Do dự giây lát, tôi quyết định gọi. Chuông điện thoại vừa reo được một lúc, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói quen thuộc:
- Tiểu Đậu, em vẫn chưa ngủ à?
- Câu này em nên hỏi anh mói đúng.
- Anh cũng sắp ngủ rồi.
- Ồ... Em xin lỗi nhé. Muộn thế này mới gọi điện cho anh. Vì...
- Có chuyện gì thì ngày mai nói, việc em cần làm bây giờ là mau nghỉ ngơi đi.
- Vậy được ạ. Ngày mai, giờ cũ, chỗ cũ nhé.
- Ừ! Chúc em ngủ ngon.
- Chúc anh ngủ ngon.
Anh đợi điện thoại của tôi không phải để được nghe giải thích mà chỉ muốn chúc tôi ngủ ngon.
Tiếng nói ấm áp vang vọng bên tai của anh đưa tôi vào giấc ngủ, tôi ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trương Thần sớm hơn bình thường mười lăm phút, nội dung tin là muốn nhờ tôi xin công ty cho anh nghỉ một ngày vì bạn anh gặp chuyện gì đó, cần anh qua giúp gấp.
Điều này cũng có nghĩa là tôi phải tự mình đi mua đồ ăn sáng và còn một nghĩa nữa là ý đồ muốn cùng anh chàng đeo kính thử nghiệm nụ hôn mang dòng điện ái tình bị phá sản...
Tôi ỉu xìu mặc quần áo, xách túi chuẩn bị ra khỏi cửa thì sực nhớ đến lọ kem dưỡng da tay để trong phòng tắm, nên liền đẩy cửa bước vào.
Thương Ngô vẫn không hề đoái hoài gì đến tôi kể từ tối qua đến giờ, luyện công xong cũng không làm phiền tôi nữa mà tự mình ra ngoài chạy vài vòng, sau đó trở về mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm láp, lao thẳng vào nhà tắm.
Vì ngày đầu tiên gặp nhau, hai chúng tôi đã ở trong trạng thái không che đậy, vậy nên bây giờ trước mắt tôi, dáng vẻ không một mảnh vải che thân của hắn chẳng khác nào một cây cải thảo.
Hơn nữa, giờ hắn trong bộ dạng một đứa trẻ, cùng lắm cũng chỉ có thể kích động máu sói của bà cô quái đản biến thái mà thôi...
Thế nhưng hiện thực luôn thích tạo bất ngờ cho chúng ta.
Ví dụ như thằng nhóc Thương Ngô lại dùng phiên bản người lớn của mình trong lúc tắm. Cơ thể cao lớn rõ ràng là tốn kém dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng thơm và nước nóng.
Ví dụ nữa là, tôi chỉ mới được chiêm ngưỡng phần thân trước hoàn toàn "thiên nhiên" của hắn, thật không ngờ phía sau hắn cũng quyến rũ vô cùng, khiến tôi gần như bị sung huyết não mà chết không kịp ngáp.
Cái gáy đẹp đẽ đó, bờ vai rắn chắc, vì cúi người nên xương sống hơi nhô lên, còn cả đường eo mềm mại, cặp mông hẹp nhưng nhô cao, đôi chân dài, thẳng và cả "bông hoa cúc nhỏ"1 hồng hào, mơn mởn...
Ngoài ra, tôi loáng thoáng còn trông thấy một vết từ vai trái kéo chéo xuống tận eo bên phải. Dù dấu vết đó hiện rõ trên nền da trắng nhưng vì trong phòng tắm, hơi nưóc bốc lên nên nhìn không rõ màu sắc và hình dạng.
1 Hoa cúc là một thuật ngữ dùng trong tiểu thuyết đam mỹ (tình yêu giữa nam và nam), ám chỉ hậu môn.
Tôi tiến lại gần một bước hòng nhìn rõ hơn. Thấy có động tĩnh, Thương Ngô bỗng nhiên quay người lại.
Vòi sen đang xả nưóc lên tóc và mặt hắn, vô số dòng nước nhỏ chảy dài và hàng nghìn vạn giọt nước long lanh men theo cằm, xuống yết hầu, xương quai xanh, rồi lan tỏa khắp cơ thể. Mái tóc ướt sũng như được xếp trên vầng trán, cặp mi đẫm hơi nước khẽ rung rung. Trong đôi mắt đen láy là vẻ sợ hãi của một chú nai nhỏ.
