Tịch Hướng Vãn không hề biết được, vẻ mặt Đường Thần Duệ lúc này nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cũng đang cảm thán vạn phần.
Mặc dù nhờ có ví dụ Đường Dịch yêu Kỉ Dĩ Ninh đến máu chảy đầm đìa, anh đã biết rõ vô luận là mẫu đàn ông như thế nào, một khi đã rơi vào lưới tình, kết quả chắc chắn sẽ không thể sai được, nhưng điều khiến Đường Thần Duệ trở tay không kịp chính là, anh không hề ngờ tới, mình có thể sai lệch đến mức này.
Anh nhịn không được nghĩ tới bộ dáng của Đường Dịch lúc vẫn còn độc thân, luôn luôn đứng một mình, rồi về sau khi gặp gỡ Kỉ Dĩ Ninh, cho dù cô gái nhỏ nhắn ấy không hề có một chút tính công kích nào, vẫn có thể dễ dàng kéo Đường Dịch xuống khỏi thần đàn.
Đàn ông, cho dù lúc còn độc thân có lạnh lùng đến mấy, một khi đã bị kéo xuống thần đàn, cam tâm tình nguyện kết hôn thì chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là sụp đổ dưới chân vợ mình mà thôi.
Nhớ có một lần, buổi tối hôm ấy, Đường Thần Duệ vừa mới bay từ nước ngoài trở về, hậu quả của việc ngồi trên máy bay suốt mười hai tiếng đồng hồ chính là cả người mệt lả, vừa về đến nhà anh liền tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Sau đó, canh ba nửa đêm, Đường Dịch đột nhiên gọi điện thoại đến, anh rút dây điện thoại không nhận, cậu ta liền trực tiếp lái xe qua chỗ này, gõ cửa đòi vào.
Đối với loại việc ngủ đến nửa đêm rồi bị người ta kéo chăn gọi dậy, Đường Thần Duệ cảm thấy hết sức khó chịu, xoa đầu ngồi thẳng người lên, u ám nhìn Đường Dịch: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, cậu đuổi theo tôi không buông để làm gì?”
Sắc mặt Đường Dịch nhìn qua có vẻ không tốt, anh ngồi phịch xuống ghế sô pha, không nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đang rất phiền, giữa tôi và cô ấy xảy ra chút chuyện, mới vừa rồi cô ấy bị tôi làm cho bật khóc…”
“…”
Khóe miệng Đường Thần Duệ co quắp lại, im lặng không nói gì. Thì ra người đàn ông trước mắt này coi anh trở thành chị gái thân thiết trong chương trình radio lúc nửa đêm, chuyên trực các đường dây nóng để tư vấn và trả lời các câu hỏi sao?
Nói đến chuyện này, cũng coi như sơ sót của anh. Năm ấy anh vốn là kẻ giết sạch không chừa một mống, thế mà lúc Đường Dịch vì chuyện đứa nhỏ khiến tâm tư rơi xuống vực sâu, anh không cẩn thận thử khuyên bảo cậu ta một lần. Thề với trời đất, lúc ấy anh hoàn toàn không có ý định làm Lôi Phong gì hết, chỉ muốn đem quả bóng bỏng tay này ném cho bác sĩ Thiệu mà thôi, lại không nghĩ tới việc mình đánh bậy đánh bạ lại hiệu quả tốt đến không ngờ, kết quả từ đó về sau, Đường Dịch liền coi anh như một người bạn tốt.
Đàn ông, quả nhiên không thể tùy tiện làm theo tấm gương Lôi Phong được mà ~~~~
Trong lòng Đường Thần Duệ vô cùng phiền muộn: tôi bảo ~~ tôi với cậu không hề quen biết ~~ tôi thực sự không hề quen biết cậu ~~ được rồi, cho dù đã từng có chút xíu nghĩa tình ra mặt khuyên bảo cậu vài câu, nhưng chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi chứ? Một đám phụ nữ suốt ngày đuổi theo Đường gia Dịch thiếu kia đâu, sao cậu không đi tìm bọn họ, cứ bám lấy tôi không buông để làm gì chứ?…
Nói thật, cho tới bây giờ Đường Thần Duệ vẫn cảm thấy ánh mắt của Đường Dịch có vấn đề, Kỹ Dĩ Ninh quá mức yếu ớt, quả thật chính là làm từ nước mà ra, nước mắt tùy lúc tùy chỗ đều có thể rơi xuống, Đường Dịch cảm thấy Kỷ Dĩ Ninh chính là người con gái đáng yêu, khiến người ta đau lòng nhất, còn Đường Thần Duệ hoàn toàn không có được gu thẩm mĩ hiếm có như Đường Dịch, chỉ cảm thấy một cô gái động chút liền khóc như thế quá mức dọa người…
Nội dung nói chuyện giữa hai người tối hôm ấy, Đường Thần Duệ không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết khi ấy Đường Dịch đã nói một câu khiến sau này anh nhớ mãi không quên.
