Mèo con và mẹ của nó gần như được tạc ra từ cùng một khuôn, đều là màu đen sì sì, chỉ là phiên bản thu nhỏ mà thôi. Trông nó nhiều lắm thì được một tháng tuổi, răng sữa còn chưa mọc đầy đủ, đi đường thì không vững, nhỏ giọng kêu với bọn họ.
"Chú nhỏ, con mèo này ăn vạ chú." Tạ Hành Dữ ngồi xổm xuống "Không chỉ coi chú là nhà hàng buffet, còn mang người nhà đến ăn buffet cùng, đúng là gạt chú gạt đến nghiện rồi."
Tạ Hà tâm trạng phức tạp —— Đây là cái gì, quả báo nhân quả tuần hoàn sao? Lúc đó anh nói dối ở cục cảnh sát muốn nuôi mèo con nên mới mua ống tiêm, bây giờ... thật sự mang đến cho anh mèo con còn chưa cai sữa.
Anh thực sự chỉ tùy tiện nói thôi!
Nhưng mèo cũng đến rồi, mèo mẹ còn sẵn sàng đưa con của mình đến trước mặt anh, cho thấy rằng nó hoàn toàn tin tưởng anh. Anh không thể trả người ta về nơi ban đầu được, đành phải tiếp tục sắm vai loài người đáng thương bị mèo gạt tình cảm, chuẩn bị nhận nuôi hai tổ tông một lớn một nhỏ này.
Buổi chiều lão Tần đã đi mua một bộ đồ dùng đầy đủ cho thú cưng. Tuy rằng trước đó mèo đã chạy mất nhưng Tạ Hành Dữ nghĩ cùng lắm thì mua một con mèo về, thỏa mãn mong muốn nuôi mèo của chú nhỏ nên không rút lại lời mình đã dặn dò với chú Tần.
Bây giờ bộ đồ dùng cho thú cưng này đã có ích. Tạ Hà đặt ổ mèo dưới cửa sổ, cẩn thận nhặt mèo con bỏ vào trong. Vật nhỏ rất mềm mại, một bàn tay là có thể nắm hết, anh không dám dùng sức cầm vì sợ mình sẽ làm nó bị thương.
Mèo mẹ nhìn theo tay anh, nhưng không ngăn cản anh, nó chỉ đi theo mèo con vào ngôi nhà mới được chuẩn bị cho chúng, tuần tra lãnh thổ ngửi đông ngửi tây.
Anh lại thêm thức ăn và nước cho mèo vào bát, vì sợ mèo không thoải mái khi mới đến nhà nên anh không trực tiếp sử dụng bát tự động. Mèo mẹ chỉ ăn được hai miếng, trông không đói lắm, nằm xuống ổ mèo ôm con, chắc mệt nên muốn ngủ.
Tạ Hà không làm phiền hai mẹ con, chỉ có chút nghi ngờ hỏi: "Không phải mèo đẻ một lứa mấy con sao? Sao lại chỉ có một con mèo con?"
Tạ Hành Dữ: "Có thể bị người ta bắt đi nuôi rồi."
Tạ Hành Dữ liếc cậu một cái —— thật ra anh biết khả năng lớn là những con mèo con này không may đã chết. Mèo đen này có vẻ rất cảnh giác với những người khác ngoài anh, không có khả năng giấu con mèo ở một nơi dễ dàng tìm thấy, cộng với việc quá gầy nên việc nuôi đàn con rõ ràng là rất khó, có lẽ chỉ còn sống sót một con sống sót.
Hai người họ đều ngầm ăn ý tránh sự thật phũ phàng này, họ cũng không vạch trần những con vật nhỏ kia có khả năng đã mất đi sinh mệnh. Tạ Hành Dữ chỉ đưa ra một cái kết "Bị bắt đi nuôi" có vẻ tốt đẹp nhất.
Tạ Hà bỗng suy nghĩ xa xôi —— Anh được Tạ Tu Quân nhận nuôi, giống như con mèo con này được anh nhận nuôi, vậy những đứa trẻ khác trong cô nhi viện thì sao? Hơn hai thập kỷ qua, họ đã có một gia đình mới hay chưa, còn những đứa trẻ không được nhận nuôi giờ ra sao?
Có lẽ anh nên tìm thời gian để trở về nhìn xem.
Khi nguyên chủ được nhận nuôi thì còn quá nhỏ, đã không nhớ rõ thông tin về trại trẻ mồ côi nữa rồi. Có lẽ anh nên đi hỏi Tạ Tu Quân địa chỉ cụ thể của trại trẻ mồ côi kia, nghe nói mấy năm nay Tạ Tu Quân vẫn luôn làm từ thiện, có thể ông còn liên hệ cùng trại trẻ đó.
Anh đang nghĩ tới đây thì Tạ Hành Dữ đột nhiên duỗi tay quơ quơ trước mặt anh: "Chú nhỏ nghĩ đến cái gì vậy? Sao lại thất thần rồi?"