Thiện tai, Phật Tổ ơi, con không kiềm chế được, con rung động rồi!
Máu trong tôi sôi lên. Sau thoáng chốc kinh ngạc, Thương Ngô lập tức trấn tĩnh trở lại.
Hắn tắt nước, với lấy chiếc khăn bông bên cạnh, khẽ chau mày nhìn tôi, tâm trạng có vẻ hơi căng thẳng:
- Tiểu Tường, em vừa nhìn thấy gì vậy?
- Tôi đâu có thấy "bông hoa cúc" của anh...
- …
Cùng với động tác lau tóc, tốc độ chảy của những giọt nưóc trên người hắn càng mau hơn khiến mắt tôi như muốn đuổi theo nhìn, nhưng khi vừa chạm đến hai điểm đỏ hồng trước ngực, tôi liền dụi dụi mắt. Vì nếu tiếp tục nhìn xuống, tôi có lý do để tin rằng, trong phòng tắm này sẽ xảy ra điều cấm kỵ thứ mười tám...
Tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với anh chàng đeo kính, tôi nắm chặt bàn tay thành quả đấm.
- Sao thế, có phải em... - Thương Ngô híp mắt lại, tinh thần bỗng trở nên thoải mái, vắt khăn bông lên cổ, ngón tay nâng cằm tôi lên, nghiêng đầu, mỉm cười: -... có ý đồ gì với ta không?
Không chỉ là có ý đồ mà chị đây còn đang tìm cách thực hiện nữa.
Trước khi bị thiêu cháy, tôi dồn sức đẩy hắn ra. Có lẽ vì nền gạch quá trơn, biên độ lùi về phía sau của hắn lớn, nên lưng hắn đập mạnh vào mặt tường gạch.
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hứ, cảm giác vui mừng vì hắn bị đau:
- Đừng giở trò với chị, chị sẽ khiến chú em khóc như hát hay đấy!
- …
Vì xảy ra chuyện này nên tôi không kịp mua đồ ăn sáng, đành phải ôm cái bụng rỗng đi làm. May mà trong phòng làm việc của Trương Thần còn có lọ đồ ăn phép thuật, có thể cứu tế.
Tôi lấy hai miếng sô cô la, lại lấy thêm hai miếng bánh bơ hình bươm bướm hôm qua mới mua. Trong lúc đóng ngăn kéo, có thể vì quá đắc ý nên động tác hơi mạnh khiến con chuột máy tính trên bàn nảy lên, kết quả là màn hình máy tính đen thui bỗng nhiên sáng bừng khiến tôi giật mình.
Trương Thần vốn cẩn thận, nghiêm túc. Lần này sao máy tính chưa tắt mà đã ra về. Phòng kỹ thuật chúng tôi ít ra cũng là nơi cơ mật, nhỡ không cẩn thận làm lộ phương án thiết kế thì chẳng phải là hỏng chuyện sao?
Nhưng hiếm hoi lắm mới bắt được lỗi của anh, nên tôi rất phân khởi.
Vừa tắt máy tính vừa bấm số di động chuẩn bị trêu anh. Trong lúc đang lưu lại bản vẽ, tôi phát hiện lần cuối cùng sửa bản vẽ này là mười một giờ bốn mươi bảy phút tối qua, chỉ cách lúc tôi gọi điện thoại có mấy phút.
Thì ra hôm qua, sau khi tôi kéo con hổ kia đi, Trương Thần không rời công ty mà ở lại làm thêm, đợi đến tận lúc tôi gọi điện thoại mới trở về nhà.
Đầu tôi bỗng nóng ran, lại xúc động rồi!
Sau đó, hiện thực tiếp tục một lần nữa khiến tinh thần yếu đuối của tôi bị sốc.
Sau khi tắt bản vẽ, trên màn hình máy tính hiển thị một cửa sổ email.
Xem trộm thư từ khi chưa được cho phép là vô đạo đức, nhưng lần này thực sự không thể trách tôi vì cả nội dung thư chỉ có một hàng, cộng thêm cả dấu mới đủ mười từ, vô tình bị tôi đọc hết toàn bộ.
- A Thần, em đi đây. Xin lỗi anh.
Không có chữ ký, người gửi là Angle Hạ. VỊ thiên thần mùa hạ này chắc đến tám chín mươi phần trăm là con gái.