Đường Dịch ngồi trên sô pha trong phòng ngủ của anh, cả người chìm trong bóng tối, chậm rãi nói: “…Nếu như đó không phải là người tốt nhất, thế thì quãng thời gian sau này làm thế nào để trôi qua, cùng với ai trôi qua cũng chẳng hề khác biệt, cũng sẽ chẳng thể nào quan trọng được như thế.”
Anh nở nụ cười, mọi vẻ cao ngạo cùng diễm lệ đều giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tan biến dưới đáy biển sâu, trong giọng nói mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn: “Tôi thật sự không có cách nào…”
Phải, không có cách nào.
Anh đã xong đời rồi.
“…”
Ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên bị Đường Dịch trở mình làm rơi chăn, Đường Thần Duệ cực kỳ khó chịu, chui vào trong chăn ngủ quyết tâm không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhưng khi nghe thấy cậu ta nói những lời này, lòng anh không hiểu sao bất chợt mềm đi, cảm giác có chút dịu dàng.
Bất đắc dĩ thở dài, anh xoay người đứng lên, đi rót một chén nước trắng rồi nhét vào trong tay Đường Dịch, giọng nói nhàn nhạt: “Nửa đêm canh ba, không ngủ đi, còn suy nghĩ lung tung cái gì?”
“Cậu nói nghe đơn giản quá…” Trong giọng nói của Đường Dịch có vài phần ý xấu: “Tôi đang chờ đến ngày nhìn cậu bị chiếm đóng đấy!”
Đường Thần Duệ khẽ cười một tiếng, lơ đễnh cho qua, ngay cả cãi lại cũng lười.
Cả cuộc đời người, nhấp nhô lên xuống nhiều hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là vội vã yêu thương một vài người, rồi rời xa một vài người khác mà thôi, nghĩ đến điều này, một chút động lực để yêu đương trong Đường Thần Duệ liền vụt tắt.
Cuối cùng, trời cao cũng phải đố kỵ anh tài.
Ông trời bất ngờ để Đường Thần Duệ gặp được Tịch Hướng Vãn, một lần sơ sẩy, anh liền gục ngã trước số phận đổi thay của cô, con người trước nay luôn sống trong bóng tối, cẩn thận đến mấy như anh vẫn phải để lộ chút dịu dàng chỉ trong chốc lát của mình.
Anh đối với chuyện tình cảm quá mức lãnh đạm, nhưng cho dù có cẩn trọng đến đâu vẫn có lúc sơ sót.
Thật ra, lúc ví dụ máu chảy đầm đìa của Đường Dịch hiện ra trước mắt, anh nên sớm nghĩ tới mình sẽ có ngày này.
Cho dù có thêm nhiều cao nhân chỉ điểm hơn đi chăng nữa, một người sau khi biết yêu vẫn sẽ phải rơi vào đường cùng.
…
Cho đến ngày hôm nay, anh ôm cô đặt ở dưới thân, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô lúc đối diện với mình, trong mắt là vẻ không sao tưởng tượng nổi rất rõ ràng. Vẻ mặt này vô cùng quen thuộc, Đường Thần Duệ nhớ trước kia đã từng có rất nhiều người nói với anh như thế, biểu tình của anh lúc lên cao trào thật sự rất mê người, khi đó, anh chỉ mỉm cười lơ đễnh cho qua, nhưng giờ khắc này đứng trước mặt cô, anh không hề để ý cho bản thân phóng túng một lần.
“Ôm lấy anh…”
Anh cúi đầu, ngậm chặt môi dưới của cô, đáy mắt đen thẳm, mí mắt khép hờ, trong chốc lát hiện lên vẻ mơ màng đến mị hoặc.
Hướng Vãn nhìn anh chăm chú, cảm thấy cổ họng mình trở nên khô lại.
Đường Thần Duệ lúc này cùng với Đường Thần Duệ thờ ơ lãnh đạm của ngày thường giống như hai kẻ hoàn toàn khác nhau, anh khiến cô không sao phân rõ được phương hướng, thật giả nữa rồi. Thế nên cô chỉ có thể nghe lời ôm lấy anh, hơi giơ chân lên để tới gần anh hơn nữa, trong nháy mắt hai người hợp lại làm một, khăng khít thân mật, cứ như vậy duy trì liên tục đến phút cuối cùng.
