Lúc Nhuế Thu chạy tới thì Hứa Lâm Vận đã từ chỗ Tổng Đường chủ lãnh hai mươi gậy, được người khác khiêng ra. Nhuế Thu khiếp sợ, mặt Hứa Lâm Vận trắng bệch, mồ hôi trên trán ướt đẫm, tóc ướt rũ xuống hai bên.
“Hứa Lâm Vận, ngươi còn thở không?”
Cái người đang nằm bò kia nghe tiếng Nhuế Thu, miễn cưỡng mở mắt, khóe miệng kéo cong lên,
“Chưa chết được.”
Nhuế Thu nhìn thấy hắn còn sức khua môi múa mép với nàng hẳn là không việc gì, đi theo hắn tới nhà. Trước giờ Nhuế Thu chưa tới nhà hắn, cũng không nghe thấy hắn nhắc đến nhà mình. Cho đến hôm nay, Nhuế Thu ngẩng đầu nhìn tòa nhà so với cái sân rách nát của nàng không biết gấp mấy lần. Rốt cuộc cũng biết được vì sao Hứa Lâm Vận tránh nhắc tới.
Đãi ngộ của hai người không phải cách xa vậy chứ?
Giống như một người là quý phi, một kẻ là cung nữ.
Khác nhau một trời một vực.
Nhuế Thu nhìn thấy trước phòng Hứa Lâm Vận là một cái hồ sen, hoa sen đều khô héo cả, nhưng lửa giận nàng lại chưa nguôi. Đại phu xem bệnh cho Hứa Lâm Vận đi ra, Nhuế Thu khoanh tay đi vào.
“Hứa đại hiệp, một mình ngài ở tòa nhà lớn vậy sao?”
Hứa Lâm Vận nằm sấp dưới chăn bông, nghiêng đầu, tư thế có chút không được tự nhiên.
“Còn có cha ta, Hứa thủ lĩnh.”
“Hả?”
“Đường chủ?”
Nhuế Thu mở to hai mắt, đồng tử không ngừng chấn động, miệng mở lớn nửa ngày, tinh thần mới hồi phục lại.
Cười gượng: “Ngài cũng giấu kỹ quá đó, có phải định cả đời này cũng không nói cho ta biết?”
Hứa Lâm Vận khó hiểu.
“Cha ta là ai quan trọng sao?”
Nhuế Thu từng bước tiến lên, muốn phát điên trước giường hắn.
“Không quan trọng, nhưng nếu phụ thân ngươi là đường chủ thì lại khác, ta còn mắng ngươi trước mặt đường chủ.”
“Ngươi…nói ta cái gì?”
Nhuế Thu vùi mình trong nỗi ân hận.
“Ta nói ngươi láo xược, không coi ai ra gì, lòng dạ hẹp hòi, tự cao tự đại.”
“….” Hứa Lâm Vận nghiến răng “Là thật sao?”
Hắn xoay cổ, nhìn vẻ mặt sụp đổ của Nhuế Thu, an ủi nàng.
“Yên tâm đi, nếu lão già đó mà truy cứu, có thể để chúng ta cùng làm nhiệm vụ sao?”
Nhuế Thu cũng biết, nhưng nói thì nói vậy, trong lòng nàng vẫn mang cảm giác giống như diễn tuồng cho người ta xem. Vị trí nàng đang đứng là Đệ nhất nguy hiểm Thanh Phong Đường, phía trước có Tổng Đường Chủ, phía sau có con của hắn, nhất cử nhất động đều nằm dưới mí mắt của hai người họ, quá đáng sợ.
“Cha ta bảo ta đón dâu.”
Nam nhân trên giường lầm bầm, ngữ khí bình thản.
“Đây là chuyện vui mà, không biết tiểu thư nhà nào mà có phúc khí như vậy?”
“Ngươi bình thường lại dùm đi, bây giờ mới chịu vá miệng lại sao?”
“Ngươi không muốn đón dâu hả?”
