Sau khi an bài Phượng Thành vào ở phòng khách, Mộ Dung Vân Thư liền trở lại tẩm viện Thanh Phong các, ngồi chờ những người không mời mà tới. Quả nhiên, ghế còn chưa ngồi ấm, người đã đến.
"Phu nhân." Đông, Nam, Tây, Bắc Tứ hộ pháp xếp thành một hàng đứng ngoài cửa thư phòng đang rộng mở, một mực cung kính lại rất có phong độ nhã nhặn, thật giống như nếu nàng không mời, bọn họ sẽ không vào.
"Có chuyện gì sao?" Mộ Dung Vân Thư biết rõ còn hỏi.
"Giáo chủ có vật nhờ chúng tôi chuyển giao cho phu nhân." Đông hộ pháp đáp. Tây hộ pháp lấy ra một hộp gấm hình vuông cỡ nửa nắm tay, bằng hai tay làm dáng bộ ‘trình lên’.
"Tiểu Thư !" Lục Nhi nhận hộp gấm dâng lên cho chủ nhân nhà mình.
Mộ Dung Vân Thư nhận lấy hộp gấm, nhàn nhạt nhìn bốn người ngoài cửa một cái, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, chỉ thấy trên đó có một Lam Điền ngọc bội xanh biếc được bao quanh một khối vải vàng, trên rộng dưới hẹp hình dáng rất quái dị, trên đó có một mặt khắc một đóa Mạn Châu Sa Hoa màu máu đỏ, phía dưới có khắc một chữ ‘Ca’ rồng bay phượng múa. Viên ngọc này, hẳn là tượng trưng cho thân phận của Sở Trường Ca. Hiện tại sai người đưa cho nàng, là có ý gì?
Mộ Dung Vân Thư đem hộp gấm đóng lại, vừa nhìn về phía Tứ Đại Hộ Pháp đông, Nam, tây, Bắc, "Đang êm đẹp, hắn đưa ngọc bội cho ta làm gì?"
Đông hộ pháp: "Khối ngọc này cũng không phải là ngọc bình thường, là Thượng Cổ kỳ ngọc, có thể trừ bỏ bách độc, đeo bên người có thể Bách Độc Bất Xâm. Nó vốn là lệnh bài của lịch đại giáo chủ ma giáo chúng ta, thấy lệnh bài như gặp giáo chủ, sau lại bị giáo chủ chia ra làm hai, tìm người mài thành hai khối ngọc bội, hai khối ngọc bội một âm một dương vừa đúng ghép thành một Thái Cực đồ, một khối này chính là dương ngọc, vẫn do giáo chủ bảo quản. Chỉ là giáo chủ bảo chúng tôi đem khối ngọc này đưa cho phu nhân, là bởi vì loại Thượng Cổ kỳ ngọc này còn có một cái tên khác.”
"Tên là gì?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Tỏa hồn ngọc." Nam hộ pháp đáp.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy lần nữa mở hộp gấm cầm ngọc lên nhìn, chỉ cảm thấy lạnh như băng từ lòng ngón tay truyền đến, cực kỳ thoải mái."Đoạt hồn đan, Tỏa hồn ngọc, nghe giống như là vật hữu dụng." Nàng thấp giọng nỉ non. "Không chỉ là hữu dụng, mà vốn là hữu dụng." Tây hộ pháp nghiêm túc gật đầu cường điệu.
"Thật ra thì nó đối với kỳ độc có tác dụng, nhưng đoạt hồn đan này. . . . . ."
"Tiểu Bắc!" Tam Hộ Pháp Đông, Nam, tây đồng thời lên tiếng quát lớn, Đông hộ pháp nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn Mộ Dung Vân Thư nói: "Giáo chủ còn có một câu nhắn cho phu nhân."
Mộ Dung Vân Thư khẽ gật đầu, ý bảo hắn nói ra.
"Giáo chủ nói: còn sống tới gặp ta."
Mộ Dung Vân Thư cười một tiếng, còn tưởng rằng hắn sẽ nói ‘sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể’. Đưa tay lên vuốt ve mái tóc, nàng lãnh đạm nói: "Các ngươi có thể trở về phục mệnh."
"Giáo chủ bảo chúng tôi lưu lại bảo vệ phu nhân, chỉ cần là những kẻ muốn hãm hại phu nhân, cho dù là thần Phật, chúng tôi cũng ngộ thần sát thần, gặp Phật tru Phật, tuyệt không nương tay."