Cô ta là ai? Cô ta đi đâu? Sao lại nói xin lỗi? Còn nữa, sao cô ta lại gọi Trương Thần như thế? Tôi toàn gọi cả họ lẫn tên... Thật khiêu khích! Thật ghê tởm!
Tôi bắt đầu cào vào mặt bàn.
Lúc này, màng nhĩ tôi ong lên, điện thoại kêu tu tu một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói ôn hòa, nho nhã của Trương Thần:
- A lô, xin chào.
Tôi bực tức đáp:
- Là em.
Giọng anh thoải mái hơn:
- Tiểu Đậu, có việc gì sao?
Tôi tiếp tục cào mặt bàn:
- Không có việc gì thì không được tìm anh à?
- Đương nhiên không phải là ý đó. Chỉ vì em dùng điện thoại bàn của anh, anh tưởng trong phòng xảy ra chuyện gì?
- Yên tâm. Trái đất này không có anh thì nó vẫn quay.
Có lẽ anh đã nhận ra vẻ không vui của tôi:
- Em sao thế?
- Không sao.
Anh không biết phải làm sao, khẽ gọi:
- Tiểu Đậu...
Tôi nói rồi, dịu dàng chính là đòn chí mạng của đàn ông, đương nhiên tôi cũng có thể bị hạ gục.
Như lúc này đây, Trương Thần mới chỉ khẽ gọi thôi mà trái tim vốn cứng tựa đá của tôi đã lập tức mềm như bún rồi.
Dừng hành vi gây thương tổn cho mặt bàn, tôi điều chỉnh lại giọng nói:
- Thực ra... em chỉ muốn hỏi... tối qua mấy giờ anh đi ngủ?
Anh im lặng trong giây lát rồi đáp:
- Anh không để ý. Có lẽ không sớm lắm.
- Vớ vẩn. Đương nhiên là không sớm rồi. Lúc chúng mình nói chuyện điện thoại đã gần mười hai giờ rồi.
- Dù sao thì nghe xong điện thoại là anh đi ngủ.
- Vâng... Bạn anh không sao chứ?
- Ừ.
Giọng Trương Thần rất nhỏ, rất nhẹ, không phải giọng nói trong sáng như mọi khi mà nghe khàn khàn. Theo sự hiểu biết của tôi, tình trạng này chỉ xảy xa trong trường hợp bị ốm hoặc do làm việc cả đêm.
Chẳng lẽ, anh cả đêm không ngủ?
Liệu người bạn mà anh nói xảy ra chuyện có phải Thiên thần mùa hạ không? Tối qua, có phải vì email đó mà anh mới có hành động bất thường là chưa kịp tắt máy tính đã vội vã ra về?
Tôi không kiềm chế được, lại bắt đầu cào mặt bàn.
- Tiểu Đậu, anh ở đây vẫn còn chút chuyện, có thể một ngày không giải quyết xong. Em giúp anh xin nghỉ thêm hai ngày nữa nhé.
Ba ngày, không ngờ cần tới tận ba ngày. Trương Thần, một người chăm chỉ, cần mẫn, đến xảy ra chuyện hệ trọng như bị hủy hôn cũng chưa từng xin nghỉ phép. Móng tay tôi ra sức cào, giọng cố tỏ vẻ thông cảm:
- Dạ được. Anh có cần em qua giúp không?
Anh từ chối một cách dứt khoát:
- Không cần đâu.
- Vậy... tối nay chúng mình cùng ăn tối nhé?
- Có lẽ không được. Nhà bạn anh ở rất xa.
- Anh ở đó à?
- Ừ.
Nếu như Thiên thần mùa hạ là một cô gái, cô gái này lại chính là người bạn xảy ra chuyện như anh nói, vậy có nghĩa, anh ở cùng với một cô gái, cùng một phòng, cùng giường, chung gối, cùng đắp một tấm chăn, cùng nằm trên một chiếc ga giường, cùng một thế giới, cùng một ước mộng... nát bàn.
Tôi đang nghĩ làm hỏng chiếc bàn này phải đền bao nhiêu tiền, thì lại nghe giọng nói nhè nhẹ của Trương Thần:
- Tiểu Đậu, mấy ngày này không có anh ở bên, em phải tự chăm sóc tốt bản thân, đợi anh giải quyết xong việc của bạn, sẽ lập tức về gặp em.
- Lập tức thật chứ?
- Một giây cũng không chậm trễ.
