Sau khi chất vấn xong, bà Nhậm Hạ Kiều leo lên xe riêng mà trở về nhà họ Dụ. Dụ Sơ Thần và Hạ Diệp Trầm mới ở riêng từ năm ngoái, để tiện bề cho hắn ta dối trên lừa dưới về việc vô sinh và bao nuôi nhân tình.
Dụ Sơ Thần nhìn chiếc xe đã khuất sau cổng, đi thẳng lên lầu, bỏ lại cho cô một câu:
“Đi theo tôi.”
Hạ Diệp Trầm không mấy khi lên phòng của chồng mình. Nhưng mỗi lần đến, cô đều thấy gai ốc nổi toàn thân, cơn buồn nôn dâng lên tận cổ. Bởi, đây chính là nơi diễn ra những hành vi biến thái của Dụ tổng - một thân sĩ nổi tiếng trong giới thượng lưu được nhiều người kính trọng.
Hắn ta không cứng được, không có nghĩa là không có cách hành hạ người khác.
Không biết đây là lần thứ mấy Hạ Diệp Trầm thấy một cô gái xa lạ xuất hiện trong phòng của chồng mình. Cô ta nằm trên giường, không có một mảnh vải che thân, nằm sấp, uốn cong thân mình. Mà Dụ Sơ Thần đang đứng đằng sau cô ta, cởi trần trùng trục. Tay hắn ta cầm một chiếc roi, tàn nhẫn hạ xuống. Mỗi một roi rơi xuống, cô gái đều ngâm lên đau khổ.
Cô gái này không biết ngày mai sẽ phải bò lết ra ngoài, hay trở thành oan hồn dưới nền đất lạnh lẽo ở chỗ nào đó.
Hạ Diệp Trầm sắp không chịu được nữa. . harry potter fanfic
Rất may, Dụ Sơ Thần chỉ đánh vài roi đã bỏ cây roi xuống, quay lại nhìn cô, hỏi:
“Đồ đâu?”
Cô nén lại cơn buồn nôn, giơ một chiếc khăn trên tay ra. Trên đó đã lấm tấm máu đỏ. Hắn ta nhìn thấy vật kia, cười khùng khục trong cổ họng, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến:
“Làm tốt lắm, vợ của anh. Lần này, anh có thể thấy đứa con của mình rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ say mê trong ánh mắt của Dụ Sơ Thần, Hạ Diệp Trầm cố tỏ ra tự nhiên nhất. Cô cúi đầu hỏi anh ta:
“Vậy bây giờ em về phòng được chưa ạ?”
Dụ Sơ Thần phất phất tay, ý bảo cô ra ngoài. Hạ Diệp Trầm ngay lập tức xoay người đi ra, hận không thể lắp thêm đôi cánh trên vai để bay ra khỏi đây, không cần phải chứng kiến những cảnh ghê tởm này ngày nào nữa.
Ghê tởm đến tột đỉnh. Sống trong sự nhà cao cửa rộng, nhưng toàn bộ linh hồn của cô đã bị nhuộm bẩn rồi.
Phòng của Hạ Diệp Trầm không quá xa hoa, nhưng cũng không hề keo kiệt. Dù gì cô cũng mang thân phận thiếu phu nhân nhà họ Dụ. Cả Dụ Sơ Thần và Nhậm Hạ Kiều đều là người sĩ diện, tuyệt đối sẽ không khắt khe về mặt ăn ở.
Nhưng chỉ khi sống trong căn phòng này, mới thấy nó ngột ngạt thế nào.
Trong mỗi góc của căn phòng đều gắn camera. Chỉ cần cô bày ra một vẻ mặt ngầm chống đối, nhất định sẽ bị Dụ Sơ Thần đánh đến nỗi không còn hình người.
Ở nhà họ Dụ tám năm, làm vợ hắn hai năm, Hạ Diệp Trầm đã tạo cho mình một thói quen, về đến phòng là phải cười, cười từ sáng sớm thức dậy đến khi đi ngủ, cười đến nỗi trào ra nước mắt.
Cô lôi từ trong túi mình ra một chiếc vòng bằng gỗ, đưa lên mũi hít hít. Vòng gỗ trầm mộc tỏa hương giữa đêm cô độc, càng ngày càng nồng. Thứ gỗ này thật lạ kỳ, dù cho tháng năm trôi qua để lại trên người nó bao nhiêu vết thương, cũng chỉ có thể giúp nó thêm thơm nồng mà thôi.
Cả ký ức thuở nhỏ của cô cũng chỉ còn lại nhiêu đây, mà cả sinh mạng lẫn sự tự do của cô đều chấp nhận đánh đổi, cũng chỉ vì giữ lại thứ này.
"Thiếu phu nhân!"
Có người đập cửa, là Thẩm Tư Tư, quản gia của biệt thự. Lại nói, nơi này có một cái tên rất trang nhã, Vịnh Phong Ngâm. Phong Ngâm, tiếng gió ngâm? Không biết có tiếng gió xào xạc, hay là tiếng rên la của những linh hồn chết tức tưởi.
"Tôi nghe!" - Hạ Diệp Trầm lê thân hình đau nhức ra mở cửa, mỉm một nụ cười mực thước. Trong Vịnh Phong Ngâm này, thân phận của cô chẳng bằng một quản gia nhỏ nhoi.
