- Liên Thảo đừng lo lắng quá ta sẽ cố gắng hết sức cướp đoạt linh hồn Dương Đằng từ tay của Qủy Vương trở về.
Ôm chặt Liên Thảo trong tay Vân Phong chắc chắn nói trước khi rời khỏi.
Nghe vậy dù anh nói cô đừng quá lo lắng nhưng làm sao cưỡng ép được khi nỗi bất an đó đang ngày càng nhiều hơn. Khẽ siết chặt tấm lưng rộng lớn đó nếu được cô thật không muốn anh rời khỏi, cứ mãi mãi như thế này thì thật tốt. Nhưng điều đó là không thể linh hồn của anh Dương Đằng đang chờ 2 người họ đến giải thoát cô không thể làm ngơ được:
Cảm thấy cơ thể hư nhuyễn đầu hơi đau nhức Liên Thảo dần dần hồi tỉnh. Ngơ ngác nhìn xung quanh đây là đâu? Đây không phải là căn phòng của cô. Vội vàng ngồi dậy không lẽ tên nam nhân đó bắt cô đến đây.
Dù cơ thể còn mệt mỏi, đuối sức do ảnh hưởng của thuốc mê nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy, cô phải chạy thoát khỏi đây trước khi hắn quay lại.
Vội kéo mạnh cánh cửa khi cửa vừa mở ra chưa kịp vui mừng đã thấy tên nam nhân yêu nghiệt đó sau cánh cửa.
Nhìn cô hắn cười khẩy tà mị hỏi:
- Mới đến sao đã vội vàng đi nhanh vậy?
- Ngươi không phải quân tử dám dùng thuốc mê với ta.
Chậm rãi đi vào phía sau hắn là 1 cô gái áo đen vô cùng lạnh lùng và xinh đẹp. Hắn nhếch miệng hỏi:
- Ngươi có thấy ai nói Qủy là chính nhân quân tử không?