Đường Thần Duệ dừng lại bên trong cơ thể cô một lúc lâu, ôm cô bình an ngủ, nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của cô từ từ hòa hoãn xuống, anh mới chậm rãi lui ra.
“Vẫn khỏe chứ?”
Lấy cá tính tùy tâm sở dục của bạn học Thần nhà chúng ta, lúc này đây anh thật ra rất muốn hỏi một câu: “Anh có làm cho em thoải mái hay không?”, nhưng chỉ sợ nếu thốt ra những lời ấy, cả kiếp này đừng nghĩ đến việc ôm cô lên giường thêm lần thứ hai, thế là chỉ còn cách khiêm tốn một chút, văn minh một chút, giả trang nhã nhặn một chút…
Hướng Vãn nói quá nhiều, sức lực chẳng còn nữa, thở phì phò một lúc thật lâu, cuối cùng giơ chân lên đạp đạp anh: “Em khát, anh mau đi rót nước.”
Đường Thần Duệ thở dài, nghĩ thầm: cô nàng tiểu thư này thực sự càng lúc càng to gan mà.
Mặc dù oán thầm trong lòng như thế, anh vẫn hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi đứng dậy mặc áo ngủ vào, đi ra ngoài rót nước.
Hướng Vãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhịp tim dần bình ổn như thường nhưng cả người vẫn như đang trôi dạt giữa sóng to biển rộng, không chút nào tĩnh lặng.
Trước đây cô muốn tuân thủ theo đạo nghĩa giang hồ, nghĩ rằng nếu Đường Thần Duệ thích mình thì cô nhất định sẽ tận lực thích anh, nếu như anh lại đần độn vô vị thì cô chỉ cần vung tay lên nói hẹn gặp lại là được rồi. Loại đạo nghĩa ấy, giờ nghĩ tới mới thấy quá đơn thuần.
Đã gặp được anh rồi, sau đó lại tách ra, sao có thể dễ dàng trở lại cảnh giới tâm trong như nước giống lúc ban đầu.
Chỉ cần nhớ tới dáng vẻ của Đường Thần Duệ ban nãy, cô liền kinh hãi không thôi. Tịch Hướng Vãn chưa từng nhìn thấy ai trong lúc ân ái đẹp đến mức dụ hoặc như thế, ngày thường vẻ ngoài của anh luôn sạch sẽ, réo rắt, du dương, mang theo một tia lạnh lùng không quá rõ, như gần như xa, cũng không thể tính là quá quyến rũ được. Cô có dự cảm, anh đang che giấu một bộ mặt khác của mình, chỉ ở đúng tình huống mới có thể bộc lộ ra, hôm nay anh để cô nhìn thấy, nếu như sau này anh lại để cho nhiều người khác thấy nữa, có lẽ, cô sẽ không thể tránh được việc đau lòng.
Tình yêu, quả nhiên ở trong hư cấu và thế giới hiện thực hoàn toàn khác biệt.
Cô nhớ những lúc mình chơi game online, sắm vai hiệp nữ giang hồ, mặc dù nhân vật cô điều khiển không tồn tại mấy cái gọi là tự tôn, chí khí hào hùng gì hết, nhưng mỗi lần được các nhân vật nam qua đường tỏ lòng quan tâm, đại loại như “MMMM*, ta thích nàng, hãy làm thê tử của ta đi”, vẫn phảng phất có chút xúc động xông thẳng tới đỉnh đầu.
(*MM: muội muội, em gái)
Chỉ có những lúc đối mặt với anh là không.
Câu “anh thích em” mà Đường Thần Duệ đã nói trong đêm đính hôn ấy, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ. Rõ ràng là ba chữ giống nhau, vì sao từ miệng anh nói ra lại không đủ để lòng cô chấn động? Đường Thần Duệ ngay từ lúc còn bé đã biết được cách đùa cợt người khác khiến kẻ đó giận mà không dám nói gì, thật giả khó phân, huyễn hoặc đến tột cùng.
Nhưng Tịch Hướng Vãn chỉ là một kẻ tầm thường, người con gái như cô, trên không đại nhân đại nghĩa, dưới không đại gian đại ác gì, tuy nói là giữ chức kiểm sát trưởng nhưng nhiều nhất chỉ có thể phát huy tinh thần trượng nghĩa trong một phạm vi nhỏ mà thôi, miễn cưỡng giữ lấy chén cơm ăn, những vụ án lớn quan trọng đều không tới lượt cô nhúng tay vào, về phần những vấn đề to tát như Đài Loan, Nhật Bản càng không tới phiên cô để tâm. Trong thế giới này, kẻ như cô không nhiều, song cũng không phải là ít.
