Khi những con người đáng ghét đó đã biến mất hẳn, tôi vui mừng vì cuối cùng đã trút bỏ được cảm giác khó chịu, nhưng tôi phát hiện ra rằng hiện thực bây giờ càng khiến tôi khó chịu hơn.
Ông trời ơi, rút cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi chỉ muốn gào lên, sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh như thế này? Đệ nhất đội sổ toàn trường như tôi lại bị người đứng đầu trường Cung Trạch Minh kéo tay đi đến trường.
Lúc nãy trước cửa nhà tôi, sau khi Cung Trạch Minh đánh bại Lý Băng Thụy, liền kéo tay tôi dương dương tự đắc đi trên đường. Nhìn ánh mắt ngời sáng sau cặp kính cận của cậu ta, tôi có một cảm giác rất kì lạ, cảm giác đó mang một chút hài lòng, rút cục là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thực ra, nếu vứt bỏ đi những thứ khác, Cung Trạch Minh cũng là một anh chàng rất đẹp trai, đặc biệt là lúc cậu ta bỏ cặp kính xuống, dưới hàng lông mi dài cong vút là đôi mắt óng ánh như viên ngọc đen mê hoặc lòng người. Nếu không có cặp cặp kính gọng màu đen vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc đó che mất, đôi mắt của cậu ta trông thật ngây thơ, nếu cái dáng vẻ lạnh lùng thường ngày có thêm chút ấm áp, thì sức cuốn hút của cậu ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Còn với bộ dạng hiện nay của Cung Trạch Minh, chỉ có tôi để mắt đến thôi, nghĩ đến đây, đột nhiên tôi có cảm giác rất buồn cười. Chỉ có một mình tôi thôi!
Bàn tay đang nắm lấy tay phải của tôi hơi nong nóng, truyền hơi nóng sang cả lòng bàn tay tôi, trái tim tôi. Đó là hơi ấm của con trai sao? Mặc dù tôi thường bị Lý Băng Thụy kéo tay, nhưng đại loại là vì từ trước đến nay tôi đều coi Lý Băng Thụy là bạn tốt, thậm chí là chị em tốt, lúc nắm tay cậu ta, chưa từng có cảm giác ấm áp ở trong tim như vậy.
“Woa, hai người bọn họ lại còn nắm tay nhau nữa kìa!”
“Không phải chứ, sao hai người bọn họ lại đi cùng nhau?”
“Hi hi, đệ nhất đội sổ và đệ nhất đầu sổ, hợp quá còn gì nữa!”
Á! Những tiếng xì xào xung quanh khiến tôi đang miên man suy nghĩ bỗng sực tỉnh. Tôi lo lắng phát hiện ra rằng, thì ra việc tôi và Cung Trạch Minh nắm tay nhau đi đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Bọn họ như là gián điệp nối thành một hàng dài bám theo sau tôi và cậu ta, còn không ngừng thì thầm bàn tán. Nhưng, những lời nói đó cũng chẳng phải là lời thì thầm bàn tán, mà to đến nỗi đứng cách 2 km vẫn còn nghe thấy.
Tôi và Cung Trạch Minh là một đôi sao?
Tôi len lén liếc mắt nhìn thì thấy chúng tôi vẫn còn nắm tay nhau rất chặt, tim tôi đập loạn xạ.
“Mau xem kìa, xem kìa, nhìn hai người đó kìa.”
“Ái chà... đúng thật là, bọn họ yêu nhau từ lúc nào thế!” Càng đến gần trường, thì càng đông người, những lời bàn tán cũng vì thế mà càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to.
Khi những lời bàn tán của mọi người rộ lên, thì mặt của tôi cũng bắt đầu nóng bừng bừng, đầu cũng tự nhiên mà cúi thấp xuống. Trời ơi, phải làm thế nào bây giờ, cảm giác bị tất cả mọi người soi mói thật là đáng ghét.
Tôi cố hết sức vùng vẫy, định rút tay ra khỏi tay của Cung Trạch Minh, nhưng tay của cậu ta cứng như thép, nắm chặt lấy tay của tôi, cho dù tôi có cố hết sức cũng không thể rút tay ra được. Không biết bình thường Cung Trạch Minh ăn cái gì, sao lại có thể khoẻ như thế chứ? Tôi đành bực tức mặc kệ, không phí sức để giãy giụa nữa. Bây giờ tôi chỉ có thể cầu khẩn trong lòng mình rằng: Thượng đế à, cầu xin người làm con đường này ngắn lại một chút! Cầu xin ngài cho chúng tôi mau đi đến lớp, để tôi thoát khỏi biển khổ này! Cung Trạch Minh đáng ghét, đi nhanh một chút không được sao! Bao nhiêu cơm ăn vào chỉ để nuôi tay thôi à, sao không chia cho chân một ít!
Tôi thất thểu đi theo Cung Trạch Minh, tôi cố mở to hệ thống lọc của tai lên mức to nhất, để không phải nghe lời bàn tán của mọi người, nhưng kết quả chẳng khá hơn chút nào! Tôi giận dỗi ngẩng đầu lên, hậm hực trừng mắt nhìn Cung Trạch Minh, nhưng lúc tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cung Trạch Minh, thật là kì lạ, mọi tức giận đều tan biến hết. Bởi vì trên khuôn mặt tràn đầy tự tin và nụ cười đắc ý đó, lại có một chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ. Chính là chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ đó đã khiến cho những đường nét cứng nhắc lạnh lùng trên khuôn mặt của Cung Trạch Minh trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Thì ra Cung Trạch Minh có má lúm đồng tiền, không biết tại sao, mặt tôi lại nóng bừng lên. Ôi trời, tôi đang nghĩ gì thế này! Cảm giác xấu hổ đột ngột xuất hiện khiến tôi lại càng cúi thấp đầu hơn, không dám ngẩng đầu lên.
Cúi đầu xuống, ánh mắt tôi vô tình chạm phải cánh tay vạm vỡ đang nắm chặt lấy tay tôi. Làn da rám nắng khoẻ khoắn, những ngón tay thon dài, đầu ngón tay mang một màu hồng nhạt đẹp đẽ. Hơn nữa, bây giờ, đôi tay tuyệt đẹp đó đang nắm lấy tay tôi, đột nhiên lòng tôi tràn ngập một cảm giác rất kì lạ, không phải là tức giận, mà là... mặt tôi càng nóng bừng bừng. Tôi khẽ chớp mắt, cố giấu đi những cảm giác khác, tập trung quan sát cánh tay mang một vẻ đẹp tinh tế đó.
Trong lúc tôi đang bị mê hoặc bởi cánh tay đó, đột nhiên cánh tay đó làm một động tác khiến tôi vô cùng ngạc nhiên: Ngón tay cái vểnh lên, tiếp theo những ngón tay khác giống như bị chuột rút, cùng lúc đó, tôi cảm thấy cánh tay đó đang run lên, thậm chí càng lúc càng run mạnh.
Hic? Chuyện gì xảy ra vậy?
“Ui da!” Cung Trạch Minh đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại, tôi còn đang suy nghĩ về hành động kì lạ của cậu ta, nên không để ý, thế là đầm sầm vào tấm lưng hộ pháp của cậu ta, trán của tôi đau điếng.