- Bất kể lúc nào, bất kể có muộn nhường nào?
Nói bao nhiêu như vậy mà đến tận lúc này trong giọng anh mới thoáng thấy tiếng cười:
- Cho dù em có đang ngủ ngon như một chú heo con, anh cũng nhất định sẽ gọi em dậy.
- Nói lời phải giữ lời nhé.
- Em phải làm việc chăm chỉ đấy, khi về anh sẽ kiểm tra.
- Tuân lệnh.
Tôi gác máy điện thoại, đồng thời cũng tắt hòm thư.
Trương Thần luôn khiến tôi cảm thấy yên tâm. Tôi tin anh.
Hơn nữa, so với việc nghĩ xem Thiên thần mùa hạ rốt cuộc là người như thế nào, có quan hệ ra sao với anh chàng Trương Thần mang khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, thì việc tìm cách giải thích những vết móng tay chằng chịt trên mặt bàn còn khó hơn...
Buổi chiều, thời tiết bỗng thay đổi, trời âm u một lúc rồi bắt đầu mưa, mưa mỗi lúc một to hơn.
Trải qua cuộc vật lộn, ướt hết nửa người, tôi về đến nhà trong bộ dạng người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. Sau đó, tôi sực nhớ ra rằng mình đã quên không mua chăn cho con hổ đáng ghét. Nhưng điều này phải trách ông trời, không thể trách tôi được. Dù trước đó, tôi thực sự không nhớ một tí tẹo gì...
Tôi vừa mở cửa vừa tự an ủi, vì chột dạ nên động tác nhẹ nhàng hơn. Tôi khẽ khàng thay giày rồi đi vào phòng khách. Cảnh tượng đang diễn ra trước mặt khiến mắt tôi thương tổn.
Tôi trông thấy phiên bản người lớn của Thương Ngô đang ở trần, mặt úp xuống dưới, nằm sấp trên sofa. Một anh chàng gầy gầy, cao cao đang cúi người xoa đi rồi xoa lại lưng hắn, nắn trái nắn phải, nắn trên nắn dưới, nắn nắn xoa xoa...
Tôi tức giận.
Có một đứa con gái đang mập mờ với người đàn ông mà tôi thích thì tôi đã bỏ qua, giờ lại đang có một người, rõ ràng là con trai, chơi trò da thịt thân mật với người đàn ông thích tôi. Thế giới này kiểu gì vậy? Có còn để người ta sống nữa không?
Tôi không nói năng gì, cởi dép ra, ném mạnh:
- Muốn làm trò luyến ái gì thì hãy cút ra khỏi đây.
Người kia né được, sau đó ngước đầu lên, lộ ra một khuôn mặt rất đàn ông.
- Chị dâu, cái này là...?
Tôi ngượng quá!
Ngưu Bôn đã cởi bỏ áo khoác ngoài dày cộp, chỉ mặc một chiếc áo lông cừu mỏng bó sát. Vóc người anh chàng vốn nhỏ nhắn trông càng thêm gầy gò, nhưng lại có thể thấy được sự rắn chắc của từng cơ thịt. Thêm nữa, trước đó anh ta cúi người, tóc che mất nửa bên mặt, nên tôi nhất thời tức giận không nhận ra.
- Tứ Ngưu... hai người đang... tu luyện à?
- ... Coi... coi là như thế...
Trời đất ơi, đúng là "song tu".
Sờ qua, xoa lại có lẽ là giai đoạn đầu. Nếu tôi về muộn thêm vài phút nữa thì chắc đã vào tiết mục chính rồi. Tiếc quá! Tiếc quá! Tôi vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh người khác làm chuyện đó bao giờ.
Tôi thở dài đầy tiếc nuối.
Tôi đang thầm kín suy nghĩ chuyện này thì Thương Ngô đã mặc xong quần áo, ngồi dậy, tốc độ vô cùng nhanh khiến tôi không khỏi hoài nghi rằng, bản lĩnh này có được là do bị bắt quả tang nhiều lần trên giường.
Tôi vô cùng uy vũ, không chịu khuất phục trước sắc đẹp, đáp:
- Tôi có nói gì đâu!
- Thì là trò luyến ái đó?
- Là cái gì nhỉ?
- Cái đó hẳn là rất tuyệt!
Cái gì tuyệt? Rất tuyệt có nghĩa gì?
