Lúc nhìn thấy Mục Duy giống như một cái xác ướp bán thành phẩm ngồi trên xe lăn bị Hà Nhạc Nhạc đẩy mạnh vào phòng khách , Nguyễn Lân ngồi trên sô pha vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nói không nên lời, nhưng khi anh ta biết vì chăm sóc Mục Duy, Hà Nhạc Nhạc trừ ba bữa cơm ra thời gian còn lại đều phải canh giữ bên người Mục Duy , thậm chí buổi tối cũng phải nghỉ ngơi cạnh giường cậu ta, Nguyễn Lân trợn trắng mắt nhả ra một câu ──
Mới đó mà đã quên lúc trước sắp chết như thế nào rôì sao.
“Nguyễn, Nguyễn tiên sinh, mặt của anh?”
Nguyễn Lân tức giận cười cười, “Không có gì, qua hai ngày sẽ hết, so với tên trứng thối nào đó, chút thương đó của tôi có là gì?”
“Nhưng ngày mai không phải anh có một buổi tuyên truyền sao?”
“… Sao cô biết được? Àh… hóa ra cô là fan của tôi?” ánh mắt Nguyễn Lân thoáng hiện lên vẻ đắc ý.
“Hai người tán gẫu xong chưa?” Mục Duy mất kiên nhẫn sắc lạnh liếc mắt nhìn Nguyễn Lân, điều khiển xe lăn, hướng về phía thang máy.
Hà Nhạc Nhạc chạy nhanh đuổi theo anh ta, lúc đi ngang qua bên cạnh Nguyễn Lân , lại bị anh ta giữ chặt. Nguyễn Lân từ trên sô pha đứng lên, quan sát toàn thân Hà Nhạc Nhạc một hồi.
“Cô… đã tốt chưa?”
“… ừ, sạch sẽ.” Có chút xấu hổ thấp giọng đáp. Cô không quên lời lúc trước mình hứa hẹn…
“Không phải, ý tôi là… Quên đi.” vô lực gõ lên đầu, Nguyễn Lân một lần nữa ngồi lại sô pha xem kịch bản.
Đêm đó, Thân Đồ Mặc không về nhà trọ, buổi tối Hà Nhạc Nhạc đi xuống xem Tần Chi Tu, phát hiện Quý Tiết cũng đã ở đó.
“Không sao, cô cứ đi chăm sóc Mục Duy đi, ” Tần Chi Tu nhẹ nhàng mỉm cười, sạch sẽ như hoa sen, làm cho cô có chút không nhớ nổi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta , hình ảnh anh ta uống say hỗn độn thất lễ .
“Ngủ ngon, Tần tiên sinh, Quý tiên sinh.”
“Hừ.” Quý Tiết khinh thường khẽ hừ một tiếng.
Trước khi cửa thang máy đóng lại , Hà Nhạc Nhạc rõ ràng nghe được một câu ──
“Để cho cô ta chăm sóc, tôi sợ chân trái của Mục Duy còn chưa kịp tốt, chân giữa cũng đã bị phế rồi. Sau này cậu nên cách cô ta xa ra.”
Nhưng cô không nghe được câu sau:
“Quý Tiết… anh nói đủ chưa.”Chăm sóc Mục Duy cũng không thoải mái, mỗi lần đổi thuốc, lau thân thể, mát xa đều phải hao tốn rất nhiều thời gian , cũng may Mục Duy coi như chịu phối hợp. Phần lớn thời gian của anh ta chính là nằm trên giường, mở tivi , xem tạp chí, trên cơ bản không thèm nhìn cô, cho dù lúc anh ta ăn cơm , anh ta cũng xem tạp chí, vừa xem vừa ăn.
“Nhạc Nhạc, mấy ngày rồi cậu không gọi điện thoại cho tớ, sao tớ cảm thấy cậu còn bận hơn tớ vậy? Có phải gặp phải phiền toái gì không? Có việc gì nhất định nhất định phải nói với tớ đó nha!”
Lúc Mục Duy ngủ trưa , cô vừa vặn nhận được điện thoại của Linh Vũ . Đi ra ban công, dựa vào tường, nghe bạn tốt quan tâm, chấp nhận ánh mặt trời rọi cháy da, nhưng cô thể cảm giác được rất nhiều uất ức, áp lực đều dần dần phai nhạt.
Chỉ trong khoảnh khắc đos, trong trái tim vừa vui vừa buồn, trong lòng yên tĩnh, không có hi vọng mới có thể không bị thương. Chỉ cần người nhà bình an, bạn tốt hạnh phúc, chỉ cần bọn họ yêu thương, vẫn bên cạnh cô, những chuyên khác, cô không cần phải so đo, nhất là… có những chuyện cô không có khả năng so đo.