Tôi sờ tay lên trán, ngẩng đầu lên, tức giận nhìn cậu ta: “Đi đường mà thế à! Tự dưng đột ngột dừng lại, làm khổ chiếc trán đáng thương của tôi”
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy?” Cung Trạch Minh không quay đầu lại, nói một câu, nhưng câu nói đó dường như chỉ lẩm nhẩm trong miệng, nên tôi cũng nghe không rõ cậu ta đang nói cái gì, chỉ biết ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu ta.
“Tại sao tôi phải đến tìm cô?” Cung Trạch Minh lại hỏi tiếp. Tôi nghe rất rõ, nhưng tôi chỉ biết ngước mắt lên mà nhìn trời nhìn mây tôi không thể trả lời, vì tôi cũng không biết.
“Đôi tình nhân mà bọn họ đang nói là nói chúng ta sao?” Hèm hèm, vấn đề này tôi biết rất rõ, hơn nữa tôi còn có thể trả lời!
Tôi gật đầu: “Đúng thế!”
Cung Trạch Minh trầm ngâm, vẻ mặt của cậu ta dần dần chìm trong suy tư. Tôi ngờ vực nhìn cậu ta. Cậu ta làm sao vậy? Cậu ta muốn làm gì?
“Ha ha ha...” Đột nhiên, Cung Trạch Minh vung tay tôi ra, thét lên một tiếng, chớp mắt một cái đã biến mất tăm mất dạng.
Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng của Cung Trạch Minh đang khuất dần trên đường. Bây giờ tôi chỉ muốn xoá sạch mọi dòng suy nghĩ u ám ở trong đầu. Cái tên Cung Trạch Minh này, sao cậu ta có thể... có thể khiến người khác không biết phải nói thế nào vậy? Haiz, cậu ta toàn khiến tôi không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để diễn đạt.
Tôi uể oải đi vào cổng trường. Cái tên Cung Trạch Minh này, cứ thế mà bỏ rơi tôi như vậy, khiến tôi thật mất mặt, đúng là cái đồ trứng thối, thật đáng ghét!
Trong lúc tôi đang lầm bầm trách móc Cung Trạch Minh, đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên.
“Bạn Đậu Giáng, tâm trạng của bạn đã khá hơn chưa?” Tống Chân Hi đứng trước mặt tôi cười hiền lành, nhìn nụ cười thân thiện của cậu ấy, tâm trạng của tôi bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.
“Cảm ơn cậu, tôi khá hơn rồi. Lại làm phiền cậu rồi.”
“Nói cái gì vậy, tâm trạng của cậu bình thường là tôi yên tâm rồi. Vậy thì đừng đứng thộn ra ở đấy nữa, sắp muộn học rồi.”
“Ừm.” Lời của Tống Chân Hi khiến đầu óc tôi như được khai thông, tôi gật đầu rụp một cái, chúng tôi cùng nhau sánh bước từ từ đi vào cổng trường. Rất, rất là xấu hổ, Tống Chân Hi đi bên cạnh tôi, cậu ấy và tôi cùng nhau đi học, không phải là cùng với người khác, mà là cùng với tôi, cùng với tôi đấy! Trong khoảnh khắc, cái cảm giác hạnh phúc đến nỗi dường như có thể khiến tôi bật khóc ấy cứ len lỏi đến từng góc khuất sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. Ông trời ơi, tôi có thể thay đổi lời cầu khấn được không, xin ngài hãy làm cho đoạn đường này dài thêm một chút, tốt nhất là không có ngõ cụt. Nếu như, có thể tiếp tục đi cùng Tống Chân Hi như thế này, thì tốt biết bao.
Tống Chân Hi vừa đi vừa nói chuyện với tôi: “Thực ra thì, tôi thấy thành tích học tập của bạn Đậu Giáng có thể được nâng cao đấy chứ, chắc có lẽ là không có phương pháp học thích hợp mà thôi, để tôi xem giúp phương pháp học tập nào là phù hợp với cậu, hi vọng lúc đó có thể giúp được cậu.”
Tống Chân Hi muốn giúp tôi học? Tôi không nghe nhầm đấy chứ! Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Tống Chân Hi: Những tia nắng mặt trời khe khẽ vương trên người của Tống Chân Hi, những tia nắng vàng rực nhuộm lên người cậu ấy một màu vàng chói sáng, chói sáng nhưng không loá mắt, mà chỉ càng làm tôn thêm cái dáng vẻ hiền hoà và ấm áp của cậu ấy. Đôi mắt của cậu ấy thật là sáng, tựa như đó chính là ánh mặt trời, ánh mặt trời đang chiếu rọi đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi. Mặt tôi nóng hôi hổi, Tống Chân Hi thật hiền lành và ấm áp!
Một cảm giác xấu hổ ùa đến, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy nữa, đành cúi gằm mặt xuống, khe khẽ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
“Thực ra những kiến thức đó rất là thú vị, ví dụ như hóa học, khi hai chất không giống nhau tác dụng với nhau lại có thể sinh ra sự biến đổi thần kì như vậy, cậu không muốn tìm hiểu xem sự thần kì trong đó là gì sao? Còn toán học thì...” Tống Chân Hi dùng cái giọng vô cùng hiền từ đĩnh đạc nói, theo phản ứng có điều kiện, tôi không ngừng gật đầu, thực ra thì tôi cũng chẳng hiểu là cậu ấy đang nói về cái gì. Tôi chỉ đang tiếc nuối, tiếc nuối là tại sao hôm qua không phải là cậu ấy ăn “Công Chúa Feodora”, nhưng...
“Haiz...” Tôi buồn bã thở dài. Thôi bỏ đi, nghĩ cũng chẳng có ích gì, mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi, nghĩ nữa cũng chỉ khiến tôi thêm đau đầu mà thôi. Tôi vò đầu, để vứt bỏ những suy nghĩ hoang tưởng đang luẩn quẩn trong tâm trí, lòng thấp thỏm vừa đi vừa nói chuyện cùng Tống Chân Hi, mặc dù chính tôi cũng không biết là tôi đã nói những gì. Đoạn đường đó, tôi cảm giác như mình đang đi trên chiếc cầu mây màu trắng đẹp đẽ nhất trên thiên đường, xung quanh còn có những chiếc lông vũ màu trắng của thiên sứ đang bay lả tả, mọi thứ trông thật tuyệt đẹp.
Thật sự hi vọng đoạn đường đó không bao giờ kết thúc, hi vọng có thể mãi được đi cùng Tống Chân Hi như thế này. Nhưng, thực tế không công bằng với tôi. Tôi còn chưa kịp nói với Tống Chân Hi vài câu, thì cửa lớp học đã hiện lù lù ngay trước mắt. Không chỉ có thế, tôi còn nhìn thấy An Lạp đang đứng ở cửa tán chuyện.
Sự xuất hiện của bọn chúng, bỗng chốc kéo tôi từ thiên đàng rơi tõm xuống địa ngục.
Tôi ngập ngừng bước chân, cơ thể tôi tự dưng run bắn lên. Tại sao lại gặp bọn chúng ở đây chứ! Nhìn thấy bọn chúng, tôi cảm thấy phẫn uất và căm ghét.
Tôi dừng bước, nhìn bọn chúng, không muốn tiến lên phía trước nữa. Tống Chân Hi đang đi bên cạnh dường như có thể cảm nhận được sự lo lắng của tôi, cậu ấy đứng chặn trước mặt tôi, đủ để che khuất đi tầm mắt của tôi.
“Đậu Giáng, Đậu Giáng, cậu không sao chứ?” Tống Chân Hi quay đầu lại, quan tâm nhìn tôi hỏi.