"A, không có gì." Tạ Hà đứng lên "Cậu để chậu cát mèo này vào phòng vệ sinh trước đi, chờ đến lúc nào nó quen rồi thì lại chuyển đến ban công —— đã muộn rồi, đi ngủ sớm chút đi."
Anh rửa mặt lên giường, thấy Tạ Hành Dữ cũng đi theo. Anh không khỏi kinh ngạc nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Ngủ đó."
"Đây là phòng tôi."
"Sao chú nhỏ khách sáo thế, phòng còn phân biệt của chú của con."
Tạ Hà: "?"
Đây là chuyện không phân biệt là có thể không phân biệt à?
Ánh mắt anh nhìn về phía đối phương hơi hơi thay đổi: "Ngày hôm qua để cậu ở lại là ngoại lệ thôi, đừng có được nước lại lấn tới."
"Vậy hôm nay cũng ngoại lệ đi?" Tạ Hành Dữ ánh mắt chân thành tha thiết "Con lo lắng cho chú nhỏ, sợ nửa đêm chú nhỏ sẽ bị đánh thức vì mèo giẫm lên, con phải bảo vệ an toàn cho chú."
Tạ Hà trợn mắt há hốc —— Loại cớ kỳ quái này mà cũng có thể nghĩ ra!
Vậy mèo được nuôi trong phòng của anh, tên nhóc này còn phải luôn làm "vệ sĩ" của anh?
Tạ Hành Dữ đã nằm xuống bên cạnh anh, chỉ còn thiếu đắp cùng anh một cái chăn thôi. Cậu tắt đèn đầu giường: "Chú nhỏ ngủ ngon."
"...Ngủ ngon."
Thực sự thua cậu rồi.
Hôm nay thầy Tạ cũng không thoát khỏi số phận phải ngủ chung giường với cún nhỏ Tạ. Tâm trạng anh vô cùng phức tạp, cảm thấy quan hệ của mình và Tạ Hành Dữ có hơi thân thiết quá mức. Khoảng cách không an toàn này khiến anh có chút bất an, mơ hồ cảm thấy mức độ Tạ Hành Dữ chăm sóc anh, không giống như đơn thuần đối xử với một người chú nhỏ không cùng huyết thống.
Nhưng anh thật sự có chút mệt mỏi, không thể nghĩ tiếp được nữa, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ
*
Có lẽ vì uống quá nhiều nước vào buổi tối, nửa đêm anh bò dậy đi vệ sinh. Khi định đi ra ngoài sau khi xả nước, anh nghe thấy động tĩnh gì đó, nhìn lên thì tiếng động đột ngột dừng lại. Sau đó anh nhìn thấy hai điểm sáng xuất hiện từ trong màn đêm, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Anh không đeo kính, cũng không bật đèn, chỉ có một luồng sáng mỏng manh hắt qua cửa sổ. Đôi mắt anh hơi có chút bóng chồng, anh không thể phân biệt được điểm sáng là hai hay bốn cái. Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chuyển động, anh lập tức sợ hãi theo bản năng lùi về phía sau một bước, bả vai đập phải vào giá trên tường.
Không biết thứ gì bị anh đụng rơi ra, phát ra một tiếng "Bang". Tiếng mèo kêu từ trong bóng tối truyền đến, ánh sáng ảm đạm lay động rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Mèo kêu?
Tạ Hà lúc này mới nhớ tới hôm nay mình thu lưu hai con mèo hoang. Anh đúng là ngủ đến hồ đồ, quên mất trong phòng còn có thêm hai con động vật nhỏ, cũng quên mất cái hộp vệ sinh được đặt trong phòng tắm. Cộng thêm con mèo đen hoàn toàn hợp nhất với bóng tối, anh không thể nhận ra ngay ánh sáng u ám kia chính là đôi mắt của con mèo.
Vì vậy, chuyển động kỳ lạ vừa rồi là con mèo đang cào cát mèo.
Nửa đêm anh dậy đi vệ sinh, con mèo cũng đi vệ sinh. Người và mèo không hẹn mà gặp, khiến lẫn nhau hoảng sợ.
Tạ Hành Dữ bị tiếng động bên này kinh động, cậu nhìn thấy đèn trong phòng ngủ đã bật sáng. Tạ Hành Dữ đi tới gần anh, bật đèn trong phòng vệ sinh lên: "Sao vậy chú nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhịp tim đập nhanh của Tạ Hà vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cả người có hơi nhũn ra: "À, không sao, bị mèo dọa một chút."
Khi Tạ Hành Dữ đi đến thấy con mèo đen vội vàng quay lại ổ mèo, cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được thở dài: "Con đã nói chú được bảo vệ mà, lại còn dùng loại ánh mắt đó nhìn con... Vì sao nửa đêm không bật đèn?"
"Tôi sợ bật đèn sẽ làm cậu tỉnh."
