Cũng không biết vì lạ giường hay do trò đùa hạ lưu của Hạ Văn Xuyên mà sau khi chìm vào giấc ngủ, Hạ Miên Miên liên tục gặp ác mộng.
Trong mộng có đủ các loại hình ảnh kỳ lạ quay mòng mòng trước mắt cô, nhưng đến cùng đều vang đến một âm thanh như một đoạn băng hỏng cứ lặp đi lặp lại: Thật thoải mái ~ Thật thoải mái ~ Thật thoải mái…
Đơn giản là không sao ngủ ngon giấc được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
5 giờ sáng Hạ Miên Miên đã tỉnh lại, không dám ngủ nữa, mệt mỏi rời giường choàng áo khoác, mở cửa sổ lớn hướng ra biển. Nắng sớm dịu dàng ùa vào phòng, sóng biển lăn tăn, bầu trời loang lổ những sắc tím hồng thơ mộng, yêu kiều, tất cả như một bức tranh màu nước trong vắt đập vào mắt cô.
Quản gia đã giới thiệu qua, hướng phòng này là vị trí ngắm mặt trời mọc lý tưởng nhất.
Hạ Miên Miên nhìn bờ cát vàng ươm phía dưới, phát hiện khoảng thời gian này có không ít người đang chạy bộ buổi sớm, cô đứng thất thần bên cửa sổ hồi lâu, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo khác để ra ngoài.
Sáng sớm gió biển hơi lớn, Hạ Miên Miên mặc thêm một chiếc áo gió thoải mái mới đóng cửa ra khỏi phòng.
Bên trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, ánh đèn áp tường vàng dìu dịu, ấm áp.
Hạ Miên Miên đi đến trước tủ giày, thay giày thể thao, sau đó mở cửa đại sảnh ra ngoài, cô chưa kịp đóng cửa, quản gia đã từ phòng nhỏ bước ra, vẫn là một thân vest đuôi tôm tối màu nghiêm cẩn: “Hạ Tiểu Thư, cô dậy thật sớm.” Ông cười với cô, lịch sự chào hỏi.
Hạ Miên Miên nhoẻn miệng cười: “Chúc ông một buổi sáng tốt lành.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu thư muốn đi vận động? Cô muốn ăn bữa sáng thế nào? Đồ tây, đồ trung? Tôi sẽ chuẩn bị sẵn giúp cô.” Quản gia hỏi.
Hạ Miên Miên vội vàng khoát tay: “Không vội, chờ hai bạn của tôi dậy, chúng tôi sẽ ăn cùng nhau.”
Quản gia gật đầu, đưa cô đến thang máy.
Đến sảnh, Hạ Miên Miên đi thẳng ra bãi cát, cô không muốn chạy thể dục, chỉ đơn giản muốn tản bộ một chút. Gió biển lành lạnh mang theo vị muối mằn mặn khiến Hạ Miên Miên thoáng run lên.
Đi dọc bãi biển, phía xa xa sắc trời càng ngàng càng sáng, sắc hồng tím nhàn nhạt dần bị nhuộm bởi sắc xanh thăm thẳm và những chùm nắng vàng ruộm, giòn tan, người đi ra ngoài đi dạo cũng ngày một nhiều hơn.
“Hạ Miên Miên.”
Đột nhiên có người gọi to tên cô, Hạ Miên Miên quay đầu nhìn thì ra là Sở Tuấn Hưng.
Lòng cô có chút phiền muộn, tại sao đi đâu cũng gặp tay âm hồn bất tán này thế?
Hạ Miên Miên đứng nguyên tại chỗ hai phút, Sở Tuấn Hưng đuổi đến. Hôm nay anh ta mặc một bộ quần áo thể thao màu đen tôn triệt để chiều cao mơ ước và dáng người cân đối của mình.
Chỉ dựa vào tướng mạo, gia thế này dù đến bất kỳ đâu anh ta cũng được hoan nghênh, chào đón. Bằng không lúc trước nguyên chủ Hạ Miên Miên đã không coi trọng anh ta đến vậy, còn chủ động theo đuổi Sở Tuấn Hưng. Phải biết rằng từ trước đến nay Hạ tiểu thư kênh kiệu của Hạ gia chưa từng động lòng trước bất kỳ gã đàn ông nào.
Nói cách khác Sở Tuấn Hưng chính là mối tình đầu của cô bé.
“Em cũng xuống chạy bộ à?” Sở Tuấn Hưng hỏi cô.
