Hạ Diệp Trầm chỉnh lại chiếc áo lông ngỗng trên người, rảo bước đi giữa trời tuyết rơi như mưa bụi. Hôm nay tuyết không quá nhiều, nhưng cũng quá lạnh lẽo.
Mùa đông ở thành phố Thiên Tân thường xuống dưới âm độ, hôm nay nhờ vào lửa với đèn đuốc sáng rực mới ấm lên một chút.
Trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ. Những người tham gia lễ hội đều phải đeo mặt nạ che đi hai mắt.
Hạ Diệp Trầm ngồi xuống hàng quán bên đường, dùng số tiền mà A Nhiễm đưa mua một bắp ngô nướng nóng hổi. Ngô nếp dẻo, được nướng trên than hồng, ăn vào bụng vừa ấm vừa chắc dạ.
"Cô gái đi một mình nờ?"
Người bán ngô hỏi thành tiếng.
Hạ Diệp Trầm hơi ngạc nhiên:
"Nghe khẩu âm của ông, hình như không phải người Thiên Tân."
"Lão ở Đông Bắc."
Đông Bắc, cô lẩm bẩm trong lòng, kí ức không cần phải khơi dậy cũng ùa về như sóng thủy triều.
"Hắc Hải Giang đó cô có biết không? Nhà lão ở chân núi Đại Hưng An. Vì con trai lên thành phố học mà mới lên đây kiếm sống đó."
Hạ Diệp Trầm gật đầu:
"Không chỉ là biết."
Mà còn gắn bó rất sâu đậm, tám năm, hơn một ba quãng đời của mình. Cô bỗng nhiên muốn biết những con người quen thuộc ở đó sống như thế nào rồi.
"Bá có biết nhà nào họ Hạ ở đó không?" - Lần này, cô dùng hoàn toàn khẩu âm Đông Bắc.
Ông lão ngạc nhiên:
"Thì ra con cũng người Đông Bắc. Bá biết, nhà họ Hạ mấy năm nay sống thảm. Tưởng bán được con gái cho nhà giàu để xung hỉ, nào ngờ thiếu gia của người ta chết luôn. Con bé bị mang đi chôn sống, sau đó nửa đêm bò ra khỏi mồ chạy trốn. Nhà giàu kia mới đến dỡ nhà của lão Hạ ra, đòi bồi thường tiền."
Ngừng một chút, ông lão lại thở dài:
"Là nhân quả báo ứng đó. Chỉ có điều bá rời Đông Bắc cũng được bảy năm rồi. Giờ nhà họ thế nào, bá không biết nữa đâu. Con quen nhà đó hả?"
Khi ông lão hỏi Hạ Diệp Trầm, đã thấy trước mặt mình đặt mấy tờ tiền, còn người không hề thấy nữa.
Hạ Diệp Trầm lại lần nữa hòa vào dòng người náo nhiệt của phố cổ, trên mặt lạnh nhạt như tiền.
Mười ba năm trước, quả thực cô đã đào mồ sống dậy.
Ngày chôn sống cô, nhà họ Hoa chỉ trói cô bằng một sợi dây thừng, tưởng rằng với sức lực của một đứa trẻ không thể làm gì, nhưng cô lại trốn thoát được. Đến khi trên tay đã khứa thành vệt máu sâu, cô bé đã tự cởi trói cho mình.
Mùa đông năm đó có dị tượng, trong ngày lạnh giá như vậy lại có mưa lớn, sét rạch ngang trời.
Nước bùn trôi vào mũi vào miệng, nhưng cũng giúp cho nền đất bên trên trở nên mềm nhũn hơn. Hạ Diệp Trầm dùng sức nín thở, từng bước từng bước, cuối cùng cũng bò ra khỏi hố đất chôn mình.
Cô bé chạy một mạch về ngôi nhà tranh bên dưới dãy núi Đại Hưng An. Đèn đóm trong nhà sáng rực. Qua tấm phên mỏng, cô nghe thấy Đào Hoa ca thán:
"Thật tức chết. Con bé đó chết rồi, sau này làm sao chúng ta có thể đào được tiền của nhà họ Hoa đây. Nó đúng là số đen đủi, khắc chết mẹ lại khắc chết chồng. Cũng may, chúng ta ném thứ đen đủi kia đi sớm đấy."
Trong lòng Hạ Diệp Trầm nghẹt thở, không biết đang mong đợi điều gì, lại sợ hãi điều gì.
Nhưng rồi, câu nói của ông Hạ Thiếu Huyền đẩy cô vào tận đáy cốc tuyệt vọng:
"Được rồi, dù gì nó cũng chết rồi. May mà tiền của chúng ta không bị đòi. Nhà họ Hoa dám chôn sống người, lại còn dám đòi tiền chúng ta chắc."
Nhà họ Hoa chôn sống người, nên không thể đòi tiền.
Sấm sét rền vang trên nền trời, tạo thành những tia sáng lóe từng hồi rạch ngang đêm đen. Con ngươi của Hạ Diệp Trầm phản chiếu ánh sáng lập lòe, nguy hiểm như một con sói săn.
Ha!
Hạ Diệp Trầm cười một tiếng, ngón tay hơi run run.
Nếu như cô đào mồ sống dậy, nhà họ Hoa chưa chôn sống được người vậy thì làm sao đây? Không biết lão địa chủ kia sẽ làm gì với gia đình mạt kiếp này nhỉ?
