“Tôi. . . A ──” Hà Nhạc Nhạc vừa định mở miệng “giải thích”, Nguyễn Lân liền hung hăng hôn lên môi cô, một bên cắn lên cánh môi khiêu khích ép cô phải mở hàm răng ra, cuốn lấy đầu lưỡi ngậm duyện, làm cho cô không thể giãy giụa, một bên sải bước hướng vào phòng ngủ .
Cả người anh ta đầy mùi hôi của rượu làm cho đầu óc Hà Nhạc Nhạc có chút choáng váng, chỉ có thể để mặc anh chà đạp môi lưỡi của mình, thẳng đến khi bị anh ta nặng nề áp đảo trên giường, cô mới kịp phản ứng lại , liều mạng né tránh môi của anh ta .
“Không, không được, tôi ── ”
Nguyễn Lân che miệng cô, trong đôi mắt tràn đầy men say, “Vẫn chưa đến lúc kêu không được đâu. . . Đợi lát nữa, tôi sẽ cho cô kêu khóc không ngừng, khóc cầu tôi nhanh lên, mạnh hơn, sâu hơn, xin tôi đừng có ngừng. . .”
Trong miệng anh ta tuôn ra đầy những lời lẽ dâm mỹ , cũng không quên dùng thân thể mình ép chặt thân thể mềm mại dưới thân kích thích vài cái, từ khuôn mặt cho đến thân hình tràn ngập dã tính , trong nháy mắt, anh ta lại đổ phục trên người Hà Nhạc Nhạc , ôm lấy cô, gối đầu lên ngực cô nhắm lại mắt.
“Lần này, chắc không phải nằm mơ chứ? Nếu lại nằm mơ lão tử liền, nghẹn chết. . . Không được chạy, tôi, tôi đi ngủ một lát, đợi lát nữa lại..làm . . .”
Năm giây sau, có tiếng ngáy rất nhỏ từ ngực cô phát ra.
Rõ ràng đã say không chịu được, nhưng cứ nhất quyết cứng rắn chống đỡ tới chỗ người khác không khác mới chịu ngã xuống.
Hà Nhạc Nhạc vất vả dùng hết sức bình sinh mới thoát khoi vong ôm của Nguyễn Lân , rất quyết đoán chạy vaò nhà bếp bưng ra một cái chậu, quả nhiên, không lâu sau Nguyễn Lân bắt đầu nôn mửa. . .
Không biết anh ta uống bao nhiêu a?
Ép buộc hơn nửa giờ, Nguyễn Lân mới yên tĩnh lại. Hà Nhạc Nhạc thuần thục dọn dẹp sạch sẽ uế vật, do dự vài giây, liền than nhẹ một tiếng, lấy hết Nguyễn Lân. . .
“Ừ. . .” Nguyễn Lân khẽ hừ một tiếng. Đầu vô cùng nặng nề, mắt cũng không mở ra nổi? Anh đã xảy ra chuyện gì?
Nóng quá. . . mỗi một tế bào trên cơ thể đều như bị thiêu đốt, yết hầu, miệng. . . giỏi lắm. . . Đáng chết! Đám kia người thật quá đáng dám cố ý chuốt say mình! Mình sao có thể dễ dàng say như vậy? Mình còn muốn làm, làm cô bé kia nữa. . .
Ừ. . . thật lạnh, thật thoải mái. . . Là ai?
Nguyễn Lân giãy dụa mở mắt ra, cô gái trong mộng bị anh làm đến chết đi sống lại hai ngày nay đang cầm khăn lông chà lau thân thể nóng như lửa đốt của anh.
Bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ lướt qua da thịt nóng bỏng , mang đến cảm giác thoải mái nhẹ nhàng không thể diễn tả bằng lời, chỗ bị cô lau qua, cảm giác khô nóng liền biến mất, còn mang đến nhiều điểm tê dại mát mẻ xuyên thấu tận xương.
Lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang ra sức trên người mình, trái tim Nguyễn Lân . . . bình tĩnh đến kỳ lạ. Chuyện gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn chìm đắm vào cảm giác này này. . . Rất im lặng, rất bình thản, rất. . . thỏa mãn.
Cô gái kia tựa hồ cũng không phát giác ra anh ta đã tỉnh lại, vẫn nâng cánh tay anh lên dịu dàng an ủi. Nguyễn Lân đột nhiên vươn tay bắt lấy Hà Nhạc Nhạc ôm co vào trong lòng.
“Đừng nhúc nhích. . .” Để cho anh ôm trong chốc lát. Mềm, lạnh lạnh. . . cô gái nhỏ dịu dàng mặc cho anh khi dễ. . . Nếu cô không phải là môt phụ nữ tự bán thân thể mình, nếu anh gặp cô ở một nơi khác, bằng cách thức khác, có lẽ. . .
“Nguyễn tiên sinh? Tôi nấu canh giaỉ rươu, tôi đi ── ”“Cô rất thiếu tiền sao?” Nguyễn Lân hiếm khi ở nhà trọ lại nói chuyện nhẹ nhàng như vâỵ.
