Câu nói đó trở thành quan niệm sống của Hạ Diệp Trầm rất lâu về sau. Những ấm áp mà Vương Đại Lực cho cô trong cánh rừng lạnh lẽo ngày hôm đó cũng chính là giấc mơ đẹp nhất trong những năm tháng tối tăm mà cô có.
Thái Linh nhìn hai người trước mặt, trong lòng rầu rĩ vô cùng:
"Từ Nhất Nặc, Hạ Diệp Trầm, tôi quá thả lỏng cho hai người rồi đúng không? Ngay cả việc thông đồng chạy trốn cũng làm được. Các cô còn có gì không dám làm nữa."
Nửa tiếng trước, bên trên đã ra lệnh lấy lời khai. Hạ Diệp Trầm một mực thừa nhận mình một mình bỏ trốn, nhưng Từ Nhất Nặc lại thẳng thắn thừa nhận:
"Là tôi cố ý đánh nhau để cô ấy trốn đấy!"
Thế là cả hai đều bị nhốt trong phòng giam đặc biệt.
Nơi này rất kiên cố, nằm ở một góc riêng trong trại giam. Thái Linh không trông coi khu này, mà có người của đội trông giữ tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.
Từ Nhất Nặc cong môi:
"Chị Thái Linh, năm đó em làm ra trò kinh thiên động địa thế nào chị còn chẳng mắng. Sao hôm nay lại tức giận như vậy?"
Thái Linh chau mày, đập cây gậy vào vai Từ Nhất Nặc, khiến cô ấy kêu lên oai oái.
"Năm đó người mày đắc tội là ai? Còn Hạ Diệp Trầm đắc tội ai? Mày đừng quá ngây thơ, những người như cô ấy không trốn thoát được đâu."
Hạ Diệp Trầm tái mặt ngồi tựa lưng vào tường. Cô đã biết rõ mình không thoát được, nhưng nghe lời khẳng định từ một người khác cũng không tránh khỏi hụt hẫng. Thái Linh thấy vậy cũng không vui vẻ gì, thở dài:
"Được rồi. Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa các người đến đây thôi. Còn đâu do các người tự sinh tự diệt. Bảo trọng."
Từ Nhất Nặc nhìn cánh cửa phòng giam khép lại xong mới kéo Hạ Diệp Trầm lên. Cô vỗ vỗ vai bạn mình, cố tạo bầu không khí vui vẻ:
"Tiểu Trầm Trầm, cười lên nào. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để có thể đối mặt với phiên xét xử tiếp theo. Em quên rồi à, Lương Duật Thành mặc dù không đến đây, nhưng anh ta đã tranh được tư cách là luật sư biện hộ hợp pháp của em. Nếu như anh ta khỏi bệnh, nhất định sẽ không bỏ mặc thân chủ của mình."
Hạ Diệp Trầm nắm lấy tay của Từ Nhất Nặc, cho cô ấy một ánh mắt yên tâm:
"Em biết rồi. Công lý không đến với những người như chúng ta, vậy chúng ta phải tự mình giành lấy thôi."
Cùng lúc đó, Vương Đại Lực tựa lưng vào gốc cây gạo già trong sân, nhìn về khu giam giữ tội phạm nghiêm trọng. Đêm dần dần sâu. Anh rút một điếu thuốc, không hề hút mà chỉ nhìn nó dần tàn.
"Chúng ta về thôi!"
Một người vỗ vai anh, cùng đứng song song.
Vương Đại Lực vẫn không phản ứng. Người kia bật cười:
"Này, anh thực sự cho rằng mình là Vương Đại Lực đó à? Nơi này không còn việc của chúng ta nữa. Việc của anh bị trì hoãn bao nhiêu ngày rồi, anh không biết sao?"
Lúc này Vương Đại Lực mới vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng mũi giày di di:
"Bên Lương Duật Thành ra sao rồi?"
"Đang nghiên cứu tài liệu rất nghiêm túc. Ngày mai anh ta sẽ đến tìm Hạ Diệp Trầm thôi. Mấy ngày nay im lặng như vậy, chắc chắn anh ta chỉ muốn làm cho Nhậm Hạ Kiều buông lỏng tâm lý phòng bị."
"Hy vọng là vậy. Vậy nơi này không có việc của chúng ta nữa rồi. Mong là cô ngốc kia không làm ra mấy trò dốt nát nữa." - Vương Đại Lực chau mày, đôi mắt nhuốm phiền muộn.
Người đứng bên cạnh cười vang:
"Tôi lại rất khâm phục cô gái này. Một cô gái dám chạy trốn khỏi ngục, tinh thần này rất đáng biểu dương. Tôi tan ca trước đây, anh cũng về muốn chứ!"
"Được!"
Đêm càng ngày càng sâu.
Dưới màn đêm này che giấu không biết bao nhiêu tội ác, lại che giấu biết bao sinh mạng.