Tôi rất hoang mang nhưng kiên quyết không thèm hiểu, có đánh chết tôi cũng chẳng thèm hỏi.
Lúc này Ngưu Bôn đã mặc xong áo khoác, anh chàng vừa chỉ tay vào mấy chiếc túi ở trên bàn vừa cười nói vói tôi:
- Tôi đem quần áo anh ấy để ở chỗ tôi đến, nhân tiện mang thêm mấy món ăn mói cho chị nếm thử. Tôi phải về trông cửa hàng, không làm phiền hai người nữa. - Ngưu Bôn ngừng một lát rồi lại chuyển ánh mắt sang nhìn Thương Ngô, nói một câu không đầu không đuôi: - Anh... đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Ngưu Bôn đi rồi, tôi hỏi Thương Ngô:
- Tứ Ngưu muốn anh đừng tỏ ra mạnh cái gì?
Hắn đỡ tay lên trán, nhìn tôi, nụ cười vô cùng dung tục, dâm đãng:
- Không nên vì muốn để em biết trò luyến ái tuyệt thế nào mà làm quá sức.
Hắn dám dùng ngôn ngữ để giở trò lưu manh với tôi, nhưng tôi có thể nhân cơ hội này ra vẻ thẹn thùng, tức giận, không nhắc đến chuyện cái chăn nữa.
Nửa đêm, tôi bị tiếng sấm đùng đùng bên ngoài đánh thức. Vừa trở mình định ngủ tiếp, thì nhờ ánh sét, tôi lờ mờ trông thấy một bóng người đứng ở đầu giường. Khuôn mặt trắng bệch như người chết ấy khiến tôi suýt nữa thì chạy một mạch vào lòng các vị hiền triết vĩ nhân quá cố.
Tôi chồm dậy, chửi lớn:
- Trời đất, anh muốn làm tôi sợ hết hồn sao?
Phiên bản thu nhỏ của Thương Ngô đang mặc bộ đổ ngủ màu xanh da trời, ôm chiếc gối trước ngực, chớp chóp cặp mắt to đẹp, lắp bắp vẻ đáng thương, thỏ thẻ nói:
- Tiểu Tường, ta muốn ngủ với em.
Tôi tức giận, quát:
- Ngủ cái đầu anh ấy. Cút ngay!
Hắn không nói gì, phụng phịu nhìn tôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ lóe lên một ánh sét cùng một hồi sấm rền.
Con hổ nhỏ run bần bật, mặt càng tái hơn.
Tôi chợt hiểu ra:
- Anh sợ sấm?
Hắn ngượng nghịu gật đầu.
Tôi đập tay vào giường cười lớn:
- Anh đường đường là thần tiên mà cũng sợ cái này sao? Hay là anh nợ tiền của thần Sấm, thần Sét, nên mói sợ người ta đến hỏi tội?
Hắn vẫn không nói gì, chỉ buông thõng hai vai, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tấm lòng lương thiện không cho phép tôi trêu chọc hắn nữa, tôi do dự gãi gãi đầu:
- Nhưng hai chúng ta ngủ cùng nhau không được ổn lắm, nam nữ thụ thụ bất thân...
- Cùng lắm là không bắt em phải mua chăn cho ta nữa. Như thế không được sao?
Chị xấu hổ rồi, tim chị mềm rồi, coi như chú em thắng.
- Nhưng anh không được biến thành người lớn.
- Được.
Con hổ kia lập tức vui vẻ trở lại, khuôn mặt nhỏ bé tươi tắn trông như một đóa sen trắng đang nở rộ. Hắn nhanh nhẹn chui vào chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lúc này, lại một trận sấm rền lên. Tôi thấy hắn co rúm người, tình mẫu tử trong tôi bỗng dâng trào, đưa tay ra ôm lấy hắn, vỗ nhè nhẹ vào lưng.
Hắn nhích về phía tôi, sau đó gối đầu lên cánh tay tôi, nhắm mắt ngủ.
Sầm sét vang rền suốt đêm nhưng tôi lại ngủ một giấc ngon lành.
Không biết có phải vì có người nằm bên cạnh hay không.
Lúc trời sáng mới phát hiện, tôi choáng váng. Hôm nay là cuối tuần, có nghĩa Trương Thần xin nghỉ ba ngày, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, tức là anh ở nhà người bạn kia tổng cộng năm ngày.
Khi đã làm rõ rồi, tôi chớp chớp mắt nhìn trần nhà, tay vần vò vào cái chăn một hồi lâu.
