Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa.
Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được…
Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng:
“Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!”
“Tên phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!”
…
Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ.
Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng.
Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”
Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!”
Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?”
Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.”
Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?”
“Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội.
“Phượng hoàng chết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”
“Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.”
Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời.
Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?”
“…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn.
Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi!
Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Nhưng mà… cái giá này có phải hơi lớn rồi không? Á… á… !
Chương 1: Công chúa Tang Chỉ
Tang Chỉ thực sự đã từng nhìn phượng hoàng Tuấn Thúc thối tha tắm, nhưng hai chữ “nhìn trộm” lại có rất nhiều ẩn tình.
Tất cả chuyện này… phải bắt đầu từ chuyện bạo lực gia đình mấy tháng trước.
Vốn là, Tang Chỉ chính là con cáo chín đuôi tu luyện năm trăm năm, nhà ở bắc cốc cư của Triều Dương, cô con gái duy nhất của Thiên Hồ Đế quân – Tang Dục của Thanh Khâu quốc. Bởi vì tiểu hồ ly Tang Chỉ khi sinh ra, toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chiếu rọi khiến tất cả những người trong phòng sinh đều không thể mở mắt. Ánh hào quang rực rỡ này còn bao phủ Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm, do vậy từ khi vừa sinh Tang Chỉ ra đã nhận được sự quan tâm rất lớn.
Phụ vương nàng chính là Thiên Hồ linh lực mạnh nhất của tộc cáo chín đuôi. Con gái vừa ra đời, chưa cần nói đến chuyện kế thừa linh lực của phụ mẫu, bộ lông màu vàng kim trên người mà chúng tiên chưa từng được nghe, chưa từng được thấy kia đã cho thấy tương lai của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc này thật không thể coi thường.
Than ôi! Chúng tiên đoán đúng rồi, công chúa Tang Chỉ thực sự không thể coi thường.
Ra đời được hai trăm năm, hoàng hậu Thanh Khâu quốc – công chúa Họa Thường nhọc lòng, thiết tha dạy dỗ con gái yêu: “Chỉ Nhi ngoan, nào, làm giống như mẫu hậu dạy con, biến thân cho các bá bá, mẫu mẫu xem.”
Tiểu hồ ly lông vàng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, nghe thấy vậy liền vẫy vẫy tai, cặp mắt đen sáng lấp lánh nhìn nhìn chiếc đùi gà trên tay mẫu thân, khẽ kêu “hức…” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất.
Các trưởng lão của Hồ tộc đến xem tiểu công chúa Tang Chỉ linh lực siêu mạnh, thông minh lanh lợi biến thân đều mở to mắt nhìn, chỉ thấy tiểu công chúa đang lăn dưới mặt đất hết vòng này đến vòng khác, cho đến khi chúng hồ ly hoa mắt, tiểu công chúa mới lăn quanh bàn trở về chỗ cũ, giật giật vạt áo của mẫu thân, kêu “hức” một tiếng nữa để lấy lòng.
Các trưởng lão của Hồ tộc: -_-|||
Hóa ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa lăn chứ không phải biến thân, chẳng qua là đang… làm nũng mẫu thân.
Ra đời được ba trăm năm, cuối cùng công chúa Tang Chỉ cũng học được phép biến thân. Dáng vẻ nhỏ nhắn, hoạt bát, môi hồng, răng trắng, trên đầu tết hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly, chiếc chuông vàng buộc ở thắt lưng phát ra tiếng kêu “ting tang”, rất đáng yêu. Đừng thấy công chúa tuổi nhỏ mà coi thường nhé! Tuy linh lực cao nhưng lại vô cùng khiêm tốn, trước đây, bất luận là tiểu yêu, tiểu tiên ở đâu đến khiêu chiến, nàng đều cười mà không nói, từ chối xuất chiêu.
Chẳng mấy chốc, lời đồn công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ nhỏ đã kế thừa khí thế của phụ thân là Thiên Hồ Đế quân được lưu truyền rộng rãi trong tam giới, đã truyền đến tai Ngọc Đế. Ngọc Đế thục thử[1] bề ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, nghe tin đồn liền tức đến hơn nửa năm, cuối cùng không nhịn được, một hôm đến thăm tiểu công chúa thần bí này. Nhưng Ngọc Đế lại sợ người ta biết mình là thục thử kỳ quái, liền hạ thấp bản thân, biến thành một tiểu tiên đồng đi thỉnh giáo, quả nhiên bị khước từ ngoài cửa.
