Dù sao sinh nhật ông nội qua, bọn họ liền ly hôn rồi, sau đó mỗi người một ngã, cũng không còn bất kì quan hệ nào nữa.
"Hành vi của em, em muốn khiến tôi nghĩ như thế nào về em?"
"Còn anh thì sao? Ban đầu anh cưới tôi, vì điều gì?"
Dù đã biết lý do, nhưng Nam Khê cảm thấy cô ấy dường như phát điên, vẫn cứ cố chấp muốn có một câu trả lời.
Cô muốn nghe anh nói, nghe chính anh nói với cô.
Sự trầm mặc của Lục Kiến Thâm, càng khiến cô thêm khó chịu: "Tại sao không nói? Nói đi!"
"Ngay từ đầu anh nói rõ rằng là bản thân anh tự nguyện, một lòng tự nguyện, tự nguyện sẵn sàng hy sinh hôn nhân của mình vì bạn gái cũ, tự nguyện lấy bản thân làm mồi nhử, khiến tôi nhảy vào bẫy của anh. Lục Kiến Thâm, sự tự nguyện của anh thật là thông minh, tôi đầu rạp xuống đất thật sự bái phục anh"
“Nói đi!” Nam Khê không kiềm chế được hét lên.
Sự im lặng, dài đằng đẳng.
Không khí giữa hai người thật ngột ngạt.
Nam Khê hít một hơi, đột nhiên cô cảm thấy đến cả không khí đều bao trùm nỗi đau, đâm vào cổ họng cô như những lưỡi dao bay đến.
“Sao không giải thích?” Nam Khê cười một cách thê lương.
"Bởi vì anh căn bản không giải thích được."
Cô tự hỏi tự trả lời, trong lòng như bị ai đó đục một lỗ lớn, máu chảy ra.
"Xin lỗi!"
Cuối cùng, cô chỉ có thể chờ được hai chữ này.
“Haha… Xin lỗi!” Nam Khê lẩm nhẫm lặp lại, cô ấy cười đến mức nước mắt sắp trào ra.
Một từ xin lỗi xong.
Câu này thật sự vạn năng.
Dường như bất luận đã làm gì, phạm sai lầm gì chăng nữa, đều có thể trả lời bằng hai từ này.
Cô vô cùng đau lòng
Vừa đau và vừa khó chịu.
Đặc biệt là vùng bụng dưới, giống như bị ai đó kéo, đau như co thắt.
Rất nhanh, cô liền nhận ra dưới người ẩm ướt, nhớp nháp.
Nghĩ đến gì đó, sắc mặt Nam Khê lập tức tái nhợt không còn chút máu.
Nếu như cảm giác không sai, cô ấy có lẽ chảy máu rồi, hơn nữa còn không ít.
"Bé con, đừng làm mẹ sợ, con nhất định phải bình an!"
"Con đừng có chuyện gì xảy ra, con ngàn vạn đừng gặp chuyện."
"Xin lỗi bảo bối, là mẹ không bảo vệ con tốt!"
Nam Khê tự trách mình vô cùng.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt bất thường, Lục Kiến Thâm vội vàng nói: "Em sao vậy? Sắc mặt tệ như vậy, tôi đưa em đến bệnh viện."
"Không cần anh giả từ bi."
Nam Khê đột nhiên đưa tay, gạt tay anh ra.
Vùng bụng dưới đau, ngày càng dữ dội.
Và cô ấy cảm thấy phía dưới người mình như vẫn còn đang chảy máu.
Nghe nói ba tháng đầu của thai kỳ là thời gian không ổn định nhất, rất dễ sảy thai.
Nghĩ đến điều này, Nam Khê đã lập tức hối hận.
Tuy rằng cô rất giận anh ta, nhưng hiện tại đứa bé mới là quan trọng nhất, cô không nên lấy đứa nhỏ ra tức giận với anh ta.
Nhúc nhích môi, Nam Khê cố gắng hé môi định nói.
Đột nhiên, trước mắt cô rơi vào một màn đêm tối khổng lồ, cơ thể cô lại cũng không có bất cứ dấu hiệu nào mà ngã về phía sau.
"Nam Khê."
May mắn thay Lục Kiến Thâm phản ứng nhanh chóng, bắt lấy được cô.
"Nam Khê, tỉnh lại đi!"
Lục Kiến Thâm ôm cô, vừa đi xuống lầu, vừa ra lệnh cho người chuẩn bị xe.
Nam Khê tỉnh lại, xe vừa dừng ở bệnh viện, Lục Kiến Thâm bế cô đến phòng cấp cứu.
Vẻ mặt anh ta đầy lo lắng, bởi vì chạy quá nhanh, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cả người không còn đẹp trai lịch lãm như trước, trái lại lộ rõ có chút nhếch nhát, ngổn ngang.
Nếu như, anh ta thực sự lo lắng như vậy cô ấy đã có chút tốt hơn nhiều.
Đáng tiếc là, chỉ là vì thấy áy náy thôi.
Đến phòng cấp cứu, ánh đèn chói loà trên đỉnh đầu đột nhiên được bật, Nam Khê không nhắm mắt, cô ấy mở to đôi mắt, nước mắt lăn dài trên má cô ấy.
Bác sĩ bước vào, Nam Khê nắm lấy tay cô ấy, van xin khóc: "Tôi đang mang thai, cầu xin cô, hãy cứu con tôi."
Nhìn vũng máu đỏ tươi điên cuồng chảy ra trên người cô, bác sĩ khó khăn nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô phải chuẩn bị tốt tâm lý, xác suất giữ được vô cùng thấp”.