Khi Hứa Lâm Vận trở lại Kinh thành, hắn mang theo một phần quà tặng cho Nhuế Thu và Cố Nguyệt Thịnh. Vừa tìm đến cửa Cố gia bị gia đinh chặn lại, vì vậy hắn mới biết Cố Nguyệt Thịnh đã làm quan Tứ phẩm. Từ Hộ Bộ leo lên tới Thị Lang, hiện tại như mặt trời ban trưa, chạm tay là bỏng, người ngoài muốn vào Cố gia phải đưa bái thiếp trước, nếu không đừng nghĩ bước vào được cửa lớn Cố gia.
Tuy Hứa Lâm Vận không hiểu quan trường nhưng cũng biết Cố Nguyệt Thịnh thăng quan rất nhanh. Lúc nắm chức Lục Phẩm cùng lắm là để triều đình đủ quân số, còn Tứ phẩm không giống vậy, có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Hoàng đế để tiếp chuyện. Hứa Lâm Vận nhìn lễ vật trong tay mình cười châm biếm, chỉ sợ hai tên gác cổng kia xem hắn là quan viên be bé nào đó đến nịnh bợ Cố Nguyệt Thịnh cũng nên.
Hắn không muốn Cố đại nhân bận rộn, vả lại tới là để gặp Nhuế Thu. Ai ngờ hai tên gác cổng vừa nghe mục đích đến của hắn liền nâng cao cảnh giác, từ chối thẳng.
“Thiếu phu nhân không có ở trong phủ.”
Hệt như đối đầu với cường địch.
Xét cho cùng Hứa Lâm Vận hôm nay tính khí không còn như năm đó, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn xoay người rời đi, vòng ra phía sau Cố gia nhảy người lên tường, vững vàng mà tiếp đất, sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng.
“Ngươi là ai?”
Bên tai truyền đến tiếng nói lớn của trẻ con.
Hứa Lâm Vận tìm kiếm theo giọng nói thì thấy một đứa trẻ chừng bốn năm tuổi đang ghé vào cửa sổ cách đó không xa, vẻ mặt đề phòng nhìn chăm chăm vào hắn, Hứa Lâm Vận dường như đoán được đứa nhỏ này là ai.
Đôi mắt giống Nhuế thu, hắn là người thô thiển nên không thể hình dung nó có xinh đẹp hay không, chỉ cảm thấy giống như xẻo một phần trên mặt Nhuế Thu xuống gắn lên gương mặt đứa nhỏ này.
Hứa Lâm Vận ho khan một tiếng che đi sự xấu hổ, vừa phủi bụi trên người vừa cố gắng bày ra bộ mặt thân thiết.
“Ta là bạn của mẹ cháu, họ Hứa, cháu không nghe mẹ nhắc đến ta sao?”
“Không hề.”
Đứa trẻ này trắng trẻo mềm mịn, bộ dáng nghiêm túc đứng đắn giống y hệt Cố Nguyệt Thịnh.
Hứa Lâm Vận thầm nghiến răng, kéo khóe miệng cứng nhắc rặn ra một nụ cười, ý muốn bảo cậu bé nhớ lại, lại không hề biết bộ dạng hiện tại của hắn trong mắt cậu bé càng không giống người tốt.
“Mẹ, có trộm…”
Đứa nhỏ hô lớn.
Giây tiếp theo một bóng hình tông cửa xông ra, tuy nữ nhân kia mặc trang phục có hơi phức tạp nhưng động tác lại nhẹ nhàng dứt khoát, lao thẳng đến trước mặt con trai nàng, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Con trai, trộm ở đâu?”
Hứa Lâm Vận nheo đôi mắt, chủ động khai.
“Ở đây!”
Nhuế Thu vừa nhìn thấy, lập tức trở nên vui vẻ.
Một người mặc hắc y ngoài cửa sổ cười với nàng.
Nhiều năm rồi không gặp Hứa Lâm Vận.
…
“Sao ngươi lại trèo tường vào? Dọa con ta rồi!”
Hứa Lâm Vận nghe Nhuế Thu trách móc, theo bản năng mà cãi lại.
“Sao ngươi không hỏi Cố Nguyệt Thịnh của ngươi đi? Vừa nghe ta muốn gặp ngươi, gia đinh thiếu chút nữa rút đao ra, ta không trèo tường vào chẳng lẽ đợi bọn chúng chém chết ta sao?”
Nhuế Thu cười làm lành.
“Xin lỗi! xin lỗi!”
Cũng không thể trách Cố Nguyệt Thịnh, Cố gia cho người canh phòng nghiêm ngặt cũng là vì Nhuế Thu.
