đáo tinh nhã trong biệt thự, một bên nói với Lục Cảnh Hoằng:
Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng cười ngắm không biết nên tiếp tục như thế nào, mà khoé miệng anh nở nụ cười càng sâu hơn, bàn tay to đang nắm lấy không để lại dấu vết vuốt ve lòng bàn tay cô, như có như không khiêu khích.
Không biết là anh vô ý hay vẫn là cố ý, Tô Noãn có chút không quen rụt lại cánh tay.
“Chúng ta đi chọn một chai rượu đỏ cho buổi ăn tối đi.”
Tô Noãn ngoan ngoãn gật đầu một cái, ở Long gia cô chỉ có thể thành thật nghe theo đề nghị của Lục Cảnh Hoằng, cho nên, khi Lục Cảnh Hoằng nhìn qua thì cô chỉ là bứt lên khoé môi nở nụ cười.
Lục Cảnh Hoằng thích cô cười như thế này, rất sạch sẽ, rất điềm tĩnh, mỗi một lần nhìn thấy, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của anh kìm lòng không đậu sẽ bắt gặp dâng lên ánh sáng nhu hoà khác thường.
Cho dù anh đến thời khắc này mới hiểu được, đó là một loại tình cảm như thế nào, nhưng cũng cảm thấy không muộn, ít ra, hiện tại cô đang bị anh nắm trong tay, chân thật đứng bên cạnh anh.
Từ trong hầm rượu riêng của Long Sĩ Hào đi ra, Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng giơ lên chai rượu khẽ nghiêng nằm trong giỏ xách, đáy lòng không khỏi dâng lên một hồi cảm xúc lo lắng.
Trên thực tế, vừa rồi, cô chọn một chai, Lục Cảnh Hoằng lại chọn tới 10 chai.
Lục Cảnh Hoằng nhìn ra sự lo lắng của cô, chỉ là thản nhiên giải thích: những thứ này chỉ là để phòng hờ khi cần dùng tới, cũng không nhất định là sẽ uống hết toàn bộ, chỉ là phòng hờ sợ lát nữa trên bàn cơm xảy ra tình huống cung không đủ cầu.
Cô nhớ tới một vài ý niệm không tốt trong đầu, lại nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng bộ dạng áo mũ chỉnh tề nhã nhặn thì ý niệm đó tan thành mây khói, đàn ông như vậy làm sao biết làm ra loại chuyện cầm thú?
Chờ bọn họ đi đến nhà ăn thì nhìn thấy Long Sĩ Hào cùng Long Diên đang bố trí bàn ăn, mà Đậu Đậu thì đang nằm úp sấp ở một bên ghế, vô cùng buồn chán rũ mí mắt, lúc nhìn thấy Tô Noãn thì phấn chấn giống như là đang cắn thuốc lắc.
“Noãn Noãn của con, sao giờ này mới vào?”
Đậu Đậu từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phía Tô Noãn, lập tức liền nhào vào lòng Tô Noãn, Tô Noãn chỉ có thể ngồi xổm xuống đón lấy tiểu tiên đồng đáng yêu này.
“Tô tiểu thư tới rồi, mọi người ngồi vào bàn đi, đồ ăn nguội lạnh không tốt đâu.”
Cửa phòng bếp mở ra, Lục Cảnh Ngưng liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một đầu tóc dài đen mượt như cũ được bới lên gọn gàng, khoát tạp dề, chính là hình tượng của một bà chủ gia đình cao nhã tao quý.
Tô Noãn cung kính chào hỏi Long Sĩ Hào và Lục Cảnh Ngưng, còn Long Diên thì ở một bên cười ha hả ngắt lời:
“Mợ Út, đừng khách khí như vậy, sớm muộn gì cũng là người một nhà, cứ gọi là chị Hai và anh rể đi.”
Mặt Tô Noãn liền thoáng đỏ lên, cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa, sợ càng nói càng sai, tuỳ ý để Lục Cảnh Hoằng lôi kéo cô đến bên cạnh bàn, thân sĩ kéo ghế ra cho cô ngồi.
Lục Cảnh Ngưng tháo tạp dề ra, lau tay sạch sẽ, cùng chồng và con gái mình vui tươi hớn hở nhìn Lục Cảnh Hoằng chăm sóc cho Tô Noãn, nếu như không có Đậu Đậu ở một bên gây chuyện.
“Đầu năm nay đứa bé đỏ mặt cũng không nhiều, đứa nhỏ này ngoan.”
Tô Noãn nghe xong Lục Cảnh Ngưng tán thưởng, cảm thấy logic của người Lục gia thật kỳ quái, trong khoảnh khoắc cô ngồi xuống, liền nghe thấy thanh âm của Lục Cảnh Hoằng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.