Không như Đường Thần Duệ, chỉ một cử động nhỏ của Đường Thịnh thôi đã có thể tạo nên một cơn địa chấn rồi.
Hướng Vãn nhắm mắt lại, yên lặng một chút, bỗng nhiên cảm giác trước mắt có ánh sáng lóe lên, cô liền mở mắt, phát hiện ra di động của mình đang báo có người gọi tới. Cô luôn có thói quen trước khi ngủ sẽ tắt máy, nhưng mới vừa nãy bị Đường Thần Duệ quấn lấy không ngừng, nhất thời đã quên mất chuyện này, chỉ đặt ở chế độ im lặng rồi ném đến đầu giường mà thôi.
Cô cầm điện thoại lên, không nhìn tên hiển thị đã nhấn nút trả lời, trong giọng nói có vẻ mệt mỏi uể oải, lại mơ hồ có chút mất tiếng sau cao trào: “Alo…?”
“…”
Nghe thấy tiếng nói của cô, đối phương dừng lại một lúc, không thấy nói gì.
Tiếng hít thở trầm tĩnh kéo dài từ ngàn dặm xa xôi truyền tới nơi đây, cảm giác có người bên kia khiến Hướng Vãn tỉnh táo hơn không ít, lúc này cô mới phát hiện giọng nói của mình có bao nhiêu trầm đục, mới từ cao trào đi xuống, âm cuối vừa trượt ra đã mang theo sắc thái tình dục mơ hồ nhưng sắc nét, kẻ không ngu ngốc liền có thể đoán được ngay cô vừa mới trải qua một cuộc hoan ái kiệt sức đến thế nào.
Hướng Vãn hơi đỏ mặt, hắng giọng cất tiếng: “Xin hỏi —“ là ai vậy?
Cô còn chưa nói hết, đối phương đã cúp ngay điện thoại, cạch một tiếng, Hướng Vãn mơ hồ nghe được anh ta nói một câu “Ngủ ngon” thì phải, anh ta không hướng vào điện thoại nói, chỉ giống như thuận miệng thốt ra với không khí mà thôi, bởi vậy khó phân biệt âm sắc, cô thậm chí còn không thể kết luận anh ta đã nói những gì nữa.
Gọi nhầm số sao? Hướng Vãn đặt điện thoại xuống, không suy nghĩ nhiều nữa, chui vào trong chăn tiếp tục quấn quýt với những tâm sự về Đường Thần Duệ.
“Đang suy nghĩ gì?”
Trên má có chút lạnh, thì ra anh đã trở về, trên tay cầm theo cốc thủy tinh khẽ chạm vào mặt cô.
“Không có.”
Cô ngồi dậy, được anh đỡ lấy rồi cầm cốc thủy tinh trong tay anh.
Hướng Vãn chậm rãi uống nước. Anh ngồi yên ở mép giường nhìn cô, vươn tay xoa nhẹ vầng trán cao, ngón tay chậm rãi lướt qua những sợi tóc của cô, âu yếm và dịu dàng.
Cô có chút bùi ngùi, bỗng nhiên gọi tên anh: “Đường Thần Duệ.”
“Sao?”
“Anh làm cho em nghĩ đến một bài hát.”
“Là gì?”
“Dã bách hợp cũng có mùa xuân.”
Nói rồi, đại khái cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền gãi đầu, cười hì hì nhìn anh.
Ngón tay đang luồn vào mái tóc cô của Đường Thần Duệ đột nhiên dừng lại, không tự chủ được mạnh mẽ kéo cô về phía mình, anh hơi nghiêng người cắn lên môi cô, ngậm vào trong miệng, vuốt ve dịu dàng.
“… Anh đang ở đây.”
Anh nói với cô những lời như thế, nói xong liền dùng sức cạy mở hàm răng cô, cẩn thận triền miên, không liên quan đến tình dục, chỉ đơn thuần là tình yêu. Dùng sự tồn tại của anh để bảo vệ cô suốt cả một đời.
Đến giờ phút này anh mới biết, Đường Dịch đã đúng.
Cuộc sống từ nay về sau của anh, thời gian trôi qua như thế nào, cùng với ai trôi qua, cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu như không phải cùng với người tốt nhất đi qua.