Mẹ tôi đã đặc biệt nhờ thợ làm cho đứa con có sức phá hoại hơn người từ khi còn bé là tôi một cái vỏ chăn. Thông qua việc kiểm duyệt nghiêm túc, quả nhiên cái chăn không hề bị rách, khiến tôi cảm thấy rất thất bại.
Trời vẫn âm u nhưng sâm sét không còn nữa. Như thường lệ, Thương Ngô nửa đêm canh ba đã dậy luyện công, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng nên tôi hoàn toàn không biết hắn mất hút từ khi nào.
Hôm nay được nghỉ làm nên đương nhiên phải ở nhà ngủ nướng, nếu không sẽ có lỗi với nhân dân, có lỗi với Đảng. Tôi là một đồng chí tốt có ý thức giác ngộ cao, tuyệt đối không làm những chuyện trời đánh, sét đánh, do đó tôi nhanh chóng kéo chăn trùm lên đầu ngủ tiếp.
Kết quả chưa ngủ được bao lâu, con hổ kia đã về.
- Tiểu Tường, dậy ăn sáng!
- Đợi tôi tỉnh ngủ đã.
- Đợi tỉnh ngủ thì nguội hết.
- Nguội thì hâm nóng.
- Hâm nóng lại ăn không ngon.
- Tôi không quan tâm.
- Nhưng ta quan tâm.
Thương Ngô dứt khoát kéo chăn ra khỏi người tôi hòng lôi tôi dậy.
Tôi là người dễ bị khuất phục thế sao? Đây chính là lúc áp dụng tuyệt chiêu rồi.
Tôi lấy bản lĩnh được rèn luyện trong hơn mười năm đi học, phải đấu trí với bố mẹ ra đối phó. Hai mắt tôi nhắm tịt lại, tự coi mình như một đống bùn nhão, mà là loại nhão từ trong ra ngoài, loại nhão nhoét ấy. Dù bên ngoài có gió thổi mây vần, tôi cũng sẽ giữ trạng thái này đến cùng.
Thương Ngô đang trong hình dạng trẻ con, tay ngắn chân ngắn nên không đủ mạnh để kéo tôi dậy, chỉ có thể thay đổi tư thế của tôi từ nằm dọc chuyển thành nằm ngang. Về cơ bản không đạt được chút đột phá nào.
Con hổ nhỏ mệt rồi, nằm bò ra mép giường thở dốc, hơi thở của hắn phả vào tai tôi, buồn buồn, tôi đành phải lật người lại.
Còn chưa kịp trở lại trạng thái đông bùn nát thì đã cảm thấy cơ thể bị đè xuống. Tôi trông thấy một thằng nhóc xinh xắn đang ngồi dạng trên người tôi trong tư thế uy phong. Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, cảm xúc trên khuôn mặt rất tập trung, như thể đang nghiên cứu xem con mồi này ăn có ngon không?
Tôi bỗng sực nhớ ra thằng nhóc trước mặt mình chính là loài cầm thú ăn thịt người thực sự, lông tơ khắp cơ thể tôi dựng đứng như bị điện giật. Đang định từ trạng thái bùn nhão bật dậy, thì Thương Ngô đã nhanh tay hơn, hắn áp người xuống, ôm lấy cổ tôi, mở to miệng, cái lưỡi âm ấm liếm vào tai trái tôi.
Trời đất ơi, hổ ăn thịt người!
Như có một sức mạnh vô hình, tôi quỳ gối bật dậy, tiếp đó lao vào túm cổ đối phương, kẹp chặt, không cho hắn động đậy. Cuối cùng tôi áp dụng chiêu thức có sức sát thương cao nhất của phái Hoa Anh Đào là "Thiết đầu thần công", dùng trán đập mạnh vào trán của đối phương, khiến mắt hắn hoa lên. Đã giải quyết xong.
Cú đánh tự nhiên, không theo quy tắc nào khiến con hổ không kịp trở tay, đến lúc phản ứng lại được thì trên vầng trán trắng hồng đã có một dấu đỏ lớn.
- Tiểu Tường, em... em làm gì vậy?
- Xem anh còn dám ăn thịt tôi không?
Tôi và hắn mỗi người chiếm một góc giường, cùng há miệng nhe răng và... ôm lấy trán.
Chỉ có điều, hắn tỏ ra hoang mang, còn tôi lại rất đắc ý.
