Tửu lâu, cửa khách điếm đóng chặt, tiểu thương (người bán hàng rong) u sầu đầy mặt, kinh thành lúc trước lộng lẫy phồn hoa, nay trở nên tiêu điều xơ xác. Cuồng phong gào thét trên đường, làm cho người qua lại trên đường đã thưa thớt lại thêm vài phần thê lương.
Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài, cảm giác áy náy càng tăng lên, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng, nếu triều đình không đáp ứng điều kiện của nàng, Hối Phong Tiền trang sợ rằng chỉ có thể chắp tay dâng cho kẻ khác. Sinh linh đồ thán không phải kết quả nàng muốn, phụ thân khẳng định cũng không mong để Mộ Dung phủ tiếng xấu lưu thiên cổ. Bất luận thành bại, trận chiến tranh không có khói súng này phải mau chóng chấm dứt.
"Tiểu thư, bên kia có bán son phấn, đến xem thử đi." Lục nhi lần đầu tiên đến kinh thành, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hưng phấn như một chú chim sẻ.
“Son phấn ở đây lấy từ Kim Lăng, không có gì để xem."
“Son của Kim Lăng bán ở kinh thành, vậy mới càng muốn!" Lục nhi vừa nói vừa chạy đến cửa hàng son phấn phía trước, cầm cái này rồi lại lấy cái kia, trên mặt rõ ràng viết 'Ta là người nơi khác đến' .
Mộ Dung Vân Thư không biết nói gì chỉ đành lắc lắc đầu đi qua, chợt phát hiện bên cạnh quán son là bán trâm cài, bỗng nhiên hứng thú. trái chọn phải tuyển, cuối cùng chọn trúng một cây trâm gỗ màu xanh đen, phía trên điêu khắc một đóa Thương Lan màu trắng.
"Cây trâm này bao nhiêu tiền?"
"Một lượng bạc."
"Rẻ thế?" Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc không thôi, cây trâm này vật liệu cùng tay nghề thợ khắc chạm đều là thượng đẳng, ít nhất cũng đáng mười hai lượng.
Tiểu thương thở dài một hơi, nói: "Không rẻ cũng không có người mua a! Thời cuộc bây giờ, buôn bán ế ẩm. Những người giàu có ở kinh thành, toàn bộ tài sản đều đến Tiền trang đổi thành ngân phiếu, nay Hối Phong Tiền trang đóng cửa, ngân phiếu thành giấy vụn, người giàu có phá sản chỉ trong một đêm, cuộc sống đều khó khăn, làm gì còn có người đến mua trang sức chứ. Không dối gạt ngài, ngài là vị khách đầu tiên trong nửa tháng qua của tôi đó.”
Áy náy dâng tràn Mộ Dung Vân Thư lại tùy tay chọn thêm chín cây trâm khác, nhìn nói: "Gói lại đi, tính tiền hết."
“Được được, tôi gói ngay” tiểu thương vô cùng cao hứng
"Tiểu thư, người mua nhiều cây trâm như vậy để làm gì?" Lục nhi kỳ quái hỏi.
"Đưa cho các di nương."
"Tiểu thư thật có lòng, các di thái thái nhất định sẽ thật cao hứng... Ủa? Sao trên tay tiểu thư còn một cây? Cái này hình như là trâm gài tóc của nam nhân... Tiểu thư người mua... Nha~! Em biết rồi, nhất định là mua cho cô gia đúng hay không~?" Lục nhi kích động nói.
"Mua cho cha ta."
"Lão gia đã tạ thế ."
"Đốt cho ông không được sao?"
"... Đốt." Lục nhi hoàn toàn mờ mịt.
*
Chủ tớ Mộ Dung Vân Thư đến kinh thành đã ba ngày, lại chậm chạp không tiến cung, không phải không muốn tiến, mà là vào không được.
"Hoàng Thượng cũng không phái một người tới đón tiếp một chút, muốn chúng ta đi vào như thế đây ?" Lục nhi bĩu môi oán giận.
"Ông ấy đại khái không biết chúng ta đến." Mộ Dung Vân Thư chậm rãi rót trà, nàng sai lầm rồi, lúc trước hẳn là thuận tiện mang theo Nhiếp Thanh.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lục nhi vẻ mặt đau khổ nói, " Cũng không thể vẫn đứng ở thanh lâu chứ?"
Mộ Dung Vân Thư cúi đầu yên lặng uống trà, ở thanh lâu, còn tốt hơn so với ngủ ngoài đường.
