Lão thị nữ cũng không ngờ nàng lạc quan như vậy, nhưng mà không dội nước lã.
Lúc này, sắc mặt Nạp Lam phẫn nộ lạ thường,Triệu Ngọc Phân thấy hắn vừa đến Trữ Tú Cung liền trực tiếp đến bên người, không khỏi mừng rỡ, lập tức tiến lên chào.
Lão thị nữ thấy ánh mắt Nạp Lam đang nén giận, bà cảm thấy rùng cả mình.
“Hừ!” Nạp Lam cúi xuống liếc người quỳ gối bên chân, thấy Triệu Ngọc Phân ở nơi đó còn khoe khoang phong tình, không khỏi giận giữ,“Nàng biết mục đích hôm nay trẫm tới chỗ này làm gì không ?”.
Triệu Ngọc Phân cười nói:“Nô tỳ không biết, thỉnh hoàng thượng nói rõ.”.
“Được, trẫm sẽ làm cho nàng hiểu được.” Hắn giận đến nheo lại con ngươi,Tiểu Thuận Tử, đưa cái này cho nàng xem!”.
Tiểu Thuận Tử liếc Triệu Ngọc Phân không biết sống chết một cái, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ đỏ tươi.“Triệu Tiệp Dư, thứ này, nàng biết là gì không?”.
“Cái này……” Sắc mặt của Triệu Ngọc Phân nhất thời tái mét, ngồi ơ dưới đất.“Hoàng, Hoàng Thượng minh giám, nô tỳ thật sự không biết thứ này.”.
Lão thị nữ rất nhanh trấn định xuống , từ phía sau lặng lẽ đỡ lấy chủ tử, miễn cho nàng quá mức kinh hoảng ngược lại lộ ra dấu vết, tất cả sẽ bị phá hủy hết.
“Không biết sao ?” Nạp Lam cắn răng quát lớn:“Độc này tên là hạc đỉnh hồng, có người tận mắt thấy nàng nửa đêm vụng trộm đem nó chôn ở phía sau hoa viên của Trữ Tú Cung, nàng còn dám nói sạo?”.
Triệu Ngọc Phân thất thanh kinh hô:“Hoàng Thượng, oan ức a! Nô tỳ thật sự chưa thấy qua cái gì là hạc đỉnh hồng, nhất định là có người cố ý hại nô tỳ……”.
Nạp Lam giận giữ hét một tiếng,“Câm mồm!”.
“Hoàng Thượng, tiểu thư nhà ta cái gì cũng chưa làm, chỉ sợ là có người vu oan giá họa, thỉnh Hoàng Thượng điều rõ, trả lại trong sạch cho tiểu thư nhà ta.” Lão thị nữ lớn tiếng kêu oan, kỳ thật trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Nạp Lam phút chốc trừng lớn mắt,“Tiểu Thuận Tử, đem người đó vào!”.
“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Thuận Tử nhìn ra ngoài phất tay, một gã tướng mạo bình thường không chớp mắt đã đưa cung nữ vào quỳ xuống.“Hiện tại có mặt hoàng thượng ở đây, ngươi đem chuyện ngươi đã thấy nói ra.”.
Cung nữ cúi đầu xuống, lắp bắp nói:“Dạ. Có buổi tối một ngày, nửa đêm nô tỳ đi nhà xí, khi đi qua hoa viên,thì thấy Triệu Tiệp Dư và bà vú thần bí ở đằng kia đang đào gì đó, nô tỳ nhất thời tò mò, chờ nàng đi rồi mới đào lên mở ra xem, bởi vì màu sắc của bình sứ rất đẹp…… Nô tỳ thấy thích liền trở về, ngày hôm sau đưa cho Thu Hạnh…… Chẳng qua là nô tỳ cùng phòng cung chỉ nhìn qua, bởi vì nàng ở trong cung đã lâu,cho nên kiến thức rộng rãi, liền nói cho nô biết trong bình sứ chứa một loại độc dược,muốn nô tỳ mau chóng giao ra, miễn cho gây họa đến mình……”.