- Ai thèm ăn thịt em chứ?
- Vậy sao liếm tai tôi?
Thương Ngô lặng người, miệng hắn trề xuống rồi lại cong lên, sau trận chiến vừa rổi, miệng hắn trở nên khóe cao khóe thấp, còn hơi co giật như bị thần kinh nữa. Tuy nhiên, câu nói phát ra lại rất có lý và chứa đựng vốn tri thức nhất định:
- Loài người chẳng phải có câu "Hổ dữ không ăn thịt con" sao? Có nghĩa là trong hoàn cảnh nào, loài hổ chúng ta cũng tuyệt đối không bao giờ ăn thịt đồng loại.
Tôi nghĩ, kể ra cũng có lý, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ:
- Thế lúc nãy anh định làm gì? Anh đâu phải là mèo con hay cún con, sao lại thích liếm người chứ?
Khóe mắt và khóe miệng của hắn cùng nheo lại, nói:
- Là ta gọi em dậy.
Tôi đăm chiêu nhớ lại, nói:
- Nghe đồng nghiệp nói, Phồn Thự ngày nào cũng gọi anh ta dậy như vậy.
- Phồn Thự là ai?
- Là con chó Schnauzer1 nhà anh ta. (1 Schnauzer: Một giống chó của Đức.)
- …
Con hổ không nói gì, hắn quay người tựa vào tường, ôm lấy chân, ngồi co lại, cằm tỳ lên đầu gối, trông rất đáng thương.
Tôi không thể không thừa nhận, ngoài người đàn ông dịu dàng ra, thì vẻ sầu muộn của phiên bản nhỏ này cũng có sức tàn sát không kém đầu đạn hạt nhân.
Tôi xê người qua xoa cái đầu rậm tóc của hắn, an ủi:
- Thực ra, giống chó thì có gì không tốt? Quá đáng yêu ấy chứ!
Hắn buồn rầu nhìn tôi.
- Được rồi, được rồi. Anh không phải là chó, anh là chúa sơn lâm, là con hổ mạnh mẽ, uy quyền nhất thiên hạ, như thế được chưa?
Hắn vẫn lặng thinh, vẻ mặt bi thương.
Dỗ dành người khác không phải là sở trường của tôi, tôi hết cách rồi:
- Rốt cuộc, anh muốn gì?
- Trước đây, ta đều gọi em dậy như vậy. - Giọng con hổ nhỏ lúc này hơi yếu, mang theo cả âm mũi run run. Cặp mắt to bỗng chớp chớp nhìn, nước mắt ngân ngấn khiến tình mẫu tử trong tôi dâng trào.
Tôi vội ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng vô cùng:
- Xin lỗi nhé. Tại tôi không nhớ mà. Đừng buồn nữa. Ngoan.
Hắn hít hít mũi, nhẹ nhàng tựa vào tôi, gật gật đầu, ngừng một lát rồi nói tiêp:
- Dù sao lúc ấy cũng không giống như bây giờ, thật khó trách em một chút cảm giác cũng không có. Chi bằng chúng ta làm lại thử xem!
- Làm lại á?
Con hổ bỗng nhiên khôi phục sức sống trong giây lát, hắn giãy ra khỏi lòng tôi, chui tọt vào trong chăn. Cảm thấy dưới chăn như có con chuột chũi đang đào hang, chỗ cao chỗ thấp như thể có N chiếc túi bóng lùng bùng, sau đó tôi nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹt vang lên:
- Tiểu Tường, em vào đi.
Lại giở trò quái quỷ gì đây? Mấy nghìn tuổi rổi còn học người ta chơi trò cắm trại sao?
Tôi vừa xấu hổ thay cho cái tính trẻ con của con hổ, vừa vui vẻ chui vào. Mới vén chăn lên, tôi liền cảm thấy có một luồng lực đạo ập tới, trước mắt đen kịt, eo bị ôm chặt, bên tai âm ấm:
- Em có thấy cảm giác này quen không?
Giọng nói trầm thấp, trong không gian chật hẹp, cảm giác nó như kim loại vậy.
Con hổ lớn!
Tôi ý thức được, muốn đẩy hắn ra nhưng tay tôi lại chạm vào làn da nhẵn bóng.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ:
- Hình như bộ quần áo ngủ bé đó rất đắt.
