Nam Khê đứng hình, cô cảm thấy là bản thân đã nghe nhầm.
Tuy nhiên, cô chưa kịp phản ứng, thì đã bị Chu Di Nam đẩy vào trong xe.
Lên xe, Nam Khê vẫn còn choáng váng.
Lúc này, thiếu niên trông mạnh mẽ nhiệt tình phía trước cũng cười nói: "Lão đại, tình huống gì thế này, anh muôn đời không gần nữ sắc, đừng có bảo đây là chị dâu chứ!"
“Nhiều lời.” Người đàn ông gằn giọng.
Thiếu niên trước mặt lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Được một lúc, Nam Khê cũng bối rối.
Sau vài phút, cô chậm rãi đi qua, nhìn người đàn ông bên cạnh: "Tại sao anh muốn giúp tôi?"
"Nếu tôi đoán không lầm, điện thoại của em chết máy rồi!"
"Vâng."
"Giúp thì giúp đến cùng, đưa em đến bệnh viện cũng là tiện đường."
"Ồ."
Hoá ra là vậy.
Đỗ Bằng ở trước mặt thở một hơi dài.
Chao ôi, hết hy vọng.
Còn nghĩ rằng là lão đại của họ cuối cùng cũng thông suốt, đã có một cô gái mà anh thích.
Không ngờ chỉ lại là giúp đỡ.
"Mỹ nữ, cô đừng để ý điều đó nhé, lão đại tôi mắc bệnh nghề nghiệp khá nghiêm trọng, nhất nhìn thấy ai đó bị ức hiếp, tuyệt đối sẽ giúp đỡ người đó đến cùng."
"Dù sao nói gì đi nữa, vẫn vô cùng cảm ơn anh."
Đến bệnh viện, Nam Khê xách vali xuống xe.
Khi xe của bọn họ đi xa, Nam Khê mới nhớ một câu, cô đã quên không hỏi tên người đàn ông vừa rồi.
Cũng nên hỏi chút, suy cho cùng cũng đã giúp cô ấy mấy lần rồi, nhớ tên cũng là tôn trọng.
Trong xe, Đỗ Bằng bứt rứt suốt chặng đường, sau khi Nam Khê xuống xe anh rốt cuộc không thể chịu được nói.
"Lão đại, vị tiểu thư vừa rồi thật sự không tệ, anh có muốn suy xét chút không?"
"Ngươi nhiều lời."
"Này, lão đại, anh nhìn anh xem, cũng gần ba mươi rồi, cũng không nói đến chuyện yêu đương, thành gia lập thất gì sao."
Người đàn ông nhướng mày, giọng trầm lạnh nói: "Làm sao? Anh vẫn đang làm nghề mai mối, có cần tôi quay lại xin chuyển vị trí giúp anh không?"
“Đừng đừng đừng lão đại, tôi sai rồi được không?” Nói xong, Dư Bằng ở phía trước lẩm bẩm nói nhỏ: “Mấu chốt là anh không nói chuyện, mọi người cũng không dám nói chuyện đó?
“Ngươi nói cái gì?” Chu Di Nam lỗ tai nhạy bén.
Du Bằng lập tức nở nụ cười niềm nở đáp lại: "Tôi nói anh là đẹp trai số một trong đội chúng ta, ngầu số một, số một... Cái gì đều là nhất, cho dù thế nào anh cũng lợi hại nhất."
Chu Di Nam cúi đầu, lúc này mới nhận ra vẫn đang giữ đôi khuyên tai trong lòng bàn tay.
Còn quên trả lại cho cô ấy rồi.
"Đỗ Bằng, quay đầu lại, bệnh viện vừa nãy."
"Lão đại, anh thông suốt rồi, muốn đi tìm mỹ nữ kia?"
Khi Chu Di Nam trở lại đến bệnh viện, tự nhiên không tìm thấy Nam Khê.
Cuối cùng, chỉ có thể cầm đôi khuyên tai rời đi.
Sau khi gặp bác sĩ, khử trùng tai, uống thuốc, lại sạc điện thoại một chút trong bệnh viện, Nam Khê mới bắt taxi về nhà.
Về đến nhà, thì trời đã tối rồi.
Nam Khê mở cửa, bên trong tối đen như mực.
Phòng to như thế, lại trống rỗng.
Cô đoán không sai, Lục Kiến Thâm vẫn không quay về.
Tròn ba ngày, từ sau khi anh rời đi ngày hôm đó, hai người ba ngày không có liên lạc nào.
Không có cuộc gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn.
Lần thứ hai nhận được cuộc gọi của anh ấy, là một ngày trước lễ thất tịch.
Nam Khê nhìn tên anh trên màn hình điện thoại di động tim không ngừng đập, do dự hồi lâu, vẫn là bắt máy.
"Alo, tôi Nam Khê."
"Ngày mai đêm thất tịch, có muốn đi đâu đó chơi chút không, hay có đồ gì muốn mua không?"
Giọng nói của Lục Kiến Thâm truyền đến tai cô rõ ràng qua điện thoại, trầm ấm như trước, quyến rũ hơn bao giờ hết.
Như một bản nhạc tuyệt đẹp, nhẹ nhàng gảy lên tiếng lòng của cô.