"Chú còn quan tâm đến việc con có tỉnh lại không sao?" Tạ Hành Dữ hơi ngạc nhiên "Vốn dĩ mắt chú đã không thấy rõ, không bật đèn thì rất nguy hiểm mà? Nếu bị ngã rồi thì so với việc con bị tỉnh giấc còn nghiêm trọng hơn nhiều đấy?"
Tạ Hà thầm nói nào dễ ngã như thế, anh xuyên qua cũng lâu lâu, đã nhớ rõ cách bài trí trong nhà rồi. Anh lần mò vào nhà vệ sinh... cũng không phải vấn đề gì lớn chứ?
Tạ Hành Dữ nhặt thứ bị rơi vào đặt lại chỗ cũ, vươn tay nắm chặt cổ tay Tạ Hà: "Mau trở về ngủ đi. Nếu không được thì mai để con mèo chuyển đi đâu đó, không để trong phòng ngủ nữa."
"Không được đâu, tôi nhặt được mèo, bị nó dọa sợ thì cũng coi như thôi. Nhưng nếu để người khác bị dọa..."
"Sao chú nhỏ luôn luôn nghĩ cho người khác đầu tiên vậy, không nghĩ cho bản thân gì cả."
Cậu nói điều này một cách rất bực bội, Tạ Hà không hiểu sao bị cậu trách cứ, anh cuộn ngón tay lại, không nói lời nào.
Mèo đã trở về ngủ, anh cũng nằm xuống ở trên giường, Nhưng sau khi bị mèo dọa một trận như vậy, cơn buồn ngủ lúc đầu đã bị đánh bay mất, anh có chút không ngủ được.
Anh trăn trở xoay người từ trái sang phải, đột nhiên nghe Tạ Hành Dữ nói: "Chú nhỏ không ngủ được sao?"
"Ừm." Tạ Hà trằn trọc bị cậu bắt gặp, cảm thấy hơi mất mặt "Sao cậu cũng không ngủ?"
"Bởi vì giận chú nhỏ."
"...?" Tạ Hà không hiểu "Vì sao lại giận tôi?"
Tạ Hành Dữ xoay người lại, đối mặt anh: " Rõ ràng chú là người cần được chăm sóc nhất, nhưng lại phải chăm sóc cho những người khác, còn tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm vì nghĩ cho họ. Như vậy còn chưa đủ giận sao?"
Tạ Hà dở khóc dở cười, thầm nói trẻ con bây giờ tức giận đều khó tưởng tượng vậy sao, anh thật sự không theo kịp tốc độ thời đại: "Tôi lớn hơn cậu, còn là chú nhỏ của cậu, không phải là nên chăm sóc cậu sao?"
"Vẫn xem con như một đứa trẻ sao?" Tạ Hành Dữ đến gần hơn một ít, giọng nói trầm thấp, hơi thở gần trong gang tấc "Khi nào thì mới có thể thật sự dựa vào con?"
Trong bóng tối, Tạ Hà không thể nhìn rõ mặt cậu, huống chi là cảm xúc trong mắt, chỉ cảm thấy giọng điệu trong lời nói của cậu khác với thường ngày, phảng phất dường như có một cảm giác... áp bức.
Đột nhiên, cổ tay anh bị đối phương siết chặt, nhiệt độ từ lòng bàn tay áp sát vào da thịt. Tạ Hành Dữ hơi dùng lực, ngón tay vừa vặn ấn vào mạch đập của anh khiến anh cảm thấy mạch máu của mình đập liên hồi.
Anh cố gắng vùng vẫy nhưng cũng không thành công. Rõ ràng đối phương không đặc biệt dùng sức, nhưng lại giữ chặt anh. Cảm giác bị người khác kìm hãm này khiến hô hấp anh hơi dừng lại, bất giác co người lại, giọng nói cũng hơi run rẩy: "...Tạ Hành Dữ."
Tạ Hành Dữ dừng lại gần, chỉ dừng lại cách anh trong gang tấc. Bởi vì không nhìn rõ nên anh không thể nhận ra đối phương cách mình gần đến mức nào, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp không ngừng phả vào mặt.
Tạ Hành Dữ giữ khoảng cách này nhìn chằm chằm anh trong bóng tối một hồi, mới buông tay ra, xoay người: "Mau ngủ đi."
Tạ Hà vốn không ngủ được, bị cậu nói như vậy càng thêm không ngủ được. Anh thấy đối phương xoay lưng về phía mình, nghĩ rằng cậu vẫn chưa bớt giận, ma xui quỷ khiến mở miệng trấn an: "Vậy... về sau tôi sẽ cố gắng hết sức... không xem cậu như một đứa trẻ nữa?"
Tạ Hành Dữ không nói gì, chỉ thở dài một hơi khó có thể nghe thấy.
Căn phòng im ắng đến lạ lùng, hồi lâu không nghe thấy tiếng động nào, Tạ Hà rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ. Anh nhắm mắt lại vô thức dựa người về phía Tạ Hành Dữ, giống như một con vật nhỏ muốn gần lại về nơi có hơi ấm, càng dựa càng gần, cho đến khi áp hẳn trán vào vai đối phương.