Vừa tới kinh thành ngày ấy, tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, không một gian khách điếm mở cửa buôn bán, không chỗ tìm nơi ngủ trọ đành phải đi lang thang trên đường, kết quả lang thang đến cửa thanh lâu, vì thế nàng đột phát ý tưởng kỳ lạ, nữ phẫn nam trang ở vào thanh lâu.
"Tiểu thư, người phải nghĩ biện pháp đi! Nếu cô gia biết người ở thanh lâu, khẳng định sẽ giận đến phát điên."
"Hắn tức cái gì?" Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt không sao cả nói: "Chính hắn cũng không phải không từng ở."
"Người làm sao mà biết hắn từng ở?"
"Đoán ."
"... Thực biết đoán." Lục nhi thật sự rất bội phục chủ nhân nhà mình, ở thanh lâu còn có thể ở an nhàn như vậy. Riêng nàng ban đêm phải quấn thêm máy bộ quấn áo, sợ có tên khốn kiếp nào gây rối.
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đến Hộ Bộ trước, nhưng còn chưa đi ra khỏi thanh lâu, đã bị quan binh chặn lại.
"Ôi, quan gia, ngài làm cái gì vậy?" Tú bà hoảng sợ vạn phần xuất môn nghênh đón quan binh.
"Quan phủ nhận được mật chỉ, Bách Hoa lâu có giấu khâm phạm của triều đình!" Người dẫn đầu phất tay ra hiệu, quan binh lúc này nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu điều tra chung quanh.
"Ai... Ai..." Tú bà muốn ngăn cản quan binh, lại không có can đảm, tay sờ soạng một lát, lại nói với quan binh: "Nơi này của chúng tôi chỉ có cô nương, không có khâm phạm, quan gia người xem có thể đến nơi khác hay không..." Nói xong, từ trong tay áo lấy ra mấy tấm ngân phiếu vụng trộm đưa cho hắn.
Quan binh kia vừa thấy là ngân phiếu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt trào phúng, "Ngân phiếu ta đâu thiếu, ngươi giao ra khâm phạm, thế nào?"
"Quan gia thật biết nói đùa. " Tú bà một mặt cười làm lành, một mặt thúc giục gã sai vặt đi lấy vàng.
Thấy tình hình như vậy, Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài một hơi, nghĩ rằng, nếu ra đường mở một gian hàng, bảo là muốn cân thu mua ngân phiếu, không biết có người bán hay không...
Vàng vừa đến, quan binh liền ngừng lục soát, giả vờ giả vịt nói một câu 'Nhìn thấy khâm phạm lập tức báo án' sau đó liền lập tức phủi mông đi mất. Quan binh vừa rời khỏi, Bách Hoa lâu lại lập tức khôi phục náo nhiệt ban đầu. Các cô nương luyện ca luyện vũ luyện cười, chỉ chờ trời tối vội vã kinh doanh.
"Em đoán chắc chắn không có khâm phạm gì, đám quan binh này chính là đến ăn hối lộ thôi ." Lục nhi vẻ mặt khinh thường nói.
Mộ Dung Vân Thư không có lên tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn tú bà một cái, liền xoay người lên lầu.
"Tiểu thư, chúng ta không phải muốn đến Hộ Bộ sao?"
"Không đi ."
"Vì sao?"
"Đột nhiên hơi đói."
"..." Rõ ràng vừa ăn xong bữa sáng.
Mộ Dung Vân Thư không nhanh không chậm bước lên cầu thang bằng gỗ, ánh nhìn qua khóe mắt từ đầu đến cuối vẫn chú ý tình hình dưới lầu. Khi nàng đi đến trên lầu, tú bà mới bỏ vẻ mặt phòng bị.
Thật là đi đến đâu cũng có thể gặp gỡ việc lạ. Mộ Dung Vân Thư buồn cười chậm rãi lắc đầu, đi vào phòng khách.
"Tiểu thư, ta cảm thấy thanh lâu này có điểm kì quái." Lục nhi hạ giọng, thật cẩn thận nói.
"Ừm." Mộ Dung Vân Thư không chút để ý ứng một tiếng, trong đầu suy nghĩ nên thoát thân như thế nào.
Mới vừa rồi dưới lầu, sau khi quan binh rời đi nàng đang định xuất môn, chân phải vừa mới nâng lên, đã thấy vẻ mặt tú bà nghiêm túc, trên tay xuất hiện một chiếc trâm thêu. Không cần đoán cũng biết, mai tú hoa châm kia vì nàng mà chuẩn bị, cho nên nàng phi thường thức thời thay đổi dự định cũ.
Mộ Dung Vân Thư vỗ trán rên rỉ một tiếng, kinh thành nhiều thanh lâu như vậy, sao nàng lại đi vào thanh lâu này chứ?