Cố lão gia và Cố phu nhân trở về Kim Lăng, Cố Nguyệt Thịnh lại lên triều, mỗi ngày chỉ có mình nàng ở Cố gia. Nhuế Thu lại không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều lén trốn ra ngoài đi chơi.
Có hôm Cố Nguyệt Thịnh từ chối tham dự yến tiệc để về sớm, vừa lúc bắt gặp Nhuế Thu trở về. Cũng trùng hợp, ngày đó Nhuế Thu nôn nao dùng cơm cùng với Cố Nguyệt Thịnh, không biết bị dọa thế nào, ăn mấy miếng liền nhịn không được nôn hết ra ngoài.
Lúc tìm đại phu thì phát hiện đó là hỷ mạch, đã hơn một tháng. Cố Nguyệt Thịnh vừa mừng vừa lo, lập tức ra lệnh cho gia đinh gác cổng cùng quản gia chăm sóc tốt cho Thiếu phu nhân, nhất định không được để nàng ra khỏi Cố gia.
Nhuế Thu cảm thấy vô cùng mất mặt, mắt thấy Hứa Lâm Vận cầm một túi màu lam đến, cứng nhắc lảng sang chuyện khác.
“Ấy, đây là cái gì vậy?”
Hứa Lâm Vận sớm đã nhìn ra trò hề của nàng, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Từ Giang Nam mang về.” Hứa Lâm Vận dừng một chút, ngữ khí dịu xuống “Không biết ngươi đã có con rồi, đầy tháng ta không có quà, lần này trở về cũng không mang gì.”
Nhuế Thu mở quà thuần thục, không để trong lòng.
“Không sao, dù sao con ta cũng không biết ngươi, cha nó lại dạy, người nào cho đồ cũng không được nhận.”
Hứa Lâm Vận cuối cùng cũng có cảm giác tìm được Nhuế Thu tức giận đến dậm chân của mấy năm trước, quả thật không thể nói được gì. Nhưng khi Nhuế Thu nhắc tới con trai liền không thể khép miệng được, lãi nhãi liên tục.
“Cố Nguyên với cha nó đúng là một khuôn đúc ra, nhạt nhẽo.” Lời nói tràn ngập tiếc nuối “Lúc nó hai ba tuổi đáng yêu lắm, ta còn mang nó lên nóc nhà ngắm sao nữa.”
Mặc dù lúc đó con trai nàng bị dọa cho khóc.
Hứa Lâm Vận đột nhiên cảm thông cho Cố Nguyệt Thịnh và Cố Nguyên.
Thật may vì Cố Nguyệt Thịnh không cho Nhuế Thu ra cửa, bằng không không chỉ dừng lại ở nóc nhà, có khi nàng còn lên cả thành lâu ngắm sao cũng không chừng.
…
Buổi tối Cố Nguyệt Thịnh vừa bước vào cổng vòm, liền nghe thấy tiếng cười nói của Nhuế Thu, hắn dừng bước, sau đó lại truyền đến giọng nói chuyện của nam tử. Hơi thở Cố Nguyệt Thịnh chợt lạnh đi ít nhiều, hắn hỏi nha hoàn đứng ở cạnh tường.
“Là ai?”
Toàn bộ hạ nhân của Cố gia đều biết rõ tử huyệt của Cố Nguyệt Thịnh là gì, không chút giấu giếm, báo cáo tất cả quá trình từ lúc Hứa Lâm Vận trèo tường vào đến những lời nói của thiếu phu nhân, bọn họ căng da đầu thuật lại hết.
“Thiếu phu nhân nói muốn để vị kia ngủ lại một đêm.”
Cố Nguyệt Thịnh nghe xong, ánh mắt kiên định đi vào sân.
Nhuế Thu phân chia thức ăn, Hứa Lâm Vận bị nàng tống cổ ngồi một bên, cái miệng của hắn trước giờ không nói ra lời nào vừa tai.
“Ngươi bây giờ rất ra dáng một người làm mẹ.”
Nhuế Thu đặt mạnh chén đũa trên bàn, trừng mắt với hắn.
“Muốn ăn cơm thì ngậm cái miệng lại.”
Hứa Lâm Vận im lặng, ánh mắt liếc đến bóng người cách đó không xa, đầu lưỡi chạm lên hàm trên, cà lơ phất phơ nhắc nhở nàng.
“Cố Nguyệt Thịnh về rồi kìa.”