Hạ Diệp Trầm vẫn trằn trọc trên giường. Cô không biết làm gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu nhẩm đến những ngày mình rời khỏi Đông Bắc. Hình như là tròn mười hai năm.
Năm nay cô đã hai mươi tuổi. Tương lai mờ mịt.
"Chị Nhất Nặc, chị có muốn giải oan không?"
Từ Nhất Nặc cũng chưa ngủ, ậm ừ:
"Ai nói với em là chị bị oan?"
Hạ Diệp Trầm lật người, khẳng định chắc chắn:
"Chị sẽ không vô cớ giết người đâu."
Bên kia im lặng một chút, mãi sau mới nghe tiếng nói nhỏ nhí:
"Giải oan? Tiểu Trầm, dù có ra ngoài, chị cũng chẳng còn gì cả. Chi bằng ở trong tù, có cơm ăn áo mặc, lại hùng bá một phương không cần sợ ai."
Hai người đều ôm mối tâm tư riêng, không ai nói chuyện nữa. Hạ Diệp Trầm cũng bắt đầu lim dim.
Bỗng nhiên, cô ngửi thấy mùi hành nhè nhẹ, hoảng hốt vùng dậy.
"Chị Nhất Nặc, là xăng!"
Trong phòng tối om. Nơi nhà tù tăm tối này không hề có đèn điện.
Từ Nhất Nặc cũng đã ngửi thấy, hét lên:
"Em nằm im đó đừng đứng dậy, cẩn thận vấp váp ảnh hưởng đến đứa trẻ."
Hai người lúc này đều hoảng loạn, nhưng không ai dám để lộ ra mình yếu đuối.
Từ Nhất Nặc trở dậy, men theo những viên gạch trong phòng. Chân cô giẫm phải một vũng nước, tạo thành từng tiếng "nhép nhép".
Xăng đã phủ đầy trên mặt đất, chiếm cứ một phần ba căn phòng, nhưng chỉ chút ít này thôi cũng đủ thiêu chết hai người.
Hạ Diệp Trầm nghe thấy giọng Từ Nhất Nặc hơi run run, xen lẫn với những tiếng nức nở.
"Tiểu Trầm, hôm nay chúng ta nhất định sẽ chết ở đây rồi!"
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng vào tường. Biết rằng Nhậm Hạ Kiều sẽ không tha cho mình, nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy. Xăng đã tràn vào trong phòng. Chỉ mấy phút nữa, nơi này sẽ hóa thành một biển lửa. Cô và người bạn vừa quen sẽ giống như mấy con dê tế phẩm chậm rãi chờ đợi cái chết.
"Chị Nhất Nặc, lên giường đi."
Lúc này dù có hô khản cổ họng cũng không có ai đến giúp hai người. Mà đập cửa lại càng vô vọng.
Từ Nhất Nặc quay trở lại. Hai người ngồi sát vào nhau. Cùng lúc đó, lửa bắt đầu bốc lên.
Lần đầu tiên nhà giam có ánh sáng, nhưng thứ ánh sáng kia lại dùng để đẩy họ vào chỗ chết.
Hạ Diệp Trầm nhìn rõ khuôn mặt người bên cạnh, thấy được cô ấy bình thản lạ kỳ:
"Là em liên lụy chị rồi!"
Từ Nhất Nặc lắc đầu, trong đôi mắt là ánh lửa đang nhảy múa:
"Không đâu, thực ra chị cũng mệt mỏi lắm."
Lửa càng ngày càng lớn, trong phòng im lặng, ngoài kia cũng lặng im. Không ai biết trong phòng này có hai sinh mạng đang nguy hiểm, hoặc giả có biết, họ cũng sẽ làm lơ.
Khói xộc vào cổ họng, khiến cho Hạ Diệp Trầm ho sặc sụa. Cô không hề lấy gì bịt mũi miệng, chỉ mong không phải chịu sự tra tấn này lâu thêm. Mà Từ Nhất Nặc cũng không kém gì.
Hai người nắm lấy tay nhau:
"Kiếp sau, chúng ta làm chị em nhé!"
"Ừ! Ngủ đi. Tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ làm chị em."
Hạ Diệp Trầm dần khép mí mắt. Cô không hối hận gì cả, chỉ tiếc cho đứa con chưa được chào đời. Chỉ tiếc rằng chưa được về Đông Bắc, quỳ dưới mộ của mẹ mình một lần cuối cùng.
Cũng chưa kịp nói lời xin lỗi với A Nhiễm, với A Nặc.
Sự bình thản của Từ Nhất Nặc bị đánh tan. Cô ôm lấy thân thể đang lạnh dần của Hạ Diệp Trầm, khóc nấc lên từng hồi.
"Diệp Trầm, Tiểu Trầm."
Tiếng hét của cô vang lên vô vọng, chỉ đổi lại được sự im lặng vĩnh hằng và tiếng lửa bùng lên trong đêm đen.