À, thực ra thì còn chẳng bằng một con chó mà Dụ Sơ Thần nuôi.
Thẩm Tư Tư ném chiếc hộp trên tay vào người Hạ Diệp Trầm. Cô vội vã bắt lấy.
"Trong này là đồ để đi dự dạ tiệc. Hai ngày nữa nhà họ Trầm đón con trai thứ hai trở về, tổ chức tiệc rất lớn. Cô mặc thử, nếu như không vừa phải báo để sửa ngay trong đêm. Tốt nhất đừng để nhà họ Dụ mất mặt." - Thẩm Tư Tư nói liền một mạch.
Hạ Diệp Trầm cúi đầu, lại mỉm cười:
"Diệp Trầm đã rõ, Thẩm quản gia đi đường thong thả."
Thẩm Tư Tư hừ một tiếng, quay bước đi thẳng. Cô trở lại trong phòng, vào trong nhà tắm, nơi duy nhất không có camera trong nhà.
Tay Hạ Diệp Trầm nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, bật máu.
Từng lớp quần áo được cởi ra. Cô nhìn mình trong gương. Một cô gái tuổi vừa hai mươi, vóc dáng cân đối. Làm da từ xương quai xanh trở lên được nuôi dưỡng ở nhà giàu đã lâu, trắng nõn như mỡ đông.
Nhưng phần da bên dưới xương quai xanh, không biết có bao nhiêu vết bầm tím. Cô gục đầu xuống bồn rửa tay, mặc cho nước xâm xấp đè ép.
Nếu như có thể chết tại đây, vậy thì tốt quá.
Được ba phút trôi qua, tưởng chừng như không thở nổi nữa, Hạ Diệp Trầm mới ngẩng đầu. Cô không thể chết tại đây.
Nếu có chết, cũng phải chết ở Đông Bắc, hoặc là tìm về phương Nam, nơi có bóng cây trầm.
Lưới sâu không thể thoát, vậy thì cá chết lưới rách.
Trong lúc đó, nơi khách sạn tồi tàn ven ngoại ô.
"Trầm thiếu gia. Bảo anh đi lấy một vật, kết quả anh lại đến khách sạn cùng mỹ nhân trải qua một đêm phong lưu, thật khiến người ta ghen tị mà."
Trăng chếch qua khung cửa, soi rõ bóng người trong phòng. Trầm Dư Niên nhìn vết máu đỏ còn sót lại trên ga giường trắng tinh, suy ngẫm hồi lâu.
Quyến rũ như mai, mà cũng thanh khiết như mai. Trên đời này, có một loài hoa như vậy, tưởng như thanh cao vô cùng, lại mị hoặc từ xương cốt.
Một người khác đứng tựa vào tường, mái tóc dài đến ngang lưng, đôi mắt mị hoặc đa tình:
"Chỉ một lần mây mưa, đã nhớ hương vị của người ta rồi?"
Trầm Dư Niên bất giác nhớ đến một mùi hương trầm thoang thoảng. Cả vầng ký ức đều trở nên mơ hồ, chua xót. Anh cau mày:
"Dung Nguyệt Thiên Lan, đừng có quá đáng. Đồ vật cô cần đã có."
Dung Nguyệt, họ kép.
Dòng họ Dung Nguyệt trên đời này cũng chẳng còn bao nhiêu người.
Dung Nguyệt Thiên Lan cười khanh khách:
"Thực sự không cần tìm cô ấy à? Một cô gái phóng khoáng như vậy rất hợp khẩu vị của ông đây. Nếu như anh không thích, vậy thì cho tôi nhé."
Trầm Dư Niên ném chiếc gối vào người đối diện:
"Câm miệng, nếu như tìm thấy cô ta lúc này, tôi nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra. Sau đó, ném cô ta vào giữa đàn sói dữ, nhìn da thịt xinh đẹp của cô ta dần dần trở thành một đống bầy nhầy."
Người đối diện hơi nhướng mày:
"Tại sao biết rằng cô ta rất xinh đẹp?"
Lần này, Trầm Dư Niên không hề trả lời. Anh không nhìn thấy mặt cô gái kia, cũng không muốn tìm hiểu. Tất cả ký ức chỉ lưu lại có mùi hương trầm thoang thoảng kia.
Hoặc là…
Những giọt nước mắt nóng hổi làm giảm đi sự cuồng nộ của anh. Nhưng sau tất cả, cũng chỉ là một giấc mộng điên rồ mà thôi.
Trầm Dư Niên nhìn mấy tờ tiền lẻ trên bàn. Chỉ có chút tiền như thế này, nhưng lại nói rất phóng khoáng. Giống như xem anh là tên ăn mày thực sự.
Dung Nguyệt Thiên Lan chép miệng, âm sắc không phân ra nam nữ:
"Thật đáng tiếc, ôm ngọc trong người, nhưng lại nảy ra những suy nghĩ thật đáng sợ."
Bàn tay tinh xảo khẽ vuốt lấy viên đá màu lam trên tay. Đây chính là viên thứ năm rồi.
- ---
Lời tác giả: Thân chào các bạn độc giả, mình là tác giả của cuốn sách này. Mọi tình tiết của sách đều do tác giả tự sáng tác. Tác giả rất thích đọc bình luận, nên các bạn có thể bình luận nhận xét truyện để hối thúc ra chương nhé!