“Ta chưa từng gặp nàng ta, cha ta cảm thấy nàng ta thích hợp nên bảo ta cưới.” Âm điệu Hứa Lâm Vận dần dần cao lên “Nếu thấy thích hợp như vậy sao ông ta không tự cưới luôn đi?”
Nhuế Thu trấn an hắn.
“Bình tĩnh đi, ngươi muốn miệng vết thương rách ra mới chịu hả, không muốn thì đừng cưới, tội gì phải làm chậm trễ nhân duyên của hai người.”
Lửa giận của Hứa Lâm Vận vừa dâng khó mà áp xuống được, ngữ khí càng tăng cao.
“Là người của Hà gia, lão già đó là đang nhìn trúng tiền của Hà gia.”
“Hà gia? Hà gia không phải là đối thủ một mất một còn với Triệu gia sao? Triệu Tử Ý vừa mới cầu hòa với cha ngươi, cha ngươi liền cho hắn sáng mắt hả?”
Nhuế Thu hiểu, Hứa Lâm Vận không thể giả vờ trong lòng không có chuyện gì, tính lại nóng, không nhớ trước mặt mình là ai, nghĩ cái gì nói cái đó.
“Huyền Các sụp đổ, mối làm ăn lớn như vậy sao Triệu Tử Ý có thể chịu lỗ vốn được, Thanh Phong Đường và Cố Nguyệt Thịnh bị hắn nhìn chằm chằm, không chút thoải mái, lão nhân gia…”
Hắn bỗng nhiên nhìn, Nhuế Thu ngạc nhiên sợ mình nói sai điều gì, mọi chuyện của Cố Nguyệt Thịnh sao lại kể hết cho người trước mặt được, nàng vội sửa lời.
“Kỳ thật cũng không có việc gì lớn, lão nhân gia để ta đi cũng yên tâm hơn, Cố Nguyệt Thịnh…”
“Cố Nguyệt Thịnh thì làm sao?”
“Hắn vẫn tốt, chuyện ở trên triều ta có biết một chút, Triệu Tử Ý quen dùng thủ đoạn bỉ ổi, dù sao Cố Nguyệt Thịnh cũng có thể ứng phó được….”
Nhuế Thu đột nhiên hoảng sợ đứng ở đó ngơ ngác, Hứa Lâm Vận nói gì đó nàng cũng không nghe được. Hứa Lâm Vận không được đáp lại, thở dài một tiếng than “Trọng sắc khinh bạn”, không nhịn được cho người đuổi nàng ra ngoài, bảo nàng nhanh về nhà đi.
Nhuế Thu suy nghĩ thất thần về đến nhà, nàng đến thăm Hứa Lâm Vận làm trễ giờ, khi về đã muộn ròi. Cố Nguyệt Thịnh đứng ở trước cửa, hôm nay hắn không mang theo Cao Minh, cô đơn một mình, lẳng lặng chờ nàng.
Hai cây trước cửa nhà nàng đã chìm vào mùa thu, Cố Nguyệt Thịnh mặc bộ quần áo mỏng, thúc quan bạc* trên đầu, đứng ở giữa mảnh đỏ rực, thân tùng xương hạt, tư thế nghiêm nghị.
*Thúc quan: búi tóc cao.
“Cố Nguyệt Thịnh.”
Người kia nghe tiếng xoay người lại, trên mặt là nét dịu dàng mà Nhuế Thu vô cùng quen thuộc, chờ nàng đến gần hắn mới hỏi
“Nàng đi đâu?”
Nhị Lang Thần là một con chó ham ăn, chỉ mới một ngày đã bị Cố Nguyệt Thịnh đem xương đầu tới mua chuộc triệt để, cửa lớn liền mở rộng cho hắn vào. Chỉ là Cố Nguyệt Thịnh muốn đứng ở ngoài chờ, Nhuế Thu đi lên trước vào nhà.
“Nhà Hứa Lâm Vận.”
Cố Nguyệt Thịnh đi theo sau nàng, ngữ khí có chút không vui.
“Sao lại ở đó lâu vậy?”