Tôi lắc đầu, không nói được lời nào, môi tôi cứ dính chặt vào nhau.
“Đậu Giáng, không sao đâu” Tống Chân Hi an ủi tôi, “Nếu như cậu cố nâng cao thành tích học tập lên, lẽ nào bọn họ còn dám ức hiếp cậu nữa sao?”
Tôi biết rằng, bọn chúng ức hiếp tôi, là vì tính cách của tôi hiền như khúc gỗ, cho dù có bị bọn chúng ức hiếp, thì tôi cũng không phản kháng lại, điều này đem lại cho bọn chúng cảm giác thành công. Nhưng tôi cũng biết rằng lí do quan trọng nhất khiến tôi bị bọn chúng ức hiếp là vì thành tích học tập của tôi rất kém, mặc dù trong bọn chúng, có người thành tích cũng chẳng ra gì, nhưng dù có thấp thế nào cũng không thấp bằng kẻ nghìn năm đội sổ như tôi đây, thế là tôi lại trở thành đạo cụ quan trọng để bọn chúng tiêu khiển. Đi kịch của tôi cứ thế mà gộp lại với nhau.
“Tớ cũng muốn học tốt, nhưng thực sự tớ đã rất cố gắng, có phải là thật sự tớ cực kì ngốc, cực kì ngốc không?”
Tôi thủ thỉ, đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ lòng mình với người khác.
“Đâu có,” Giọng của Tống Chân Hi hoà nhã, “Trên thế giới này không có ai là thật sự ngốc cả.”
“Nhưng...” Tôi ngập ngừng, với thành tích học tập phải đội sổ hết lần này đến lần khác của tôi thì chẳng phải là ngốc sao!
“Nếu như cậu là một người ngốc nghếch, vậy thì làm sao cậu có thể thi đỗ vào trường phổ thông Sâm Vĩnh này chứ?” Tống Chân Hi nhắc đến một chứng cứ mà đã bị tôi quên lãng từ lâu.
“Việc này...” Dựa theo quy định của trường phổ thông Sâm Vĩnh, mỗi học sinh khi muốn vào học ở phổ thông Sâm Vĩnh, phải tham gia một cuộc thi nhập học, chỉ có những người vượt qua được kì thi này mới có tư cách để vào trường, trong bài thi đó có một phần thi trắc nghiệm IQ. Mà lúc tôi thi vào trường, mặc dù kết quả không cao lắm, nhưng cũng qua một cách thuận lợi, ít ra điều này cũng cho thấy rằng, trong những kì thi mang tính khoa học như vậy tôi không hề ngốc! Đột nhiên mắt tôi sáng lên, nhưng sau đó lại tối sầm lại, nếu tôi không phải là đồ ngốc, vậy thì tại sao từ lúc tôi vào trường đến giờ vẫn không thể thoát khỏi cái biệt hiệu đội sổ là thế nào? Lẽ nào giống như lần trước An Lạp nói, tôi vượt qua kì thi nhập học hoàn toàn là dựa vào may mắn? Tôi thấp thỏm không yên nhìn Tống Chân Hi, hi vọng cậu ấy có thể đưa thêm cho tôi một vài chứng chứng cứ, một vài chứng cứ để chứng minh rằng tôi không ngốc.
Tống Chân Hi mỉm cười nhìn tôi, dùng một giọng vô cùng ấm áp nói với tôi: “Đậu Giáng, hãy tin vào bản thân mình. Tớ thấy thành tích của cậu không tốt, chắc là tại phương pháp học của cậu chưa hợp lí mà thôi.”
“Hả?”
Phương pháp học không hợp lí? Vậy làm thế nào? Tôi dùng ánh mắt dò hỏi Tống Chân Hi.
“Thế này là được rồi.” Tống Chân Hi nheo mắt, mỉm cười nói, “Nếu như cậu tin lời của tớ, tớ sẽ giúp cậu! Tớ sẽ làm gia sư cho cậu!”
Trời ơi! Tôi có nghe nhầm không vậy? Tống Chân Hi muốn kèm tôi học sao! Tôi nhìn Tống Chân Hi với ánh mắt ngờ vực.
Tống Chân Hi vui vẻ tiếp tục nói: “Đến lúc đó chúng ta...”
“Để tôi kèm cậu ấy học!”
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh băng băng ngắt lời của Tống Chân Hi. Giọng nói đó như một tảng băng vạn tấn đè nặng lên cái tâm trạng vừa nãy đang còn rất vui vẻ của tôi trong chốc lát tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Tôi như một cỗ máy gỉ sét, người cứng đơ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một mái tóc chải chuốt trông giống như là bị đóng băng, trông rất hợp với cặp mắt đang nheo nheo toát ra ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm. Cặp kính đó, trông như một biển hiệu kích động trái tim tôi.
Cung Trạch Minh! Lại là Cung Trạch Minh! Cậu ta lại phá đám chuyện của tôi rồi! Lẽ nào kiếp trước tôi đã làm chuyện gì đắc tội với cậu ta sao?
Tôi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng trong khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy cậu ta, tôi... tôi đã bị đánh gục, tôi không nói được nên lời.
Trong ánh mắt của Cung Trạch Minh tỏa ra ngọn lửa bùng bùng mà mấy ngày nay hết lần này đến lần khác tôi bắt gặp phải, toàn người cậu ta từ trên xuống dưới lại bắt đầu bao phủ trong cái dáng vẻ khiến tôi không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Xong rồi, xong rồi, Cung Trạch Minh lại mất kiểm soát rồi!
“Lớp trưởng, bạn Đậu Giáng này, không cần cậu phải kèm cặp đâu, mình tôi là đủ rồi.” Chắc có lẽ Tống Chân Hi ăn nói rất lịch sự, nên Cung Trạch Minh cũng không ăn nói bốp chát vô tình như sáng nay nói với Lý Băng Thụy.
Tống Chân Hi cười cười, dùng giọng điệu như đang dạy dỗ trẻ nhỏ nói với Cung Trạch Minh: “Tôi thực sự rất muốn giúp bạn Đậu Giáng.”
Đúng thế, đúng thế, thế nên, bạn Cung Trạch Minh ơi, bạn không phải ở đây để tỏ rõ sự uy phong của cái gọi là Đệ nhất đâu! Tôi khẽ liếc nhìn Cung Trạch Minh. Nhưng dường như Cung Trạch Minh hoàn toàn không hiểu ý của Tống Chân Hi, lập tức tranh luận, “Lẽ nào tôi không thật lòng muốn giúp bạn Đậu Giáng sao?”
Không đợi Tống Chân Hi trả lời, Cung Trạch Minh lại mỉa mai bồi thêm một câu: “Lớp trưởng ơi, một việc nhỏ như này không cần phải khiến cậu bận tâm đâu, cậu làm lớp trưởng, không phải là rất bận sao?”
Những lời nói chói tai của Cung Trạch Minh, tôi chịu không được chau mày lại, sau đó tôi lo lắng nhìn Tống Chân Hi, thì phát hiện ra rằng đến cả một người điềm tĩnh như cậu ta, vẻ mặt cũng đang lộ rõ sự không vui.
Không thể để Cung Trạch Minh ức hiếp Tống Chân Hi được!
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Tôi chẳng cần suy nghĩ, liền hét lớn lên: “Hai người đừng cãi nhau nữa!” Nhưng sau khi tôi vừa hét lên, tôi lập tức cảm thấy hối hận. Vì Cung Trạch Minh đưa ánh mắt đáng sợ đó của cậu ta chĩa thẳng vào tôi.