Nhưng Ngọc Đế ngài là ai chứ, đương nhiên ngài không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau khi bị từ chối thì bất ngờ tập kích, kết quả…
Ngọc Đế lẻn vào phòng tiểu công chúa Tang Chỉ, thấy tiểu công chúa đang ngủ say khò khò…
Ngọc Đế cố ý hiện hình, xán đến bên giường tiểu công chúa, nhưng tiểu công chúa chỉ lật người, vẫn ngủ say …
Ngọc Đế lại sử dụng vài phép thuật nhỏ, đánh chết mấy con gián đang nhìn lén trong phòng, chỉ thấy tiểu công chúa chảy nước miếng, hoàn toàn chìm đắm trong giấc mộng…
Ngọc Đế thục thử: -_-|||
Thì ra Tang Chỉ ngươi chẳng có pháp lực cao cường, sợ làm bị thương kẻ vô tội nên không chịu đấu với người ta, nàng ta chẳng có chút năng lực. Mình trắng trợn xông vào khuê phòng như thế này, nàng ta lại không hề biết, nếu thật sự có kẻ địch đến thì nàng ta đã chết đến nghìn vạn lần rồi. Lúc đó, nhờ ánh trăng mà Ngọc Đế thục thử lại phát hiện, nhân hình của tiểu công chúa Tang Chỉ, trên đỉnh đầu còn có hai chiếc tai hồ ly lông lá lồm xồm.
Chân tướng của việc “công chúa Tang Chỉ luôn đeo hai búi tóc đáng yêu giống như tai hồ ly” đang bày ra trước mắt. Đêm nay, Ngọc Đế thục thử nước mắt ròng ròng quay về điện Vân Tiêu.
Ra đời được bốn trăm năm, Tang Chỉ rớt nước mắt từ biệt phụ vương, mẫu hậu, đi đến Tiên Linh đảo tầm sư học đạo, muốn tiếp nhận những bài học chính thống.
Tiên Linh Thanh Quân là một trong những thượng tiên tương đối tự phụ, đối với chuyện nhận đồ đệ cũng rất cẩn thận, nhưng vừa nghe nói là tiểu công chúa Tang Chỉ thì thi viết, thi nói thêm hồng bao gì đó đều bỏ qua hết, vui vẻ đồng ý ngay. Thế là, kiếp nạn trong cuộc đời này của ngài ta đã đến.
Tiên Linh Thanh Quân: “Đồ nhi, hôm nay vi sư dạy con thuật biến đá thành vàng, lấy cảm ứng tâm linh để biến một vật gì đó theo ý mình.”
Tang Chỉ vỗ tay: “Cái này con biết, con biết!”
“Ồ?” Tiên Linh Thanh Quân vuốt vuốt bộ râu trắng, cười híp mắt. Tốt lắm! Tốt lắm! Công chúa Thanh Khâu quốc sinh ra đã có pháp lực cao cường, phép thuật nhỏ như thế này có lẽ là hơi đơn giản nhỉ? Nghĩ đến đây, Tiên Linh Thanh Quân chỉ vào hòn đá bên cạnh, bảo: “Vậy thì niệm chú để vi sư xem xem.”
Tang Chỉ dịu dàng cười hì hì, lộ ra chiếc răng hồ ly nhỏ rồi chỉ vào hòn đá, hét lớn: “Biến!”
Bụp!
Hòn đá quả thật biến thành vàng rồi… Khụ khụ, chỉ là… là vàng mà không phải là vàng.
Tiên Linh Thanh Quân: -_-|||
Tiểu công chúa Tang Chỉ thấy vậy nôn nóng: “Không đúng, không đúng! Bản công chúa làm lại.”
“Biến! Biến! Biến! Biến!” Thoắt cái, con đường nhỏ trong khe núi vừa rồi vẫn trong xanh đẹp đẽ, trời xanh nước biếc đã có thêm rất nhiều, rất nhiều “vàng”.
Tiên Linh Thanh Quân nước mắt giàn giụa: “Đây đúng là đồ đệ giỏi… Á… á… !”
[1] Thục thử: nghĩa là ông chú xấu.
Ra đời được năm trăm năm, công chúa Tang Chỉ là họa cho tứ phương cuối cùng cũng nghênh đón kiếp số của nàng.