Hạ Miên Miên lắc đầu, đáp: “Em lạ giường, không ngủ được nên đi dạo một chút.”
Khuôn mặt tuấn tú, của anh ta nở nụ cười sáng ngời, vui vẻ nói: “Vậy anh đi cùng em.”
“Anh không định chạy nữa à? Anh cứ chạy đi không cần đi cùng em đâu.” Hạ Miên Miên cự tuyệt, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Tuấn Hưng mải móng đuổi theo, nói: “Không chạy cũng không sao, thật ra anh vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với em.”
Hạ Miên Miên quay đầu liếc anh ta một cái, hỏi: “Chuyện gì?”
Sở Tuấn Hưng thoáng bối rối, hé miệng, cố gắng nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, sau đó nói: “Sau lần bị bắt cóc đó, anh không kịp thời làm sáng tỏ tin đồn, khiến em bị oan ức, thành thật xin lỗi em, lúc ấy thật sự anh đang ở nước ngoài, không hay biết gì cả.”
“Việc này anh không biết nhiều cũng biết ít. Người bắt cóc anh, vụ việc liên quan trực tiếp đến anh, lời đồn đại về anh, vậy mà anh cũng không rõ?” Gió biển buổi sáng thật lạnh, Hạ Miên Miên kéo cao cổ áo khoác, cả người co lại.
Sở Tuấn Hưng bị cô hỏi thoáng sửng sốt, gãi gãi ót, nói: “Không rõ lắm, anh anh không nói gì với anh về kết quả điều tra cả. Về lời đồn đại, anh nghe nói là Đỗ Tư Kỳ tìm người làm, anh cũng không rõ tại sao em ấy lại làm thế, chẳng lẽ cô bé cố ý muốn trả thù em sao?”
Hạ Miên Miên cười lạnh, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là một đóa sen trắng ngây thơ, không hiểu sự đời. Nhưng mà không thể không công nhận Bạch Mộng Lam quả là lợi hại, lời đồn đó rõ ràng là quỷ kế của cô ta, vậy mà cuối cùng lại rũ bỏ sạch sẽ không dính chút nước bẩn nào.
“Đàn anh, chuyện đã qua sau này anh không cần nhắc lại nữa, anh cũng không cần xin lỗi em.” Hạ Miên Miên nói tiếp, “Về phần chuyện trước đây em theo đuổi anh, anh cũng không cần để trong lòng. Thực ra đó chỉ là đùa vui thôi, tình cảm thoáng qua đó, em cũng sớm quên rồi. Hiện tại em chẳng có tình cảm gì với anh cả.”
Sở Tuấn Hưng: …
“Ngược lại, anh cảm thấy, chúng ta có thể thử quen nhau.”
Hạ Miên Miên trợn trừng mắt, quả quyết cự tuyệt: “Đàn anh, cái này em thấy không cần thiết, ngay từ đầu em với anh đã là người dưng, vậy hãy tiếp tục làm người dưng là được rồi.”
Sở Tuấn Hưng: …
Hai người đã đi được một đoạn đường rất xa, Hạ Miên Miên lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, vội vàng xoay người trở về, hôm nay thời gian tập hợp tương đối sớm, cô còn phải trở về đánh thức hai con sâu ngủ ở phòng, sau đó cùng đến chỗ ăn sáng.
Mặc dù tâm tình buồn bực, nhưng Sở Tuấn Hưng đúng là điển hình của các anh chàng hot boy dịu dàng, ga lăng, vẫn vô cùng bình tĩnh, phong độ đưa Hạ Miên Miên về đến tận khách sạn.
Trong đại sảnh đã có không ít học sinh xuống tập trung.
Thầy giáo phụ trách còn chưa đến, nên đám cô cậu học trò vẫn vô tư đùa nghịch, la hét, chạy nhảy, náo nhiệt không ngừng.
Hạ Miên Miên từ cửa hông đi vào, không may bị một bạn học đang nô đùa đụng phải, cả người cô chao đảo, ngã ra phía sau. May mắn Sở Tuấn Hưng đi sát sau lưng cô, nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Hạ Miên Miên nhíu mày, vội vàng đứng lên, thoát khỏi vòng tay anh ta, sau khi đơn giản nói cảm ơn, lập tức quay người rời đi.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi ấy, trái tim cậu thiếu niên khẽ rung động, cậu ta không nghĩ đến cảm giác ôm cô gái này vào người lại dễ chịu đến thế mềm mềm, thơm thơm, mong manh, nhỏ bé.
Thật đáng tiếc, cô gái này đã không còn cảm giác với anh.