Cô chính là tên đầu sỏ. Trong ánh mắt của Cung Trạch Minh như đang ám chỉ cho tôi thấy như vậy. Hic... lúc nãy thấy Tống Chân Hi chau mày, tôi đã quên mất rằng Cung Trạch Minh bây giờ mang thể chất như một viên kẹo, nguyên nhân khiến cậu ta trở nên như vậy... chính là tôi.
Dường như Cung Trạch Minh có vẻ đắc ý khi thấy bộ dạng khúm núm phủ phục của tôi dưới ánh mắt của cậu ta, sau đó lại quay lại nhìn Tống Chân Hi.“Thế này đi, chúng ta để cho Đậu Tương lựa chọn, xem cậu ấy chọn ai.” Cung Trạch Minh chủ định đề nghị.
“Việc này...” Tống Chân Hi nghẹn giọng.
“Lớp trưởng, để Đậu Tương tự lựa chọn không được sao?” Cung Trạch Minh nhếch mày lên, mỉm cười.
“Vậy...” Tống Chân Hi nhìn tôi, khẽ chau mày, “Được rồi, vậy cứ để bạn Đậu Giáng lựa chọn xem chọn tôi, hay chọn cậu phụ đạo cậu ấy học.”
“Được,” Cung Trạch Minh nhếch môi lên nhoẻn miệng cười, nói với tôi, “Đậu Tương, cô chọn đi.”
Tống Chân Hi cũng nhìn tôi: “Ừ, Đậu Giáng, cậu chọn đi, cậu muốn bạn Cung Trạch Minh phụ đạo cho cậu, hay là muốn tôi phụ đạo cho cậu.”
Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, bao gồm ánh mắt của cả đám bạn học lúc nãy vì tò mò nên xúm xít đứng đó.
Tôi chọn? Cậu bảo tôi biết chọn thế nào đây! Tôi nhìn Cung Trạch Minh với ánh mắt oán trách. Đây chả phải là đang ép tôi sao? Từ tận đáy lòng tôi chỉ muốn Tống Chân Hi kèm tôi học thôi, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi của Cung Trạch Minh, tôi còn dám chọn người khác ngoài cậu ấy sao? Ngay từ lúc đầu Cung Trạch Minh đã mặc định lựa chọn của tôi chỉ có thể là cậu ấy chứ không thể là ai khác, nên cậu ta mới đưa ra đề nghị ắt giành phần thắng đó.
Cung Trạch Minh, ngươi thật là đáng ghét!
Đối với tôi mà nói, lựa chọn này chỉ có một đáp án duy nhất, tôi nhìn Tống Chân Hi với ánh mắt nuối tiếc, sau đó từ từ thất thểu đi về phía Cung Trạch Minh.
“Woa! Cô ta không có mắt sao! Lại đi chọn Cung Trạch Minh mà không chọn lớp trưởng Tống Chân Hi!”
“Đúng thế, đúng thế, quả là Đệ nhất đội sổ, nên chỉ số IQ cũng thấp nhất. Lẽ nào cô ta cho rằng về phương diện phụ đạo, “Số một” Cung Trạch Minh lại có thể sánh được với lớp trưởng sao?”
“Nhưng, nói gì thì nói, cô ta không chọn lớp trưởng cũng tốt, hi hi... hi hi...”
Ôi ôi ôi... nghe thấy những lời của đám bạn đứng xung quanh, tôi nước mắt lưng tròng! Mọi người làm sao biết được rằng đây liệu có phải là thực lòng tôi muốn lựa chọn thế không chứ? Các người coi tôi là một con ngốc đến nỗi không phân biệt được ai giỏi ai không sao? Đáng ghét... sao tôi lại oan ức thế này!
Tôi chậm chạp lê mình về phía Cung Trạch Minh, mặc dù hành động của tôi đã cho thấy lựa chọn của tôi, nhưng tôi không muốn phải đứng cạnh cái tên đáng ghét đó nhanh như vậy. Mặc dù tốc độ của tôi đã chậm như cưỡi ốc sên leo dốc, nhưng mọi người cứ nghĩ mà xem, khoảng cách giữa hai người đứng nói chuyện với nhau ở ngay trước hành lang lớp học thì cách được bao xa chứ? Thế là, mặc dù vô cùng không thích, nhưng tôi vẫn tiến đến đứng cạnh Cung Trạch Minh.
“Đậu Giáng, thực sự cậu muốn bạn Cung Trạch Minh kèm cậu học sao?” Tống Chân Hi khẽ nhíu mày, nét mặt đầy chân thành nhìn tôi để xác định lại.
Ôi xin, đừng có hỏi tớ kiểu như vậy có được không, tôi rất muốn oán trách cậu ấy, cái giọng nghiêm túc của cậu ấy khiến đầu tôi hiện lên một cảnh tượng thật kì dị: trong lễ đường, tôi và Cung Trạch Minh mặc bộ lễ phục, cùng sánh vai đứng trước mọi người, còn Tống Chân Hi mặc bộ quần áo của mục sư, giơ cuốn thánh kinh lên, nghiêm nghị hỏi tôi: “Con có đồng ý lấy Cung Trạch Minh không?”
Trời ơi! Chấm dứt ngay cái kiểu tưởng tượng đáng sợ này đi! Chỉ là một chút tưởng tượng viển vông thôi mà tôi đã toát hết mồ hôi hột.
“Bạn Đậu Giáng, bạn Đậu Giáng?” Thấy tôi hồi lâu không có phản ứng gì, Tống Chân Hi gọi liền mấy câu. “Lớp trưởng, cậu không phải hỏi nữa, thái độ của cậu ấy đã rõ ràng thế, đừng để cậu ấy phải nói thẳng ra, lúc ấy lòng tự tôn của cậu lại bị tổn thương đấy!” Cung Trạch Minh dương dương tự đắc mỉa mai.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Nhưng, xin... xin lỗi!”
Tôi cúi mình về phía Tống Chân Hi để đáp lễ, chân thành nói cảm ơn cậu ấy, còn nữa, cả lời xin lỗi nữa.
“Vậy được thôi...” Tống Chân Hi sau khi nghe câu trả lời từ chính miệng tôi nói ra, nhìn chằm chằm vào Cung Trạch Minh đang dương dương tự đắc, “Nếu như cậu cần giúp chuyện gì, thì cứ đến tìm tôi.”
“Ừ!” Tôi buồn bã gật đầu.
Lập tức Cung Trạch Minh bực tức hét lên.
“Hừ! Có Đệ nhất toàn trường tôi đây, cô nàng Đệ nhất đội sổ này lại cần đến người khác dạy nữa sao? Có tôi kèm cặp cô ấy là đủ rồi! Hừ!”
Những lời lẽ cay nghiệt của cậu ta khiến cho sắc mặt của Tống Chân Hi trở nên khó coi, không khí bắt đầu trở nên nặng nề. Đúng lúc đó, một giọng nói trầm trầm vang lên từ đám đông: “Cung Trạch Minh...”
Giọng nói đó khiến tôi giật thót mình, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào người vừa phát ra tiếng nói, lúc này mới phát hiện ra rằng đó là giọng nói đáng sợ của thầy chủ nhiệm!
Trên mặt của thầy chủ nhiệm giàn giụa nước mắt, đến cái đỉnh đầu “Địa trung hải” cũng sáng bóng lên, hai tay của thầy run lẩy bẩy, đi về phía Cung Trạch Minh.
