Nam Khê bấm ngón tay, bất chợt muốn cười, hoá ra đều là giả vờ, một lời nói dối trắng trợn.
Cô ấy hồi đó vậy mà còn cảm động rơi nước mắt, nghĩ rằng Lục Kiến Thâm thực sự đã quên Phương Thanh Liên, muốn cùng cô ấy có một khởi đầu tốt đẹp.
Nhưng hóa ra, cô mới là người ngốc nghếch, bị đùa giỡn bởi những người xung quanh.
"Nam Khê, cô thật sự rất ngây thơ đáng yêu, người Kiến Thâm yêu là tôi, anh ấy làm sao có thể tự nguyện cưới cô? Biết vì sao anh ấy lại đề nghị khế ước trong vòng ba năm không? Chỉ là khiến cô ba năm sau, không có bất cứ lý do nào, không một lời oán than khi đề nghị ly hôn, hãy để anh ấy tự do, sau đó quay lại cưới tôi. "
"Anh ấy biết, chỉ có cô đề cập điều đó với ông nội, ông nội mới sẽ đồng ý. Ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý khi anh ấy nói."
" Để ở bên tôi, anh ấy thực sự tiêu tốn rất nhiều nỗ lực, thậm chí còn... giăng ra cái bẫy tuyệt đẹp này."
Những lời nói của Phương Thanh Liên, khiến bản thân Nam Khê giống như được đặt trong hầm băng.
Một cơn ớn lạnh quấn chặt, cô rất lạnh, rất lạnh.
Nếu những điều này đều là giả dối.
Vậy ngày ngày đêm đêm như vậy, lẽ nào anh ta đều là đang diễn kịch sao?
Còn những tối đó.
Anh lưu luyến ôm cô, dịu dàng ôm cô, chẳng lẽ tất cả đều là giả,
Không có một chuyện thật lòng?
Trái tim của Nam Khê đau nhói dữ dội, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một con rối mua vui, ngu ngốc đến cùng cực.
Cho nên mới để Lục Kiến Thâm giăng bẫy liên hoàn, bị anh ta xoay tối mắt tối mũi.
"Tôi không tin, trừ phi cô nói cho tôi, ông nội đã ép anh ấy như thế nào."
Nam Khê nắm chặt tay, chung sống với nhau lâu như vậy, cô đã quá hiểu Lục Kiến Thâm.
Nếu như không phải có một món hời đặc biệt quan trọng, chiếu theo tính khí anh ta, cho dù ông nội có kề dao vào cổ anh ta một lần nữa, cũng không thể khiến anh ta ngoan ngoãn vâng lời.
Phương Thanh Liên có chút cười mỉa mai.
" Nam Khê, cô thật sự không bỏ cuộc đến khi cô đến được sông Hoàng Hà, cô nếu đã muốn biết, vậy tôi nói cho cô biết."
"Bởi vì ông nội đe dọa anh ấy rằng, nếu như anh ấy không lấy cô, ông ấy sẽ đưa tôi ra nước ngoài. Cả đời này, tôi và anh ấy sẽ không có cách nào gặp lại nhau, tuy rằng thể ở bên nhau, nhưng để được gặp lại nhau, anh ấy đã thỏa hiệp." "
Nam Khê mím môi, cô cảm thấy rất khó chịu.
Một câu đau lòng cũng không thể thốt ra.
Phương Thanh Liên không buông tha cô, tiếp tục tấn công: "Về phần chân của tôi, cô có nhớ vào ngày hôn lễ của mình, Kiến Thần nhận được một cuộc điện thoại trong đám cưới, gần như bỏ đi ngay tại chỗ không?"
"Ừm."
Hôn lễ của mình, cô đương nhiên nhớ.
"Bởi vì tôi bị tai nạn xe khi trên đường vội đến đám cưới của các người, suýt chết, cấp cứu một ngày gắng gượng lắm mới níu giữ được mạng sống này, nhưng đôi chân của tôi đã bị gãy rồi."
Chẳng trách, ngay khi hôn lễ kết thúc anh ta vội vội vàng vàng bỏ đi.
Cô còn hỏi anh, có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không?
Anh ta nói rằng một người bạn bị tai nạn xe hơi, anh ta muốn đến chăm sóc, nhưng ông nội không cho anh ấy đi, nhờ cô giúp che giấu một chút.
Cô nhớ, ông nội khi đó đặc biệt gọi điện hỏi cô: "Khê Khê à, Kiến Thâm tiểu tử đó có ở nhà ngoan ngoãn với con không."
"Có ạ, thưa ông, anh ấy đang bên cạnh con."
Cô ngốc nghếch liền đã giúp anh giấu đi.
Đến nỗi mà, trong đêm tân hôn của họ cả đêm anh không về.
Nhưng hóa ra, trong đêm tân hôn của họ anh ta lại đi cặp kè với một người phụ nữ khác.