Triệu Ngọc Phân đột nhiên kêu khóc om sòm,“Ngươi nói bậy! Hoàng Thượng, ngài đừng nên nghe lời nói một bên của nàng, nàng là hạ nhân bên người Hạ Tiệp Dư, ngài trăm ngàn lần không thể tin tưởng nàng, tiện nô tài này nhất định là cố ý vu oan cho nô tỳ !”.
“Nhân chứng, vật chứng ở đây, nàng còn dám chối cãi?” Nạp Lam chỉ vào cái mũi của nàng, khẩu khí hèn mọn,“ Nữ nhân này tâm địa thật đúng là không phải bình thường ,dám dụng độc hại người ở trong cung, trong mắt của nàng còn có trẫm sao? May mắn Linh Lung nội lực không tệ, bằng không đã sớm bị nàng hại chết !”.
Lão thị nữ thấy tình thế cấp bách bước lên phía trước.“Hoàng Thượng, đây đều là chủ ý của lão nô a, tiểu thư cái gì cũng không biết, lão nô nguyện ý nhận trách phạt.”.
“Hoàng Thượng, nô tỳ trước đó thật sự một chút cũng không biết, tất cả đều là bà vú một người gây nên. Hoàng Thượng phải tin tưởng nô tỳ là vô tội .” Triệu Ngọc Phân nói mấy câu muốn phủi hết sự việc.
“Tiểu, tiểu thư?” Lão thị nữ trăm triệu lần không nghĩ tới nàng thật không nghĩ đến mười tám năm tình thân như mẹ con,làm bà thất vọng, lại càng thương tâm.
Nạp Lam nhìn lại một bụng hỏa, nếu đổi lại trước kia, hắn sớm gọi người đưa nàng đi xuống chém.“Ngươi cho là trẫm sẽ tin sao? Nhất là loại nữ nhân tâm địa rắn rết, trẫm ngay cả đụng cũng không muốn đụng! Tiểu Thuận Tử, lập tức đưa các nàng ra cung, trẫm không muốn gặp lại các nàng.”.
“Không — Hoàng Thượng, ngài không thể làm như vậy!!” Triệu Ngọc Phân ôm lấy đùi hắn,“Nô tỳ sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài.Hoàng Thượng không cần nô tỳ, nô tỳ chỉ có lấy cái chết để làm sang tỏ.”.
Nạp Lam giễu cợt liếc xém,“Nàng sống hay chết có quan hệ gì với trẫm nha?” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Triệu Ngọc Phân miệng há hốc, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch vặn vẹo, giờ mới hiểu được không thể cứu vản.
“Nữ nhân kia thật đúng là đáng sợ, may mắn trẫm không có chạm qua nàng, chỉ dùng tưởng tượng liền cảm thấy dốc hết tâm can.” Khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lam giận dữ tiêu sái đi trên hành lang,“Vẫn là Linh Lung hợp ý trẫm nhất, nàng làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ có âm mưu gì sau lưng.” Nhắc tới nàng, vẻ mặt của hắn cũng trở nên dịu dàng.
“Như vậy, Hoàng thượng có ý lập Linh Lung cô nương làm hậu ?” Tiểu Thuận Tử hỏi.
Nạp Lam nhếch môi , cười vui vẻ,“Trẫm là có ý này , chỉ chờ ý chỉ của thái hoàng thái hậu và mẫu hậu, nàng chính là hoàng hậu của trẫm.”.
“Hoàng Thượng đừng quên còn có Hạ Tiệp dư, Hạ Tiệp Dư có Thái quý phi làm chỗ dựa vững chắc như núi, chỉ sợ đã thong cáo.” Tiểu Thuận Tử đề điểm.
Vẻ mặt của Nạp Lam phẫn nộ.“Thái quý phi thì thế nào? Chuyện trẫm quyết định, đến lược bà ta can thiệp sao? Nếu bà ta dám nhiều chuyện, trẫm sẽ hạ chỉ cho nàng lên núi nghỉ ngơi vài năm! Về phần Hạ Tiệp Dư kia, ngươi truyền ý chỉ của trẫm, nàng muốn tiếp tục ở Trữ Tú Cung thì tùy nàng.Nếu không đợi được muốn ra cung lập gia đình, trẫm cũng sẽ an bài cho nàng.”.
Không đợi Tiểu Thuận Tử phản ứng lại,bước chân nhẹ nhàng của Nạp Lam đã đi khá xa.