Có lẽ Cung Trạch Minh cũng bị bộ dạng đó của thầy chủ nhiệm làm cho sợ chết khiếp, khi bị thầy chủ nhiệm ôm chặt lấy cũng không có bất kì sự phản kháng nào.
“Ôi... Cung Trạch Minh, em, em biết giúp đỡ bạn bè sao! Cuối cùng thì em cũng trưởng thành thật rồi! Cuối cùng tôi, tôi... tôi cũng được mãn nguyện rồi! Cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời cầu khẩn của tôi! Thế giới này vẫn còn tươi đẹp chán! À... Cung Trạch Minh, em là niềm tự hào của thầy!” Cung Trạch Minh đang được thầy chủ nhiệm đầy yêu thương ôm vào lòng, mặt cậu ta bây giờ trông như chiếc đèn màu, vừa trắng nhợt, vừa xám xịt, lại vừa đỏ ửng. Toàn thân cậu ta cứng đơ, giống như bị một vị cao thủ điểm trúng huyệt đạo, hoàn toàn bất động. A ha ha, Cung Trạch Minh cũng có ngày này sao! Đáng chết! Ai bảo cậu ta ức hiếp tôi. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có người báo thù giúp tôi. Thầy chủ nhiệm, em yêu thầy!
Thầy là một vị thần che chở cho những người yếu đuối!
Nhìn bộ dạng vô cùng bẽn lẽn và bối rối của Cung Trạch Minh, tôi cảm thấy rất vui giống như trái tim mình được chất đầy những loại kẹo mà tôi yêu thích.
“Thầy, thầy giáo...” Tống Chân Hi đứng ở bên cạnh khe khẽ gọi thầy chủ nhiệm.
“Chuyện gì vậy?” Thầy chủ nhiệm đột ngột quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Tống Chân Hi, cứ như là Tống Chân Hi đã cướp mất bảo bối của ông vậy.
“Đó là...” Tống Chân Hi lau mồ hôi, “Đến giờ học rồi.”
À! Đến giờ học rồi à? Đúng là, lúc thầy chủ nhiệm ôm chầm lấy Cung Trạch Minh, tất cả mọi người đều sững sờ, không để ý là tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
“Ừ! Ừ!” Thầy chủ nhiệm lấy tay cuống cuồng lau mặt, nở một nụ cười ấm áp đến nỗi khiến người ta phải toát mồ hôi hột thân thiện nói với mọi người: “Ha ha ha, thì ra đã đến giờ lên lớp rồi...”
Không đợi tôi kịp có phản ứng gì, thầy chủ nhiệm đột nhiên giơ tay ra, một tay cầm vào tay tôi, một tay cầm lấy tay Cung Trạch Minh, sau đó dắt chúng tôi đi vào lớp.
Tôi nước mắt lưng tròng, tôi cảm nhận được rằng bàn tay đang cầm lấy tay tôi của thầy chủ nhiệm còn dính một thứ nước ươn ướt, đó... đó chính là nước mắt của thầy! Ôi ôi ôi... Thầy chủ nhiệm ơi, trước khi cầm lấy tay của bọn em thầy không thể rửa tay đi được sao! Còn nữa, tại sao nhất định em và Cung Trạch Minh phải từng người từng người một líu ríu đi theo thầy thứ, ánh mắt của những cô gái ở đằng sau sắp đâm chết em rồi!
“Đúng là nhẫn tâm, cái đồ ngốc như Đậu Tương lại dám từ chối lớp trưởng đẹp trai Tống Chân Hi của chúng ta sao...”
“Cái tên mọt sách Cung Trạch Minh, chắc chắn mắt có vấn đề rồi...”
...
Tiếng xì xào bàn tán của các bạn nheo nhéo truyền đến tai tôi. Nhìn bộ dạng thì, mọi người có vẻ rất tức giận trước việc tôi từ chối Tống Chân Hi... ôi ôi ôi, nhưng tôi cũng đâu muốn thế chứ... phải biết rằng tôi rất rất muốn được học cùng với một người hiền lành và hòa nhã như Tống Chân Hi biết bao...
Sau khi tôi và Cung Trạch Minh vào lớp, mọi người vẫn tỏ vẻ rất bất mãn ồn ào không yên. Trên bục giảng, tôi và Cung Trạch Minh một bên trái một bên phải đứng ở cạnh thầy chủ nhiệm. Tôi nghĩ, bây giờ chắc sắc mặt của tôi trông rất khó coi - giống vẻ mặt của Cung Trạch Minh đang đứng cạnh tôi đây. Tôi cảm thấy tôi và cậu ta như hai vị thần canh cửa, bảo vệ cho người đang đứng giữa chúng tôi - thầy chủ nhiệm, cảm xúc mãnh liệt đang say sưa diễn thuyết.
“Các em, tinh thần yêu thương đoàn kết là truyền thống vinh quang của chúng ta, là đức tính tốt mà mỗi chúng ta cần phải có! Các em học sinh trong lớp mình, từ trước đến nay luôn là niềm tự hào của tôi. Sự ưu tú của các em, tinh thần đoàn kết của các em hết lần này đến lần khác khiến tôi cảm động. Hôm nay, một lần nữa các em lại khiến tôi vô cùng cảm động!” Thầy chủ nhiệm mắt rưng rưng nhìn mọi người, vẻ mặt đầy xúc động đó khiến cho mặt thầy co rúm lại.
Lúc tôi không thể chịu đựng được nữa, khóe miệng giật giật liên hồi, thì thầy đột nhiên cảm kích cầm lấy tay của tôi và Cung Trạch Minh, giơ lên cao.
“Hôm nay, chúng ta sẽ chứng nhận cho sự ra đời của tình bạn này!”
Nghe những lời dễ khiến người khác hiểu nhầm của thầy, suýt nữa thì tôi ngất xỉu.
A a a... thầy ơi, thầy đang nói cái gì vậy? Gì mà đôi bạn chứ? Phiền thầy đừng nói những câu khiến người khác hiểu nhầm thế có được không!
Các bạn học ngồi ở bên dưới đều đồng thanh hét lên: “Vâng ạ!”
Có nhầm không thế! Chỉ là một câu nói thôi mà!
Chẳng phải lúc nãy các cậu có vẻ rất tức giận sao? Bây giờ các cậu đều tỏ ra vô cùng cảm động là thế nào vậy?
Thầy chủ nhiệm quan sát phản ứng của các bạn học sinh, tỏ vẻ rất hài lòng, đặt tay tôi vào tay của Cung Trạch Minh, nói: “Em Cung Trạch Minh, bây giờ thầy giao bạn Đậu Giáng cho em! Có em, là thầy yên tâm rồi!”
Thầy vừa dứt lời, trong lớp lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, có người còn huýt sáo lên hưởng ứng. Này này này, các bạn, sao mọi người có thể như vậy! Các cậu nối giáo cho giặc à! Thầy chủ nhiệm ơi, em biết lúc còn trẻ ước mơ của thầy là làm mục sư, dù thầy không thực hiện được ước mơ của mình, nhưng cũng không thể đem cái sở thích đó của thầy áp đặt lên bọn em chứ!
Tay của Cung Trạch Minh bị thầy ấn vào tay của tôi, tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng tay của cậu ta đang run lên, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ta, vì dù có thầy chủ nhiệm đứng ở giữa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mắt cậu ta đang ánh lên cái “Tia nhìn chết người.”
Ôi, đây không phải là lỗi của tôi, không phải lỗi của tôi.