- ... Một vị thần tiên như anh từ khi nào lại biết nỗi vất vả sống qua ngày vậy...
Vì không muốn làm rách bộ quần áo ngủ khi biến thành phiên bản người lớn nên lúc này con hổ hoàn toàn không mảnh vải che thân.
Tôi không dám cử động.
Hắn cũng dừng lại.
Có thể là khá giả tạo nhung không hề phô trương, phải nói rằng, trong giây phút này, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của nhau. Hơn nữa, chúng còn có xu hướng dần hòa thành một.
Tiếp đó, tôi cảm thấy sức cánh tay đang ôm trọn eo tôi mạnh lên, hơi ấm lại truyền đến tai. Lần này, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng những hạt nhỏ li ti trên đầu lưỡi nhẹ lướt qua lớp da mỏng manh của tôi.
Lông tơ khắp người lại lần nữa dựng đứng. Tôi nghĩ, lúc này mình có lẽ giống như một con mèo nhỏ đang xù lông, nhưng hoàn toàn không phải vì sợ hãi.
Tôi không biết cảm giác này có quen thuộc hay không, chỉ biết rằng tôi không hề phản kháng mà ngược lại, tôi rất thích.
Cơ thể có phản ứng, tôi quay đầu lại, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, giơ tay ra bám vào tấm lưng thon, rắn chắc.
Ngón tay tôi bỗng chạm phải vết lõm dài, hẹp, sờ vào thấy ram ráp, giống như... vết thương chưa lành. Sực nhớ đến hình ảnh mình từng trông thấy trong phòng tắm lúc trước, dấu vết đó kéo dài cả lưng hắn, tôi giật mình, toàn bộ ảo giác đều tan biến.
Tôi vội phán đoán đối với tình huống hiện tại, tóm gọn lại trong một câu là, con hổ chết tiệt đang giở trò lưu manh!
Tĩnh tâm lại, tôi rụt tay, ngẩng đầu lên, thở sâu, nhắm chuẩn đối tượng trước mặt rồi cắn mạnh.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng kêu thê thảm, bóng đen trước mắt lùi bước cho ánh sáng chiếu vào.
Thương Ngô ôm ngực ngồi dậy, khuôn mặt biểu cảm tới nỗi, từng cung độ, từng góc độ đều trở nên vô cùng độc đáo.
Tôi theo đó chui ra khỏi chăn, nghĩ những chuyển biến trên khuôn mặt mình chắc cũng không kém phần đẹp đẽ.
Phát cắn đó, tôi không cẩn thận nên cắn trúng vào cái... bên trái của hắn. Trong tiểu thuyết thường ví nó như thế nào nhỉ? À đúng rồi, như quả thù du1... A Di Đà Phật, lội lỗi, tội lỗi...
1 Thù du là tên một loại cây, quả thù du chín rất đẹp, quả nhỏ, mọng và đỏ chót.
- Em... em... em dám... ta... ta...
Thương Ngô giống như con gái nhà lành bị ác bá lợi dụng, hắn lắp ba lắp bắp không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Còn tôi, rất điềm nhiên kéo tay hắn ra, mở to mắt nghiên cứu kỹ càng vết đỏ thẫm nhỏ đang hằn lên:
- Sau này, chắc không ảnh hưởng đến việc cho con bú đâu.
Thương Ngô bị tôi làm cho rối trí, tính cảnh giác sụt giảm nghiêm trọng, hoàn toàn không biết đã có người vào phòng của chúng tôi.
Vậy nên cảnh tượng mà người đến nhìn thấy đại ý như thế này:
Trong phòng, rèm cửa chưa vén lên, ánh sáng tương đối mờ ảo.
Một người con gái đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, cùng với một người con trai không mảnh vải che thân, vai kề vai, tay cầm tay, ân ái ngồi trên giường.
Người con gái nghiêng mình, cúi đầu, dịu dàng nhìn ngắm bộ ngực săn chắc của người con trai. Hai người đang thảo luận vấn đề nuôi con bằng sữa mẹ.
Khi đó, tôi thấy con ngươi của Thương Ngô thoắt co lại rồi lại nở to ra, trong lòng bỗng ập đến một linh cảm chẳng lành. Đúng lúc này, bên tai tôi vang lên giọng nói thân thuộc đến nỗi không thể nào thân thuộc hơn được nữa:
- Con yêu...
Trên thế giới này, chỉ có duy nhất hai người gọi tôi như vậy.