Giọng của Từ Nhất Nặc có chút thảng thốt: “Em nghe ai nói vậy?”
“Chị không cần biết! Em chỉ muốn hỏi là chị có muốn gặp. lại người đó không th
Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu. Hạ Diệp Trầm vẫn kiên nhẫn chờ. Mãi về sau, Từ Nhất Nặc mới thở dài sâu kín:
“Là con trai của chị!”
Đến lượt Hạ Diệp Trầm im lặng.
“Tại sao chị không nói với em chứ?”
"Nói với em có ích gì? Chị cũng không thể nào đi tìm nó được. Mà cho dù có tìm được nó, một ngày còn dính tội danh giết người, vậy thì càng làm cho nó nhục nhã mà thôi."
Hạ Diệp Trầm nhớ lại lời của Trầm Dư Niên.
"Từ Nhất Nặc chỉ có thể tìm người đó nếu như cô ta hoàn toàn trong sạch."
Xem ra anh ta đã biết được nhiều bí mật hơn cô nghĩ.
Cái dáng vẻ điên cuồng bất lực ở nhà họ Trầm năm năm trước chẳng qua cũng là anh ta tự vẽ ra cho mình.
Một người có thể dễ dàng qua mắt Nhậm Hạ Lan, lại sẵn sàng bình thản đối mặt với những lời chê cười nguyền rủa suốt ba mươi năm như vậy, Trầm Dư Niên không phải là người
cô có thể dây vào.
"Nếu như... Có cơ hội rửa sạch tội danh của mình mà phải đối mặt với nguy hiểm, chị có muốn thử hay không?”
Hỏi những câu này, Hạ Diệp Trầm thấy cổ họng mình hơi khô.
Từ Nhất Nặc đã cứu cô và hai đứa trẻ.
Ba mạng.
Nếu như đổi một mạng của cô để có thể giúp chị ấy gặp lại con trai, Hạ Diệp Trầm cảm thấy mình không còn gì nuối tiếc.
“Chị Nhất Nặc..” - Cô hơi nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy? Sao giọng điệu của em lạ thế? Ở đó không ổn phải không?”
“Không có. Em muốn nhờ chị chăm sóc hai đứa trẻ giúp em thời gian này. Hai ba tháng này em sẽ không về nhà được. Ông chủ em có chút khó tính”
“Lâu như vậy à? Nếu như yêu cầu quá đáng quá, chúng ta có thể tìm việc khác. Chị không tin thế giới rộng thế mà không tìm được việc tốt hơn”
Nhưng thực lòng, Từ Nhất Nặc không biết ở đâu có thể tìm được việc nhiều tiền như vậy.
Trên thế giới này cũng không phải ai có khả năng vung tiền không nghĩ ngợi như Trầm Dư Niên.
Hạ Diệp Trầm vội phủ nhận:
“Không có. Chị yên tâm đi. Ông chủ ở đây hơi lập dị, nhưng đối xử với nhân viên rất tốt, không có chuyện làm khó đâu.
“Vậy thì tốt. Em cứ yên tâm làm việc đi. Mẹ Nhã sức khỏe cũng ổn hơn rất nhiều.”
Hai người còn qua lại một hồi lâu, biết được mọi việc ở nhà đều yên ổn, Hạ Diệp Trầm mới tiếc nuối dập máy.
Cả buổi tối Trầm Dư Niên không hề làm khó gì cô. Hồng Tịnh San và đám vệ sĩ cũng không biết đã đi đâu rồi. Trong nhà cũng chỉ có vài giúp việc nho nhỏ.
Kì quái, Nhậm Hạ Lan đày con trai riêng của chồng đến vùng núi hoang sơ này chỉ để giam giữ, cũng không có trò hành hạ nào ngoài tiêm thuốc? Cô có chút không tin.
Nhưng nhớ đến dáng vẻ đáng sợ của anh năm năm trước. Có lẽ, bản thân Nhậm Hạ Lan cũng phải sợ hãi.