“. . .” Hà Nhạc Nhạc không rõ anh ta vì sao lại hỏi như thế , nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu. Cô tuy rằng không có tiền, nhưng làm ở đây vốn dĩ cũng không phait vì tiền.
“. . . Không thiếu tiền lại đi làm loại công việc này, cô trời sinh thích bị coi thường sao?” Nghe Hà Nhạc Nhạc trả lời, không hiểu sao trong lòng Nguyễn Lân liền dâng lên một cỗ tức giận , quay người đặt cô dưới thân lạnh lùng nói. Anh , anh cư nhiên vừa rồi còn cảm thấy bản thân thích cô gái này! Đáng chết!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc Nhạc trong nháy mắt mất đi huyết sắc, cánh môi giật giật nhưng không phát ra tiếng. Cô nháy mắt mấy cái áp chế cảm giác căng đau ở khóe mắt, chìa tay muốn đẩy Nguyễn Lân ra khỏi người mình .
“Tôi đi lấy cho anh canh giaỉ rượu.” giờ cô có thể nói cái gì nuẵ đây? Nói mình vốn dĩ không biết công việc ở đây phải bán thân thể ư? Anh ta sẽ tin ư? Anh ta ngay lúc cô cái gì cũng không liền cường bạo cô. . . Hiện tại nói những lời này còn có có ý nghĩa ư? Có thể thay đổi sự thật ư?
“Không cần ── lấy thân thể của cô làm thuốc tỉnh rượu, là thích hợp nhất.” Nguyễn Lân dã man xé mở quần áo trên người Hà Nhạc Nhạc , ngay lúc muốn cởi bỏ áo ngực cô ──
“Tôi đang đến kì, không có cách làm cho anh tỉnh rượu.” Một câu nói ra không hề ngập ngừng, giống như chào hỏi hàng ngày, bình tĩnh thong dong.
Ánh mắt thâm thúy của Nguyễn Lân tối lại, “. . . Không sao, tôi có thể dùng chỗ khác.” Nguyễn Lân đưa tay xuống dưới thân cô, xoa xoa đôi mông đầy đặn mượt mà kia, “Thân Đồ chạm qua chỗ này ah?”
“Không, đừng!” Hà Nhạc Nhạc cuối cùng vẫn hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh sợ cùng cầu xin. Nếu để cho anh ta tiến vào nơi đó, thân thể cô nhất định sẽ hỏng mất!”Nguyễn Lân! Tôi xin anh! Ngươi đi tìm người khác được không! Anh đẹp trai như vậy, lại, lại lợi hại như thế, nhất định có rất nhiều phụ nữ nguyện ý cho anh ôm! Thật đấy!”
“. . .” Anh đương nhiên biết có một đống phụ nữ sẵn sàng cầu xin mình làm! Nhưng bây giờ anh chỉ nghĩ muốn làm cô! Người phụ nữ ngốc nghếch không biết sống chết này!”Cô cứ như vậy hy vọng tôi đi tìm người khác làm? ửh?” Nắm cằm Hà Nhạc Nhạc , trong mắt Nguyễn Lân đầy hung ác nham hiểm.
Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ cười khổ, cô quên mất anh ta không thể để lộ bản tính trước măt những người phụ nữ khác , “Còn ba ngày, sau ba ngày nữa người tôi mới sạch sẽ, đến lúc đó anh nói cái gì tôi cũng sẽ nghe lời , xin anh, đừng chạm vào nơi đó.”
Chăm chú nhìn kĩ người phụ nữ dưới thân một lúc lâu, Nguyễn Lân mới hừ một tiếng, kéo văng ngực cô, một ngụm cắn một bên tiêu nhũ nhẹ mân trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa , đè ép nó xuống rồi lại kéo căng ra, lại làm cho nó chui vào trong miệng anh ta.
“Nguyễn Lân. . .” Anh ta thật sự muốn cô khóc cầu anh ta sao?
“. . . Biết rồi.” anh ta thì thầm một tiếng, trong tiếng nói thuần hậu mang theo dầy đặc vẻ không thỏa mãn.
“Tôi, tôi đi lấy canh giải rượu cho anh.”
Nguyễn Lân buồn bực uhm một tiếng trong cổ họng xong vẫn tiếp tục ôm hai vú cô chơi đùa một trận thỏa thuơ mới buông miệng ra, thả cô đứng dậy.
Thật vất vả mới tránh được một kiếp, Hà Nhạc Nhạc tự trấn an bản thân nửa ngày, mới bưng canh giải rượu trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa lại nhìn thấy Nguyễn Lân tựa vào đầu giường mang theo vẻ mặt chế nhạo nhìn cô.
Hà Nhạc Nhạc khó hiểu nhìn anh ta, mãi đến khi nhìn thấy tên sách trong tay anh ta ! A a a a!
“Khẩu vị của cô cũng không nhỏ a. . . Sau này chúng ta sẽ chậm rãi thử.”