Mộ Dung Vân Thư cảm thấy ngực có một luồng khí ấm áp, sau khi trầm mặc thật lâu đè xuống loại cảm giác này, mới phân phó Lục Nhi nói: "Đưa bốn vị này đến phòng khách."
"Vâng" Lục Nhi lĩnh mệnh.
"Vậy chúng tôi xin được cáo lui trước."
Vừa ra khỏi Thanh Phong Các, Bắc hộ pháp liền uất ức tả oán nói: "Tại sao không để cho ta nói xong? Đại Tiểu Thư từ lúc bị dính phải đoạt hồn đan chi độc, đến độc phát bỏ mình, Âm Ngọc vẫn đeo trên người, còn không phải là hương tiêu ngọc vẫn rồi sao? Cái này tỏ rõ tỏa hồn ngọc cũng không làm gì được đoạt hồn đan kia. Các ngươi vì cái gì phải gạt phu nhân?"
Đông hộ pháp im lặng trầm thống lắc đầu, giống như Bắc hộ pháp chính là gã ngu không chịu được, nhiều lời vô ích. Nam hộ pháp cũng bày tỏ trầm mặc. Duy chỉ có Tây hộ pháp tức giận nói: "Giáo chủ biết rõ tỏa hồn ngọc đối với đoạt hồn đan không có hiệu quả, còn đem đồ vật đưa cho phu nhân, chính là muốn cho phu nhân một chút lòng tin, ngươi đem chân tướng nói ra, không phải là làm hư chuyện của giáo chủ sao?"
Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, nhất thời cảm thấy không đất dung thân, tự trách không ngẩng đầu lên nổi, nhưng sau khi đi mấy bước hắn chợt nhớ tới, "Phá hư chuyện tốt của giáo chủ- không phải là hành động chuẩn tắc chúng ta luôn luôn làm sao?"
"Điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến đại cuộc. Hiện tại tính mạng của phu nhân tràn ngập nguy cơ, còn dám phá hư."
"Nói cũng phải." Bắc hộ pháp như đã hiểu gật đầu, thầm nói: "Đầu tiên là Đại Tiểu Thư, cuối cùng phu nhân, vậy đoạt hồn đan cùng ma giáo ta có cừu oán phải hay không?"
Tây hộ pháp sắc mặt trầm xuống, đằng đằng sát khí nói: "Đừng để cho ta biết đoạt hồn đan đó là người phương nào luyện, nếu không, dù không có hắc phong lệnh của giáo chủ, ta cũng sẽ diệt cửu tộc nó!"
Ba người kia nghe vậy trong mắt đều lộ ra hung quang như muốn ăn thịt người.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang nắm khối tỏa hồn ngọc kia, đứng ở phía trước cửa sổ, mặt bình tĩnh nhìn những cành lá mơn mởn ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại đã sớm bay tới ngoài chín tầng mây.
Lời của Bắc hộ pháp nói dù chưa kể xong, nàng lại nghe được ý chưa xong kia, tỏa hồn ngọc đối với đoạt hồn đan không có hiệu quả. Điều này càng nghiệm chứng phỏng đoán của nàng, đoạt hồn đan hoặc giả cũng không phải độc dược. Không phải độc dược, lại có thể lẳng lặng đưa người vào chỗ chết, quả thật so độc dược còn đáng sợ hơn. Mà Sở Trường Ca hiển nhiên cũng biết cho dù có tỏa hồn ngọc cũng vô ích, vì sao còn đưa ngọc cho nàng?
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, đem ngọc lật lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chữ ‘Ca’ đó, trong lòng có chút mông lung, lại có chút hiểu, thật giống như tìm trong sương mù, vừa giống như nắm được cái gì, lại vừa giống như cái gì cũng không nắm được, trong đầu rất hỗn loạn.
Bất kể nói thế nào, khối ngọc bội này là lấy lệnh bài của giáo chủ mà tạo ra, Sở Trường Ca lại đeo tùy thân nhiều năm, ý nghĩa không thể coi là tầm thường, hay là trả lại cho hắn thì tốt hơn. Vô công bất thụ lộc, huống chi là loại đồ vật dễ dàng làm cho người ta sinh ra hiểu lầm này. Không biết, còn tưởng rằng là tín vật đính ước. . . . . .