Lời còn chưa nói xong, nữ nhân ngồi trước bàn đã chạy ra bên ngoài nhào vào lòng ngực nam nhân vừa trở về. Cố Nguyệt Thịnh ôm lấy nàng, đôi mắt lại nhìn về Hứa Lâm Vận ở bên này, Hứa Lâm Vận hơi sửng sốt. Ánh mắt của Cố Nguyệt Thịnh bây giờ cùng với cái tên khinh công không thông truy đuổi hắn từ nhiều năm trước rất giống nhau.
Hứa Lâm Vận không khỏi bật cười.
Cái tên này thật là lòng dạ hẹp hòi.
Nhiều năm qua đi vẫn còn kiêng kỵ hắn đến vậy.
…
Trong lúc ăn cơm, Hứa Lâm Vận rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nhuế Thu nói Cố Nguyên nhạt nhẽo.
Một đứa trẻ 6 tuổi, không nhõng nhẽo cũng không bướng bỉnh, ngoan ngoãn cầm chén ăn cơm, từng miếng nhai chậm rãi rồi nuốt xuống. Ngược lại mẹ của nó đã hơn hai mươi bảy tuổi rồi có khi còn không trầm ổn bằng nó, dường như sợ con trai đói bụng, đem đồ ăn chất đống thành núi trong chén của nó.
Hứa Lâm Vận thấy chương mắt.
“Một hồi nữa là nó bể bụng đó.”
Nhuế Thu luyến tiếc dừng ánh hào quang từ mẫu, quay sang gắp cho Hứa Lâm Vận một đũa rau, rồi hỏi hắn.
“Lúc chiều ngươi nói lần này trở về không lâu, sau này ngươi định làm gì?”
Hứa Lâm Vận thu hết động tác nhỏ của hai người vào mắt, khẽ cười. Đã lâu rồi hắn không gặp lại hai người họ, vốn còn tưởng rằng sẽ có chút xa cách, nào ngờ bọn họ vẫn vậy.
Thay đổi rồi.
Cố Nguyệt Thịnh chìm nổi ở quan trường nhiều năm, nhuệ khí trên người tiêu tán đi rất nhiều, thay vào đó là thần thái trầm ổn dù gặp bất cứ chuyện gì. Nhuế Thu cũng vậy, cái người giảo hoạt không để người khác nắm thóp nay lại bị Cố Nguyệt Thịnh bắt được, hiện giờ giơ tay nhấc chân đều vô cùng dịu dàng thục nữ.
Cũng hình như không đổi gì.
Cố Nguyệt Thịnh trước mặt Nhuế Thu giống như bị thu phục hiện nguyên hình, còn Nhuế Thu trong mắt Cố Nguyệt Thịnh vẫn là nữ tặc liếc mắt đưa tình năm nào.
Hai người giống như ở Kim Lăng, khi Hứa Lâm Vận vô tình gặp được bọn họ đứng trong viện nhặt lá khô rụng, thiếu niên tươi cười, lặng lẽ đi sau lưng nàng, đột nhiên bị thiếu nữ ném lá khô lên người, hắn ngây ngốc không phản ứng lại, chỉ có thiếu nữ cười to, đáy mắt vô cùng xảo quyệt.
“Phiêu bạt giang hồ, dù sao cũng muốn một lần khắc tên lên đỉnh Hoa Sơn.”
Dùng cơm xong Hứa Lâm Vận chủ động rời đi, Nhuế Thu nài nỉ hắn không được. Nàng một tay khoác tay Cố Nguyệt Thịnh, một tay nắm bàn tay nhỏ của Cố Nguyên, thật lòng khuyên bảo hắn.
“Nếu có cơ hội, ngươi về thăm đường chủ một lần đi.”
Hứa Lâm Vận đáp.
“Đương nhiên rồi.” Hắn không từ chối “Nhiều năm như vậy ta cũng đã thông rồi, có vợ hay không không quan trọng, nếu không gặp được người kia, thì cả đời này ta cũng không cưới.”
Ánh mắt kiên định của Hứa Lâm Vận sáng lên trong đêm tối, Nhuế Thu tiến lên một bước, bước chân gấp gáp.
“Ngươi đi rồi, bảo trọng.”
Cố Nguyên ra dáng chắp tay về phía hắn từ biệt, Cố Nguyệt Thịnh chủ động mở lời.
“Ta tiễn ngươi!”
“Không cần đâu, nếu ta bị cha ta đuổi đi ta sẽ quay trở lại.”
Cố Nguyệt Thịnh cúi người bế Cố Nguyên lên nhẹ giọng hỏi hăn hôm nay học được chữ gì. Nhuế Thu nắm chặt tay Cố Nguyệt Thịnh, ba người đứng dưới mái hiên.