“Để cho bạn Cung Trạch Minh và bạn Đậu Giáng tiện trao đổi, chúng ta sẽ xếp lại chỗ ngồi.” Thầy chủ nhiệm nhìn khắp lớp một lượt, “Kim Cẩm Lợi, em đổi chỗ cho Cung Trạch Minh, để bạn Đậu Giáng và bạn Cung Trạch Minh ngồi gần nhau.” Tôi và Cung Trạch Minh thế là hết hi vọng rồi, mặc kệ thầy chủ nhiệm muốn sắp xếp thế nào thì sắp xếp.
“Oh yeah! Cuối cùng cũng thoát rồi!” Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, Kim Cẩm Lợi vui vẻ xách cặp lên, nhanh như một mũi tên phi thẳng đến chỗ ngồi của Cung Trạch Minh. Lại còn đập tay chúc mừng với bạn vốn ngồi cùng bàn với Cung Trạch Minh. Nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu bạn đã từng ngồi cùng bàn với tôi, tôi thực sự thấy rất buồn, chẳng lẽ tôi khiến người ta thấy khó chịu thế sao...
“Các em phải cố gắng giúp đỡ nhau nhé!” Thầy chủ nhiệm híp mắt, vẻ mặt ôn tồn như đang nói với các em nhỏ trong trường mẫu giáo.
“Vâng!” Theo phép lịch sự tôi đáp lại một câu, còn Cung Trạch Minh thì đã vứt bỏ đi cái dáng vẻ “Đệ Nhất”, trở lại dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa lầm lì thường ngày, cậu ta liếc nhìn thầy chủ nhiệm, chẳng nói một lời tiến thẳng đến chỗ ngồi cạnh tôi.
“Bây giờ, mọi người mở sách giáo khoa đến trang 109, chúng ta bắt đầu học bài mới!”
Thầy chủ nhiệm không còn đùa vui nữa, mà trở lại với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, đều đều giảng bài.
Nhưng... thầy chủ nhiệm ơi, thầy muốn em học tốt, nhưng bị thầy làm cho shock một phen thế này, em còn tâm trí đâu mà nghe giảng! Cả một tiết học, tôi chẳng thể tập trung mà nghe giảng được, ở bên cạnh, Cung Trạch Minh ngồi thẳng người, xoay xoay chiếc bút, theo từng nhịp của thầy chủ nhiệm, lúc thì ngẩng đầu lúc thì lại cắm cúi ghi chép. Cậu ta học tập thật chăm chỉ, nhưng cậu ta cũng “chăm chỉ” ném ra những tia nhìn lạnh lùng, mà mục tiêu nhận những ánh nhìn đó lại là tôi!
Ôi ôi ôi... lạnh lùng quá! Tất cả sức lực của tôi đều đã dùng để ngăn lại cái nhìn đáng sợ đó, mọi người bảo tôi còn có sức đâu mà nghe giảng nữa đây! Đáng ghét, đáng ghét! Thật là đáng sợ! Tôi ôm lấy sách giáo khoa khép nép co rúm vào trong góc cố hết sức có thể để tránh xa cái tên Cung Trạch Minh đó, trong lòng không ngừng cầu khán: Hết tiết mau lên! Tôi phải đi sưởi nắng, tôi sắp bị đóng băng rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ thành xác ướp đóng băng mất!
Lúc tôi sắp sửa bị biến thành xác ướp đóng băng đến nơi, thì cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng chuông báo hết tiết!
Nhưng với chuyện xảy ra ngay sau đó, thì thà rằng tiếng chuông đó đừng vang lên thì hơn.
“Ôi ôi ôi... bà xã Đậu Đậu!”
Cái tên đáng ghét đó giống hệt như một con gấu trúc trườn trên bàn học của tôi... Hình tượng Lý Băng Thụy khiến bao người say đắm nay còn đâu? Tại sao những đứa con gái đó sau khi nhìn thấy hình ảnh này mà vẫn ngốc nghếch như vậy? Lẽ nào tôi và những người đó sống ở hai không gian khác nhau sao?
“Bà xã Đậu Đậu, tại sao lại trở thành như này? Tại sao thầy giáo chủ nhiệm của em lại độc ác đến vậy!” Lý Băng Thụy nước mắt nước mũi ròng ròng nắm lấy vạt áo của tôi mếu máo.
Nhìn đám bạn đang đứng xung quanh để xem kịch, tôi chau mày. Lý Băng Thụy, cậu không muốn làm người, nhưng tôi muốn làm người!
“Thực tức chết đi được! Rõ ràng trước rất nhiều người, anh đã tuyên bố rằng Đậu Giáng là bà xã của anh rồi, tại sao thầy giáo còn kết đôi cho em và cái tên Cung Trạch Minh đó chứ!”
Này này, Lý Băng Thụy, ăn nói cho rõ ràng nhé!
Gì mà kết đôi chứ! Chúng tôi chỉ là đôi bạn cùng tiến mà thôi!
“Cậu...” Tôi còn chưa kịp phản bác lại, thì đã bị Lý Băng Thụy ngắt lời.
“Bà xã Đậu Đậu, anh biết em cũng đâu muốn như vậy!” Lý Băng Thụy nắm lấy tay tôi, dùng ánh mắt đắm đuối hết mức có thể để nhìn tôi, “Em yên tâm đi! Dưới sức ép của thầy Trương, vì tình yêu giữa chúng ta, anh quyết định, hai chúng ta sẽ chống lại!”
Oh, My God! Rút cuộc Lý Băng Thụy đang nói cái gì thế! Tôi sắp ngất đến nơi, còn những bạn đang đứng xung quanh nhìn chúng tôi thì ai nấy mặt đần thối ra, nhìn dáng vẻ thì có thể thấy mọi người bị kiểu ăn nói kì lạ của cậu ta làm cho sửng sốt.
“Há!” Đến cả Cung Trạch Minh từ nãy đến giờ lạnh lùng ngồi im thin thít cũng không nhịn nổi phải cười phá lên.
“Cậu cười cái gì mà cười!” Lý Băng Thụy tức giận trừng mắt nhìn Cung Trạch Minh, “Đúng là kẻ thứ ba!”
“Kẻ thứ ba?” Mặt của Cung Trạch Minh biến sắc. Thôi xong rồi, xong rồi, vừa nhìn bộ dạng này của Cung Trạch Minh, là tôi biết rằng, cậu ta lại chìm trong dòng suy nghĩ cố chấp bảo thủ của mình!
“Hừ! Tôi và Đậu Tương đã được mọi người chứng nhận rồi! Người kết đôi cho chúng tôi chính là thầy chủ nhiệm lớp, cũng chính là chủ nhiệm Ban quản lí của trường phổ thông Sâm Vĩnh!” Cung Trạch Minh mỉa mai nhìn Lý Băng Thụy, tiếp tục nói: “Cậu mới là kẻ thứ ba!”
“Không! Đây không phải là thật! Đây không phải là ý muốn của Đậu Giáng!” Lý Băng Thụy ôm lấy ngực lùi lại hai bước, giống như diễn viên ca kịch hú một tiếng thật dài. Dường như thấy chưa đủ để đả kích cậu ta, Cung Trạch Minh bồi thêm mấy câu lạnh lùng: “Cậu đã thấy chuyện sáng nay chưa? Thấy người mà Đậu Tương chọn là ai rồi chứ!”
“Cậu... cậu...” Lý Băng Thụy tức lộn ruột, ngón tay đang chỉ vào mặt của Cung Trạch Minh run rẩy!