Bỗng dưng, Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, vội vàng hất đầu thu lại loại ý nghĩ này, đè xuống vui sướng kì lạ dâng trào trong lồng ngực kìm lòng không được, đem ngọc thả lại hộp gấm, sau đó, đem gác xó. Chờ sau khi gặp hắn, lại tự mình giao trả cho hắn thôi. Mộ Dung Vân Thư tự nói với mình như vậy, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, đem những thứ cảm xúc làm nàng khốn nhiễu kia hoàn toàn ném thật xa, chỉ chớp mắt, tâm lại như mặt nước
*
Thời gian dễ dàng làm người ta quên lãng, đảo mắt thì đã một tháng. Một tháng này, Mộ Dung Vân Thư đem toàn bộ công việc ‘cải cách tiền tệ’ giao cho Tiền tổng quản cùng Nhiếp Thanh, bản thân thì định cùng Phượng Thành nghiên cứu dược lý, quả thật đã thành đệ tử chính thức của Phượng Thành, nếu vác hòm thuốc đi trên đường cái, cũng có thể có mấy phần khí chất của đại phu.
"Khối tỏa hồn ngọc kia, ngươi nên mang thì tốt hơn, mặc dù nó cũng không thể loại trừ độc tính của đoạt hồn đan, nhưng có thể đưa đến tác dụng chống lại nhất định, có thể làm chậm lại độc tính khuếch trương."
"Nghe nói tỏa hồn ngọc phân âm dương hai ngọc, ngươi gặp qua Âm Ngọc chưa?" Mộ Dung Vân Thư chợt thả Dược Điển trong tay ra, ngẩng đầu hỏi hắn một câu không dính dấp gì nhau.
Phượng Thành ngơ ngác, sau đó rũ mắt xuống, nói, "Gặp qua."
"Là ở trên người trúng đoạt hồn đan chi độc?"
"Làm sao ngươi lại biết?"
Mộ Dung Vân Thư cười nhạt, không trả lời, cúi đầu tiếp tục tra xét Dược Điển, như đã thỏa mãn.
Sở Trường Ca đem lệnh bài chia ra làm hai khối ngọc bội, sẽ đem Âm Ngọc đưa cho nàng kia, là chuyện đương nhiên, hoặc giả, chính là bởi vì có nàng ta mới có âm dương ngọc bội ra đời. Mặc dù sự thật là như thế hợp tình hợp lý, nghe rất xuôi tay, nhưng trong lồng ngực cảm thấy có chút buồn bã.
Có một số việc, quả nhiên còn không nên biết quá nhiều thì tốt hơn. Vì ai tạo ngọc, ngọc đưa cho người nào, chuyện này không phải là vấn đề nàng nên quan tâm, cần gì phải tự tìm phiền não. . . . . .
Mộ Dung Vân Thư đang âm thầm ảo não, chợt nghe Phượng Thành nói: "Người kia, có chút giống ngươi, cũng tính tình mạnh mẽ kiêu ngạo, chỉ là tính tình của nàng rất ngay thẳng, cũng rất ngạo mạn, có lúc ngang ngược ngông cuồng làm cho người ta không chịu nổi, điểm này cũng cùng Sở Trường Ca giống nhau như đúc, thật không hổ là. . . . . ."
"Đủ rồi!" Giọng nói rất nặng, mang theo chút tức giận.
Phượng Thành lập tức ngừng lên tiếng, mặt kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Không chỉ hắn, Mộ Dung Vân Thư cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới tự cho mình là tỉnh táo thế nhưng mình sẽ phát giận với Phượng Thành, nhất thời trong lòng ảo não không thôi. Nàng luôn luôn không thích để tâm tình lộ ra trước mặt người khác, mà giờ khắc này ngoài ý muốn, để cho nàng có loại cảm giác quẫn bách thể như không mặc quần áo, không biết theo ai.
Trầm mặc mấy giây, Mộ Dung Vân Thư sửa sang lại tâm tình thật tốt, giống như, mới vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra, nhàn nhạt mở miệng, "Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục."
"Được." Phượng Thành nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm mấy cái, lại nói:
"Đại hội võ lâm cách mười lăm tháng tám chỉ còn chừng một tháng, nếu như muốn đi, hai ngày nay nên chuẩn bị lên đường."
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư đáp một tiếng, liền không nói chuyện nữa.
Phượng Thành mặc dù trong lòng nghi ngờ nhiều hơn, nhưng thấy trên gương mặt không chút gợn sóng của nàng rõ ràng viết ba chữ to ‘miễn mở miệng’, liền thôi, cất bước rời đi.
