Hạ Diệp Trầm đưa tay áo của mình lên trước mũi hồi lâu.
"Tôi không dùng nước hoa, trên người cũng không có mùi gì cả. Trầm đại thiếu gia có vấn đề về khứu giác rồi."
"Mũi cô có bệnh!". Hạ Diệp Trầm: "..."
Lần này cô có thể chăc chăn Trầm Dư Niên không phải bị điên, mà là người có dấu hiệu của bệnh tự luyến.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh, rốt cuộc việc nhà họ Dụ đang cần đến tôi là chuyện như thế nào? Nhậm Hạ Kiều biết tôi đã chết rồi, mà tôi còn có gì để họ có thể lợi dụng sao?"
Ở khoảng cách gần như vậy, Trầm Dư Niên vẫn bị ám ảnh bởi thứ hương thơm lạ lãm kia. Anh lùi ra xa.
"Cô không biết sao? Dụ Sơ Thần trước khi chết đã kế thừa toàn bộ gia sản của ông Dụ. Nhưng hẳn ta lại để lại di chúc. chia toàn bộ số tài sản đó cho vợ mình. Sau khi cô chết được mười năm, thì chúng mới được chuyển giao theo đúng luật thừa kế”
Sau khi Hạ Diệp Trầm chết mười năm, hoặc tài sản sẽ thuộc về con của cô, nếu không có con cái mới đến lượt ông.
Dụ và Nhậm Hạ Kiều.
Biết được tin này, ngay cả Hạ Diệp Trầm cũng phải hoài nghi.
"Ý anh là nhà họ Dụ hiện nay chỉ có quyền quản lý tập đoàn, còn toàn bộ tài sản đều đứng tên tôi?"
"Có thể nói là như thế” - Trầm Dư Niên không phản bác.
"Không thể nào, Dụ Sơ Thần tại sao lại chia toàn bộ tài sản cho tôi kia chứ? Hăn ta...
Hắn ta vốn chỉ coi cô là một quân cờ, một người vợ hờ để che giấu bệnh tình của mình thôi.
Hạ Diệp Trầm đã sống rất lâu với suy nghĩ đó, nhưng có ngày, có người nói với cô tất cả những suy đoán đó đều không đúng. Người vốn rất bình tĩnh như cô lúc này lại có vài phần hoảng hốt.
Trầm Dư Niên thấy Hạ Diệp Trầm thất thần, không hiểu tại sao lại bực tức. Anh hơi nhướng mày, dáng vẻ đang xem kịch vui.
"Dụ thiếu phu nhân thì sao? Cô có ý định trở về nhà họ Dụ để thừa kế di sản của chồng mình không?"
Hạ Diệp Trầm không cần suy nghĩ đã lắc đầu:
"Không thể trở về. Trên người tôi mang tội chưa thể rửa sạch. Trở về lúc này chẳng khác nào dâng tài sản lên miệng Nhậm Hạ Kiều cả."
Hơn nữa bí mật gia tộc lớp lớp bị bóc ra. Cô muốn điều tra xem sự thật mình không chạm đến là gì.
Càng muốn biết nguyên nhân cái chết thực sự của Dụ Sơ Thần.
Mà điều quan trọng bây giờ là cần dỗ dành vị ôn thần trước mặt:
"Trầm đại thiếu gia, tôi đoán răng anh nhất định sẽ không nói chuyện tôi vẫn còn sống ra đúng không? Dù gì, anh với Nhậm Hạ Lan...
Trầm Dư Niên híp mắt lại, giống như sói săn đánh giá con mồi:
"Hạ Diệp Trâm, cô rất giỏi trong việc tự cho mình là người thông minh."
"Vậy thì không dám. Bây giờ tên tôi là Diệp Thư Vân. Tôi cũng không hề có bất cứ mối quan hệ nào với nhà họ Dụ cả. Trầm đại thiếu gia đừng có gọi nhầm”
Trầm Dư Niên bất ngờ gắn lên:
"Họ Diệp đúng không? Để tôi nói cho cô biết, nếu cô không nấu được thức ăn hợp ý tôi, sẽ phải chịu nỗi khổ sở gì."
Hạ Diệp Trầm có thể nhận thấy thái độ của người đàn ông thay đổi hoàn toàn. Cô im lặng, lắng nghe tiếng động rất khẽ ở ngoài cửa.