Cung Trạch Minh thừa thắng xông lên: “Giữa tôi và Tống Chân Hi, người mà Đậu Tương chọn là tôi!”
“Không...”
Lý Băng Thụy gào lên thảm thiết, cậu ta không nói gì về chuyện giữa Cung Trạch Minh và Tống Chân Hi tôi đã chọn Cung Trạch Minh, điều đó cho thấy rằng cậu ta biết rất rõ về chuyện sáng nay xảy ra ở trước cửa lớp học chúng tôi. Thế là lần này, Lý Băng Thụy hoàn toàn thất bại, Cung Trạch Minh lại thắng rồi!
Trong khung cảnh hỗn loạn, mười phút nghỉ giải lao trôi qua rất nhanh, trong lúc tôi còn đang đau đầu về chuyện hai người đó cãi cọ nhau, tiếng chuông vào tiết học vang lên. “Lý Băng Thụy, cậu phải đi rồi! Đây cũng chẳng phải là lớp học của cậu!” Cung Trạch Minh đang đắm chìm trong cảm giác chiến thắng, cậu ta dương dương tự đắc lại trở về với dáng vẻ lầm lì, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Băng Thụy.
Lý Băng Thụy đứng vụt dậy, cậu ta nắm chặt tay thành nắm đấm, giống như là đang hạ quyết tâm làm gì đó.
“Bà xã Đậu Đậu, anh sẽ không từ bỏ đâu!” Đột nhiên, cậu ta cầm lấy tay tôi, nói với giọng điệu khiến người ta sợ chết khiếp, “Xin em hãy đợi anh, nhất định anh sẽ cứu em thoát khỏi tay tên ác quỷ này!”
“Cậu...” Tôi cố sức rút tay ra khỏi tay Lý Băng Thụy, chẳng biết nói gì trước những câu nói linh tinh của cậu ta.
Tay Lý Băng Thụy đột ngột nắm thành nắm đấm, để ở trước ngực của mình: “Đậu Đậu hãy tin anh!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì nhanh như gió cậu ta đã chạy ra khỏi lớp học của chúng tôi. Lúc đi đến cửa lớp, cậu ta quay người lại, nhìn tôi bằng một ánh mắt hờn trách rồi biến mất dạng.
“Tôi...” Tôi phục cậu đấy, Lý Băng Thụy! Cậu đang diễn kịch hay làm gì vậy? Nếu muốn diễn kịch thì đi mà tham gia hội kịch nói nhé, dám giở cái bộ dạng đó ra trước mặt tôi sao! Hôm nay thần diễn kịch hạ thế sao? Sao ai cũng thích diễn kịch giống như bị nhập vào người thế nhỉ!
Nhìn vào chỗ mà Lý Băng Thụy vừa đi khỏi, tôi lắc đầu đau khổ.
“Đậu Tương, mặc dù tôi không thích cậu, nhưng, tôi ủng hộ cậu và Cung Trạch Minh! Cố lên!” Đột nhiên một đôi tay vỗ vỗ vào vai tôi.
Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy? Một cô gái bình thường chẳng thèm nói chuyện với tôi bao giờ hôm nay lại nói với tôi những điều này là có ý gì?
“Ừ ừ, chúng tôi cũng ủng hộ cậu!” Một đám con gái ở ngồi bên cạnh cũng dùng ánh mắt cảm động như vậy nhìn chúng tôi, sau đó bọn họ vừa nói chyện vừa bỏ đi. Những cô gái đó vốn dĩ không phải là học sinh của lớp tôi, nói với tôi những lời lẽ kì lạ đó, rút cuộc là để làm gì...
Hả? Tôi đang nghe thấy gì vậy?
“Tình yêu đũa lệch giữa bọn họ thật khiến tôi cảm động!”
“Đúng thế, đúng thế! Không ngờ hai người bọn họ có thể vượt qua được sự cách biệt để yêu nhau. Thật là dũng cảm!”
...
Này này này... các bạn ơi, có phải là các bạn hiểu nhầm rồi không! Tôi và cái tên Cung Trạch Minh suốt ngày trong đầu chỉ có “Đệ nhất” của “Đệ Nhất siêu nhân” đó vốn dĩ chẳng có gì cả! Chúng tôi chỉ là đôi bạn cùng tiến mà thôi!
“Đậu... Tương!” Cái giọng rùng rợn của Cung Trạch Minh ở bên cạnh vọng lại.
“Làm... làm gì hả?” Tôi run run trả lời.
“Cô là cái đồ chỉ mang lại xui xẻo!” Đôi mày cao cao của Cung Trạch Minh dính chặt vào nhau, trông giống như một ngọn lửa cao đang bùng lên.
“Không liên quan đến tôi, không phải lỗi của tôi!” Không phải lỗi của tôi, tôi cũng chỉ là người bị hại, mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối tôi hoàn toàn đều không có sức phản kháng, tại sao lại đổ hết lên đầu tôi, đáng ghét, đáng ghét! Tôi mới là oan ức đây này biết chưa, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, tôi đâu có làm gì sai!
Đâu phải là lỗi của tôi, tại sao lại bắt tôi phải chịu đựng sự đau khổ này? Tôi không hiểu, tôi không hiểu! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm thấy ghét thời gian như thế này, sao nó lại chạy chậm đến thế! Nếu như có thể tôi chỉ muốn cầm một chiếc roi quất mạnh vào nó cho nó chạy nhanh hơn!
Từ sau cái hôm đó, hình như ngày nào tôi cũng phải chịu đau khổ, chỉ hận một điều là không thể biến mất khỏi cuộc sống trên trái đất này.
Mỗi ngày, mỗi ngày đều bị những lời chúc phúc từ trên trời rơi xuống, những lời châm chọc đầy khiêu khích, những lời an ủi giả tạo, lại còn ánh mắt sắc lạnh như hầm băng ấy nữa giày vò và làm tổn thương.
Nỗi oan ức của tôi theo thời gian cứ thế mà tích tụ lại, cái cảm giác khó chịu khiến toàn thân phải run rẩy đó từng giây từng phút không ngừng giày vò tôi. Từng cặp từng cặp mắt đó, giống như cặp mắt không ngừng sáng rực lên của những con sói hoang trong đêm, từng luồng từng luồng khí ớn lạnh đó cứ luồn lách vào tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi.
Thời gian dường như đông cứng lại, hình như tôi không thấy nó chuyển động, từ hôm đó đến bây giờ một tuần cũng đã trôi qua, nhưng ngày nào tôi cũng chìm ngập trong sự buồn bã và đau khổ.
Lại đến giờ học khô không khốc và nhạt nhẽo, tôi chẳng nghe vào tai một câu, hay một chữ nào mà thầy giáo giảng, đầu óc tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn độn choáng váng.
Tôi phải chạy khỏi đây, chạy thật xa khỏi cái nơi đáng sợ này! Mỗi giây mỗi phút tôi đều phải chịu đựng ánh mắt soi mói kì thị của người khác, thậm chí cả lúc lên lớp, trong phạm vi tầm hai mét lúc nào cũng có người ngồi quây lấy tôi và Cung Trạch Minh chỉ chỉ trỏ trỏ, lại còn có những người mang một cái vẻ mặt thương hại nói là chúc mừng, rồi thì ủng hộ chúng tôi. Mặc dù tôi biết trong số đó có những người thực sự thành tâm, nhưng nếu so sánh với những kẻ cố tình trêu đùa châm chọc, thì tôi cũng chẳng phân biệt được ai với ai cả. Tất cả những thứ đó với tôi mà nói đều là sự giày vò, đặc biệt tôi không chỉ chịu đựng sự soi mói của những người khác, mà còn phải chịu đựng cái nhìn sắc lạnh không ngừng chĩa thẳng vào tôi của Cung Trạch Minh. Mỗi giây, mỗi phút tôi đều cảm thấy như mình đang ở dưới địa ngục, ông trời ơi, ông cho tôi chết đi còn hơn!