Đóng cửa Thư phòng, Mộ Dung Vân Thư lập tức ngã ngồi vào trên ghế đệm, giơ tay lên khẽ xoa mi tâm, làm thế nào cũng xoa không ra lông mày kẻ đen đang nhíu chặt.
Nhất định là gần đây quá mệt mỏi, nhất định là thế. . . . . .
*
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, đánh thức Mộ Dung Vân Thư đang giả vờ ngủ say. Ngồi thẳng người, kéo kéo y phục, nàng lãnh đạm nói: "Vào đi."
Đẩy cửa vào chính là Nhiếp Thanh, ôm trên tay một đống sổ sách, sắc mặt trước sau như một vẫn giống như mẹ ruột chết. Hắn một tay lấy sổ sách đặt trên bàn, phát ra một tiếng ‘rầm’ thật lớn.
Mộ Dung Vân Thư đưa tầm mắt lướt qua đống sổ sách cao đến cằm nàng, nhìn về phía nhiếp thanh, "Không muốn làm rồi hả ?"
"Ban đầu là chính ngươi liều mạng muốn đòi quyền chỉ huy ‘thông hóa cải cách’, bây giờ lại chẳng quan tâm? Cho dù là ngươi trúng đoạt hồn đan độc, ngươi cũng là Ngân giám quan của đại nghiệp vương triều, chuyện ngươi nên làm, ngươi nhất định phải làm. Toàn bộ để cho ta thay ngươi làm, còn không bằng để cho ta tới đương cái chức Ngân giám quan này!" Nhiếp thanh trầm giọng nói.
"Ban đầu liều mạng đòi quyền chỉ huy, là bởi vì ta không thích bị chỉ huy." Dừng một chút, Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Hiện tại mặc kệ, là bởi vì ta vốn là không thích trông nom. Có người thay ta quan tâm, ta cớ sao mà không làm?"
Nhiếp thanh nổi giận, nghiêm mặt nói: "Nếu như mà ta không làm thì sao? !"
"Ngươi không làm, triều đình tự sẽ phái người đến."
Nhiếp thanh giận đến mức nghiến răng, hồi lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu, "Ngươi sẽ không sợ ta lấy hết tiền trang của ngươi?"
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư cười ha hả, "Ngươi cho là mấy ngàn gia nô Mộ Dung phủ ta là ăn cơm trắng hay sao?" Đả hổ là huynh đệ ruột thịt, ra trận đều là cha con, tất cả từ chưởng quỹ đến gia nô cấp thấp nhất của Tiền trang Hối Phong đều là gia nô của Mộ Dung phủ, mọi người trung thành cảnh cảnh, một người ngoài mà muốn chiếm giữ tiền trang quả thật chính là người mơ hồ nói chuyện chiêm bao! Nếu không có lòng tin này, nàng há lại sẽ yên tâm để cho một gián điệp triều đình tham dự kinh doanh.
Nhiếp Thanh thấy nàng cười giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, nhất thời tức giận không thôi, hắn thật sự sẽ không muốn dùng thủ đoạn xuống tay với Tiền Trang Hối Phong, nhưng đó là bởi vì hắn khinh thường làm, chứ không phải là không thể. Dĩ nhiên, nếu thật sự muốn làm, hắn cũng không dám xác định có thể thành công hay không bởi vì người nào đó xem ra như chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, kì thực rất sáng suốt. Nói thật hắn cũng không muốn thành địch của nàng, nhưng lập trường khác nhau, cuối cùng có một ngày sẽ đối lập.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe nàng nói, "Ta chuẩn bị ba ngày sau lên đường đến Thiếu Lâm tự, gian thư phòng này tạm thời cho ngươi mượn dùng."
Cái gì? ! Nhiếp thanh không dám tin nhìn người nào đó thoải mái đi khỏi thư phòng, cho là mình nghe lầm. Nơi này là thư phòng nàng ngủ bên trong viện, đối diện là khuê phòng của nàng, mà nàng, lại còn nói cho hắn mượn dùng?! Nữ nhân này. . . . . . không khỏi cũng quá. . . . . . quá. . . . . . kì lạ rồi !
Chỉ vì trốn tránh đống... sổ sách tích như núi này, nên nàng mới làm thế phải không? Thật sự không muốn xem, hắn mang đi là được. . . . . .