Nhuế Thu vội chuẩn bị đồ ăn, làm bộ không nghe Cố Nguyệt Thịnh nhỏ giọng oán giận, chuyên tâm với kệ bếp. Cố Nguyệt Thịnh ở lại bồi đắp tình cảm với Nhị Lang Thần, hắn sờ đầu nó, Nhị Lang Thần vẫy đuôi kịch liệt, Nhuế Thu ở bên ngoài nhìn thấy khung cảnh vô cùng vui mắt..
Cố Nguyệt Thịnh cảm thấy suốt bữa cơm này Nhuế Thu luôn nhìn trộm hắn, lần thứ ba hắn nhìn thấy Nhuế Thu thất thần, Cố Nguyệt Thịnh dừng đũa, mặt đầy ý cười nhìn nàng.
“Sao vậy?”
Nhuế Thu yên lặng đưa mắt nhìn chăm chăm hắn, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời Hứa Lâm Vận nói lúc gần đi.
“Kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi, Cố Nguyệt Thịnh đối với ngươi khăng khăng cố chấp, ngươi cũng không phải hắn thì không được, người khác đều không thể lọt vào mắt ngươi.”
“Còn ta gặp rất nhiều người vẫn không thích ai.”
Lời nói thức tỉnh con người.
Cố Nguyệt Thịnh ở trước mặt nàng luôn che giấu bình yên, hắn luôn dùng vẻ mặt bình thản đó, thời gian lâu dần, nàng thật sự cho rằng mỗi ngày trôi qua như vậy mới tốt. Nàng lại không ngờ rằng những gì nàng nhìn thấy đều là Cố Nguyệt Thịnh muốn cho nàng thấy. Chỉ cần nàng ngẫm lại một chút, chỉ một chút thôi là có thể phát hiện ra hắn che giấu cũng rất mệt mỏi.
Hắn cũng đã rất mệt rồi.
Nhuế Thu luôn cho rằng Cố Nguyệt Thịnh nói dối rất vụng về, mà quên nhìn biểu cảm của hắn sau lớp mặt nạ kia.
“Cố Nguyệt Thịnh.”
“Ta đã lừa ngươi.”
Nụ cười Cố Nguyệt Thịnh cứng đờ.
“Ta đã trộm đồ vật của Cố gia ngươi.”
“Ta biết.”
Bàn tay Nhuế Thu ở dưới bàn khẽ nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào trong thịt.
Nhuế Thu cười, trong chớp mắt nàng đã rõ, sở dĩ họ dây dưa lâu như vậy là vì hai người đều bướng bỉnh như nhau, nhưng dường như Cố Nguyệt Thịnh bướng hơn.
Nàng không muốn thua.
Nàng quyết định dùng cả đời để so với hắn.
“Được!”
“Ta gả cho ngươi.”
Cái nhà này là nàng liều mạng làm việc cho Thanh Phong Đường, tiền bạc của nàng, nàng khóa tầng tầng lớp lớp để ở dưới giường, nàng không muốn bỏ đi thứ gì, nàng cảm thấy mình cầm đồ của mình mới là tốt nhất.
Nàng vốn nghĩ rằng tình cảm không có giá trị gì, có thứ gì mà ngàn vàng không mua được, vạn bạc lại có cầu?
Giờ thì nàng đã rõ, vẫn có một thứ.
Ngoài trừ người kia.
Trên đời này không có vật gì chúng ta không buông bỏ được, vì đâu chúng ta lại cảm thấy cứ buông tay nhất định là sẽ mất tiền? Nhuế Thu nhớ lại nhiều năm trước nàng ở quán rượu nghe bà chủ nói.
“Ngươi định ôm tất cả đến lúc chết luôn sao?”
Nàng không muốn vậy.
Nàng không muốn buông tay Cố nguyệt Thịnh lại giống như nhiều năm trước, đêm nào cũng khóc lóc điên dại. Nàng không muốn ôm tiếc nuối ngày này qua ngày khác.
Có lẽ con đường này rất khó đi.
Nhưng nó khó đi đến cỡ nào?
“Cố Nguyệt Thịnh, mùa thu này chúng ta không bỏ lỡ nhau nữa nhé!”