Cô rất hiểu bản thân mình chính là một người bình thường, không có năng lực cường đại nghịch thiên , chỉ có thể… Thuận theo mà sống, cố gắng giữ vững trái tim mình, không để hoàn cảnh thay đổi, không để người khác dụ hoặc, đơn giản một chút sẽ đủ sống sung sướng .
Cơm chiều Thân Đồ Mặc đã trở về, Quý Tiết và Tần Chi Tu lại không thấy đâu, không đợi Nguyễn Lân động đũa, Thân Đồ liền túm Nguyễn Lân lên lầu 7, Hà Nhạc Nhạc có hơi lo lắng đi lòng vòng bên ngoài, thấy hai người trên đài đánh quyền , đánh đến bất diệc nhạc hồ( không quan tâm gì đến những việc xung quanh) . Chỉ nhìn bề ngoài thật sự không nhìn ra bọn họ lại có thân thủ linh hoạt như vậy , động tác mạnh mẽ lưu loát , phản ứng nhanh nhẹn , không có bất kỳ động tác nào dư thừa , mỗi chiêu mỗi thức, công – phòng đều có lực ngang nhau.
Thấy hai người đang so chiêu, cô đành phải đi hầu hạ Mục Duy ăn cơm, tin tức trên tivi với báo giải trí nói Nguyễn Lân vì giữ bí mật tạo hình nhân vật nên cố ý vắng mặt trong buổi tuyên truyền, đặc biệt còn có thêm một tin mừng, là ca khúc chủ đề của bộ phim sẽ do Tần Chi Tu sáng tác và biểu diễn .
Hà Nhạc Nhạc vốn chỉ tùy ý nghe, nhưng lúc người chủ trì nói tên nhân vật nữ thứ hai của《 một đời một kiếp 》, cô không khỏi quay đầu nhìn chăm chú vào màn hình tivi .
Nữ thứ hai tên là── Đỗ Vi.
Trong tin tức cũng không quay đến hình ảnh tại hiện trường, cho nên cô không thể nào nhìn nét mặt của Tần Chi Tu để phán đoán xem Đỗ Vi có phải cô gái mà anh ta yêu say đắm hay không. Nhưng Tần Chi Tu và Quý Tiết bây giờ cũng chưa trở về…
“Cô định xem đến bao giờ?” tiếng nói hùng hậu đầy từ tính của Mục Duy vang lên rõ ràng, âm thanh ấy rất có sức hút, nhưng sau ngày đó, mỗi khi anh ta nói chuyện với cô trong giọng nói luôn tràn ngập mùi thuốc súng.
Hà Nhạc Nhạc quay đầu, lấy cho anh ta đĩa rau.
“… Mục tiên sinh, việc tôi làm quả thật đẫ chọc giận ngài, nhưng ngài cũng đã … trừng phạt tôi rồi. Chúng ta không thể để chuyện cũ trôi qua, hòa bình ở chung sao? Ít nhất nếu ngài vui vẻ , vết thương cũng sẽ nhanh bình phục hơn.”
“Cô cho rẳng cô chọc giận tôi xong, chỉ có một chút trừng phạt ấy có thể làm cho tôi nguôi giận sao?”
“Vậy ngài muốn tôi làm cái gì?”
“…” Mục Duy cúi mắt nhìn về phía tạp chí. Anh hy vọng cô làm gì? Một người phụ nữ bán thân dám xen vào chuyện của anh, nếu như bình thường, nhất định anh sẽ gọi người phế cô ta, sao có khả năng “Hy vọng cô làm cái gì” ! Nhưng mà hiện tại, dù trong bụng anh đang nghẹn một đống lửa, cũng không để người ta xuống tay với cô, còn để cho cô đứng bên cạnh mình mỗi ngày nhìn thấy lại càng tức giận ── anh đúng điên rồi !
Bíp bíp! Cửa thang máy vang lên tiếng bíp.
Hà Nhạc Nhạc nhìn Mục Duy, Mục Duy chưa nói không cho mở, cô liền ra khỏi phòng ngủ đi mở cửa thang máy.
“A ──” cô vừa nhìn thấy Thân Đồ Mặc trong thang máy, anh liền duỗi tay ra kéo cô ôm vào thang máy, cô bị bao vây trong hỗn hợp hương vị của mồ hôi cùng mùi thơm cơ thể anh .