Cô thực sự tò mò, nhưng cũng không dám ở lại lâu.
Trong đêm đó, Hạ Diệp Trầm ra sau nhà họ Hạ, dưới gốc cây quế đào được một hũ tiền. Cô cuỗm bằng sạch, trốn lên một chiếc xe chở lúa mì, xuôi về Thiên Tân.
Rầm!
Vẫn còn đang mải suy nghĩ mông lung, Hạ Diệp Trầm cảm thấy thân thể mình bị đụng mạnh. Sau đó, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đẩy vào một ngõ nhỏ.
Tên biến thái này!
Cô còn chưa kịp chửi tiếng nào cả đã bị một bờ môi lành lạnh phủ lên. Đôi môi mỏng, lạnh như băng, không hiểu là lạnh bởi gió rét Thiên Tân, hay là sự khắc nghiệt vô tình từ tận trong tâm hồn.
Bờ môi của một người đàn ông cao lớn, đeo mặt nạ hồ ly.
Tay Hạ Diệp Trầm bị kiềm chế, không thể nào cử động dù chỉ một chút. Đôi môi hai người trằn trọc dây dưa, độ ấm càng ngày càng tăng lên. Gã đàn ông giống như trầm mê, còn cô chỉ thấy ghê tởm.
Hàm răng nhỏ tinh tế cắn xuống. Trong khoang miệng ngay lập tức ngập tràn vị máu tanh nồng, nhưng đối tác của cô giống như không biết đau, vẫn tiếp tục tận hưởng.
Phải một lúc sau, anh mới buông cô ra, lấy tay lau khóe miệng đã bị cắn rách, lẩm bẩm:
"Con cáo nhỏ, cắn người cũng đau đấy chứ!"
Tiếng nói thanh sạch, lại có phần bất cần trêu chọc. Không hiểu sao cô cảm thấy tiếng nói này rất mê người, mà lại quen thuộc vô cùng.
Lại liếc nhìn người trước mặt, hai mắt đã bị che đi, chỉ để lộ sống mũi cao cùng với sườn mặt góc cạnh. Cả người toát ra khí chất quỷ dị, vừa độc địa, lại vừa phóng túng. Hạ Diệp Trầm biết mình không phải đối thủ của người này, an phận thủ thường mà lùi ra đằng sau, ý định quay người đi thẳng.
Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cô mất đà suýt ngã xuống, nhưng lại được vòng tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng, không cho cơ hội từ chối.
Cô lạnh giọng:
"Tiên sinh, tôi không muốn đắc tội anh, cũng không có ý định bắt đền bù. Anh có ý gì đây?"
Người đàn ông thần bí đưa tay ra trước mặt cô. Trên ngón tay dài hơi thô có chút máu đỏ.
Thật nhỏ nhen!
Hạ Diệp Trầm thầm rủa trong đầu. Rõ ràng hắn ta là kẻ háo sắc bắt nạt con nhà lành, nhưng lại làm như cô là người có lỗi.
"Tôi là người nhỏ nhen, thích trêu chọc con gái nhà lành, thì sao đây?"
Trong lòng Hạ Diệp Trầm sửng sốt. Tên điên này không phải có thuật đọc tâm đấy chứ. Bây giờ cô chửi hắn là con chó, hắn ta có nghe thấy không?
"Chó rất thông minh, cô có chửi tôi là chó tôi cũng không trách cô!" - Tiếng nói trầm ấm lại vang lên ngay sát bên tai, khiến từng sợi chân lông của cô đều dựng đứng.
Lúc này Hạ Diệp Trầm quay đầu lại. Cô chỉ cao đến ngang vai người đàn ông, từ xa nhìn lại nhỏ bé vô cùng, giống như chim nhỏ nép vào bên dưới cánh lớn đại bàng vậy. Mặc dù phải ngước nhìn, nhưng khí thế trong ánh mắt cô gái lại không hề thua kém.
"Anh muốn gì đây?" - Giọng nói cô nhàn nhạt, không phân ra sắc thái.
"Muốn cô? Thế nào?"
Hạ Diệp Trầm khẽ nhếch khóe miệng, phong thái lẳng lơ tựa vào người của người đàn ông. Tiếng gió lướt qua vành tai, ánh sáng lạnh xẹt trong đáy mắt. Người kia đẩy cô ra, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ. Bàn tay mềm mại không dính nước mùa xuân kia lúc này đang cầm một con dao nhọn hoắt, mũi dao chỉ cách ổ bụng của hắn một milimet.
"Cô cũng quá hung tàn!"
Hạ Diệp Trầm tức gần chết, nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh:
"Quá khen rồi. Tôi chỉ đùa một chút thôi. Xem ra năng lực của anh cũng không tệ lắm nhỉ? Chúng ta đùa như thế là đủ, giờ tôi đi được chưa?"
Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ làm khó, nhưng hắn lại chợt mở miệng:
"Được rồi! Đi đi!"
Đi đi?
Hạ Diệp Trầm hơi nhíu mày, không quá tin tưởng. Tên điên rồ này có bệnh, không thể nào dễ dàng buông tha cô như vậy.
Nhưng hắn đã nói thả cô đi, cũng không thể nào chủ động ở lại mặc người ta trêu đùa được. Hạ Diệp Trầm cắn môi xoay người bước đi.
Một…
Hai…
Ba…
Chưa được ba bước, những hình ảnh trước mặt cô mờ đi. Mọi ánh sáng cũng bị tước đoạt hoàn toàn.