Reng reng... tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, trong tiếng dặn dò của thầy giáo “Trên đường về nhà các em nhớ đi cẩn thận nhé”, tôi luống ca luống cuống nhét sách vở vào cặp, sau đó vội vàng đi ra ngoài lớp học. Từ trước đến nay tôi chưa từng mong được về sớm như thế này bao giờ, chỉ hi vọng có thể trốn chạy khỏi ngôi trường này. Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!
Trong đầu tôi chỉ có duy nhất ý nghĩ đó, vì thế, tôi khóa hết mọi cơ quan cảm giác lại, tự thôi miên mình - tôi không thấy đám người đang nhìn tôi dò xét, tôi cũng không nghe thấy những tiếng bàn tán xì xào một lúc một to nữa...
Tôi càng không nhìn thấy Cung Trạch Minh đang gần sát ngay tôi.
Từ phòng học đi ra đến cổng trường chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn, tầm năm trăm mét, những người suốt ngày xét nét soi mói tôi cũng phải chiếm hai phần ba số học sinh toàn trường! ông trời ơi, thực sự tôi rất muốn hét lên với bọn họ rằng: Các người thật sự là nhạt nhẽo! Nếu thừa thời gian, sao không về nhà sớm mà giúp đỡ bố mẹ chứ? Tại sao không ra ngoài xã hội làm việc công ích để phục vụ cho xã hội chứ? Còn cả cái tên Cung Trạch Minh nữa, sao cứ bám lấy tôi thế nhỉ! Đường thì rộng như vậy, đâu chẳng có chỗ cho cậu đi chứ? Sao cứ nhất định phải bám theo tôi?
A a a... đáng ghét! Ai làm cho tất cả những chuyện này biến mất đi hộ cái! Thấy người như sắp nổ tung rồi!
Nỗi đau bị các bạn trong trường soi mối và trêu chọc khiến tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa.
Thế nên, sau khi vừa ra khỏi cổng trường, để thoát khỏi bàn tay của Cung Trạch Minh, tôi đã rẽ vào một con đường nhỏ khác, con đường nhỏ này nằm khuất ở phía sau khu nhà dân, rất ít người qua lại, dù thỉnh thoảng có vài bóng người, thì cũng chỉ là mấy người đi mua rau về muốn đi đường tắt cho nhanh. Bây giờ là giờ tan học, nên những người đó đều vội vàng xách làn thức ăn đi về nhà, không ai để ý đến tôi và Cung Trạch Minh.
Khi đi sâu vào trong ngõ, tôi liền dừng lại. Tôi không quay đầu lại, vì tôi đang cố lấy hết dũng cảm.
“Cung Trạch Minh... cậu...”
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình đủ dũng khí để nói chuyện rồi, nhưng chưa nói hết một câu, tôi lại đã lắp ba lắp bắp.
Cố lên, cố lên! Đậu Giáng mày có thể làm được mà, nhất định là sẽ nói ra được! Trong lòng tôi hình như có một Đậu Giáng thu nhỏ đang ra sức động viên, nhảy điệu nhảy của đội cổ vũ, không ngừng cổ vũ cho tôi.
Đúng thế, nhất định tôi sẽ làm được!
“Cung Trạch Minh, xin cậu đừng có xen vào cuộc sống của tôi nữa có được không?” Tôi ngoái đầu lại, hét thật lớn về phía Cung Trạch Minh. Cuối cùng tôi cũng nói ra được! Tôi rất vui, nhưng ngay sau khi vừa nói xong câu đó, tôi liền nhắm mắt lại, đợi chờ trận lôi đình của Cung Trạch Minh. Với một người cố chấp như Cung Trạch Minh, khi nghe thấy những lời vừa rồi của tôi, nhất định bệnh “cái gì cũng muốn giành vị trí số một” của cậu ta lại tái phát, rồi sẽ nổi giận với tôi! Nhưng, khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cao tất cả các biện pháp phòng vệ, thì cơn thịnh nộ mà tôi tính toán lại không xuất hiện.
Hả? Cung Trạch Minh sao thế?
Tôi hé mắt trái lên, len lén nhìn qua bên trái - mắt trái thông báo lại rằng không có gì bất thường. Tôi lại he hé mắt phải, len lén nhìn qua bên phải - mắt phải báo lại rằng cũng không có gì bất thường. Sau cả hai mắt đã xác nhận rằng không có gì nguy hiểm, tôi mở to cả hai mắt ra, từ từ quay đầu nhìn ra phía sau... Cung Trạch Minh đang làm gì thế?
Kết quả là, sau khi quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt, tôi cứng đơ người như một hóa thạch bị chôn vùi dưới lòng đất mấy nghìn vạn năm.
Nếu như bây giờ thứ tôi nhìn thấy là bộ dạng giận đến nỗi mặt trắng bệch, nổi đầy gân xanh của Cung Trạch Minh, thì tôi sẽ chẳng có cảm giác gì khác; Nếu như thứ tôi nhìn thấy là hình ảnh Cung Trạch Minh đang đẩy đẩy kính lên, nhếch mép lên cười châm chọc tôi, thì tôi cũng chẳng thấy có cảm giác gì. Vì dù sao đi nữa, trong một khoảng thời gian tiếp xúc với cậu ta, tôi đã hoàn toàn miễn dịch với một loạt những hành động đó...
Nhưng bây giờ Cung Trạch Minh đang đứng trước mặt tôi không tỏ một thái độ gì cả, cậu ta... có thêm một trạng thái thứ ba - Trạng thái lợi hại nhất.
Một khi bắt gặp thái độ này của Cung Trạch Minh, dù tôi có lấy hết bao nhiêu dũng khí cũng không có tác dụng, chỉ biết đầu hàng vô điều kiện Cung Trạch Minh đang khóc!
Bộ dạng của Cung Trạch Minh trông như một con cún con bị vứt bỏ đang khóc tức tưởi!
Trên con đường nhỏ mờ mịt ngập tràn không khí cổ xưa, một anh chàng cao to đang quỳ trên mặt đất, lặng lẽ khóc thút thít, những giọt nước mắt lấp lánh đẹp đẽ như những viên trân châu - Nhưng những giọt nước mắt như những viên trân châu đó cũng giống như nước mắt của Mỹ nhân ngư khiến người ta cảm thấy vô cùng xót thương. Một trái tim bình thường tưởng chừng như cứng rắn nhất giờ lại có thể trở nên yếu đuối. Mặt trời len qua những bức tường cao cao bao quanh con ngõ nhỏ, trải những tia nắng vàng ấm áp lên người Cung Trạch Minh, tựa như đang vỗ về an ủi một đứa trẻ đang khóc nấc lên vì oan ức.
Nhưng, nhìn khung cảnh tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong phim ảnh đang hiển hiện ngay trước mắt, một giọng nói lại gào thét lên trong lòng tôi:
- A a a... Cung Trạch Minh lại khóc rồi, tôi có thể khóc được không?