…
Hạ Văn Xuyên đi vào trong phòng, Địch lão gia đã chờ sẵn bên trong, bên cạnh là Địch Tiêu Ngọc sắc mặt đang xấu vô cùng.
Hạ Văn Xuyên nhướng mày đứng đối diện Địch lão gia nói: “Địch lão gia, thế này là muốn nói chuyện hợp tác hay là cầu tình?”
Địch lão gia ra hiệu cho Địch Tiêu Ngọc đứng dậy châm trà, rồi cười ha hả nói: “Nếu tôi nói muốn cả hai thì sao?”
Thần sắc Hạ Văn Xuyên lạnh lẽo, cứng rắn nói: “Tôi chỉ chấp nhận hợp tác, cầu tình thì miễn đi.”
Địch Tiêu Ngọc vừa nghe thấy lời này cả người nóng nảy đến muốn điên, nhịn không được quay lại hét lên: “Hạ Văn Xuyên, anh đừng khinh người quá đáng.”
Hạ Văn Xuyên cười lạnh không nói hai lời xoay người đi ra cửa.
Ông cháu Địch gia bị hành động này của anh ta dọa giật mình thon thót, lập tức chạy đến ngăn, vất vả lắm mới giữ được anh ở lại dùng bữa.
“Hạ tổng, chúng ta chỉ nói chuyện hợp tác không đề cập đến các chuyện khác.” Địch lão gia nói xong, dứt khoát đuổi cô cháu gái chuyên làm hỏng việc ra ngoài.
Địch Tiêu Ngọc bĩu môi, rất không tình nguyện, nhưng bị ông nội nóng nảy trừng một cái, đành ngoan ngoãn đi ra.
Lúc này Hạ Văn Xuyên mới kéo ghế thong thả ngồi xuống.
Địch lão gia liếc anh ta một cái, cười: “Tuổi còn trẻ quá thực là tốt, có cuồng ngạo làm vốn liếng.”
Hạ Văn Xuyên không có ý định nói việc nhà với ông ta, càng không có ý định mất thời gian tám nhảm, lập tức ngắt lời: “Kế hoạch đâu, tôi xem qua một chút.”
Một bữa cơm ăn hai giờ, đến khi ăn xong, kế hoạch hợp tác sắp tới cũng đã bàn bạc ổn thỏa, Hạ Văn Xuyên đi đến bãi đỗ xe phát hiện Địch Tiêu Ngọc không hề rời đi mang đang đứng tựa xe chờ anh.
Thấy anh đi xuống, cô ta lập tức bước tới: “Hạ Tổng thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?”
Hạ Văn Xuyên từ trên cao nhìn xuống, khinh thường hừ lạnh: “Không.”
“Vậy anh định phong sát tôi bao lâu?” Địch Tiêu Ngọc chưa từ bỏ ý định, đã hỏi thì phải hỏi đến cùng.
“Xem tâm tình.” Anh nói xong, mở cửa bước lên xe, sau đó như nhớ ra chuyện gì, hạ cửa kính ô tô xuống nhàn nhạt bổ sung: “Cách xa em gái tôi ra một chút, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt con bé.”
Địch Tiêu Ngọc đột nhiên cười lớn, nói: “Phát nhiên quan hệ rồi quả nhiên là khác, chuồng chuộng con nhóc đó lên tận trời. Vậy anh biết hay không, con bé đó ở Brownsea cười cười, nói nói chơi với người đàn ông khác đến mức vui vẻ quên lối về.”
Sắc mặt Hạ Văn Xuyên lập tức trầm xuống, nheo mắt lạnh lùng nói: “Cô nói gì?”
Địch Tiêu Ngọc lấy điện thoại mở ra hai tấm ảnh chụp, nói: “Cho anh xem thứ này cực kỳ hay ho.”
Hạ Văn Xuyên cau mày, cầm điện thoại di động của cô ta nhìn một chút, sắc mặt càng ngày càng đen.
Trong tấm ảnh, Hạ Miên Miên đang nằm gọn trong vòng tay Sở Tuấn Hưng…
Anh ta siết chặt điện thoại, đẩy cửa xuống xe, bước hai bước đến trước mặt Địch Tiêu Ngọc, ánh mắt ngoan độc, nhìn chằm chằm cô ta, lòng bàn tay siết chặt cổ áo Địch Tiêu Ngọc, đẩy cô ta ngã dúi dụi va mạnh vào thùng xe, trầm giọng cảnh cáo: “Cô dám theo dõi em ấy?”