Tang Chỉ tuy có cha mẹ là thần tiên chống lưng, nhưng không phải sinh ra đã là thượng tiên, vẫn phải theo quy chế của thiên đình. Cứ năm trăm năm phải chịu một lần bị sét đánh, tu đủ ba nghìn năm mới được coi là tiểu tiên. Mà sét đánh cũng sẽ tăng lên theo độ tuổi, công lực càng mạnh thì đòn sét phải chịu cũng ngày càng nặng.
Tiểu hồ ly không biết những mối nguy hiểm trong đó, con đường đi vẫn giống trước đây, có cha mẹ phía sau giúp đỡ, bản thân chỉ cần đội danh hiệu “tiểu công chúa Tang Chỉ pháp lực cao cường” là được. Thế là, một đòn của Thiên Lôi bổ xuống, Tang Chỉ vẫn đần ra, không tránh không né, phải hứng trọn. Chiếc đuôi hồ ly xinh đẹp bị đánh đến đầy thương tích, từ đây nàng ta đã trở thành hồ ly tinh đuôi tròn chịu sự cười nhạo của mọi người trong tộc.
Trong cái rủi có cái may, vì là lần đầu tiên chịu kiếp nạn, Thiên Lôi lại nể chuyện có giao tình nhiều năm với công chúa Họa Thường, chỉ đánh vào đuôi của Tang Chỉ, sau đó phóng thêm mấy phát sấm xung quanh nàng, rồi kết thúc công việc, quay trở về.
Nhưng mà từ đây, lời nói dối Tang Chỉ pháp lực cao cường không còn che giấu được nữa. Tam giới tuy sợ sự hung dữ của Thiên Hồ Đế quân, không ai dám đến tận cửa cười nhạo con gái ngài ngốc nghếch, nhưng Tang Dục vẫn không thể kìm nén được sự tức giận.
Từ chuyện Tang Chỉ ham muốn hưởng lạc, dốt nát, kém cỏi là do phu nhân chiều chuộng quá mức… Thiên Hồ Đế quân giận dữ hơn nửa tháng trời, cuối cùng quyết nhốt con gái vào Minh U động.
Minh U động này, nói là động thà chẳng bằng nói luôn là cái giếng sâu.
Chính là Tang Dục với tấm lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ đặc biệt tạo ra cho con gái. Dưới đáy giếng nhìn chung đầy đủ mọi thứ, Thiên Hồ Đế quân dùng phép thuật bố trí cảnh sắc tươi đẹp, có núi non, hồ nước, thác chảy… Bên dưới dòng thác, thư tịch chất cao như núi, toàn bộ là để con gái học phép thuật.
Tang Dục đích thân đưa con gái xuống động, khuyên nàng ở trong động tu luyện cho tốt: “Đến lúc nào có thể cưỡi mây đến được miệng giếng thì khi đó mới lại được tự do.”
Tang Chỉ ngẩng đầu nhìn miệng giếng, hoàn toàn không nhìn thấy bầu trời. Mẹ ơi! Chỗ này không đến nghìn mét thì cũng phải cao đến bảy trăm mét nhỉ? Với kỷ lục cưỡi mây đạp gió cao nhất của nàng, rốt cuộc nàng phải tu luyện đến khi nào mới có thể ra ngoài đây?
Tang Chỉ kinh hãi, ôm lấy chân phụ vương, nước mắt nước mũi giàn giụa, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Đau đớn cầu xin cả nửa ngày trời để đổi lại được một câu lạnh lùng: “Con nhõng nhẽo, ngang ngược như thế này là bởi vì chưa sạch tạp niệm, bắt đầu từ hôm nay, chỉ được uống nước suối trong Minh U động này thôi!”
Nói xong, Thiên Hồ phụ vương liền giũ giũ tay áo, cưỡi mây rời đi, chỉ còn lại Tang Chỉ đứng đần người trong đáy động.
Tiểu công chúa Tang Chỉ hoảng loạn một hồi rồi cố bình tĩnh lại.
Không sao cả! Không sao cả! Phụ thân không thương mình nhưng vẫn còn có mẫu thân yêu mình mà. Sau mỗi lần mình bị cha trừng phạt, có lần nào mà mẫu thân dịu dàng, duyên dáng không giải cứu mình cơ chứ? Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly thấy yên tâm, ở trong Minh U động ngủ nửa ngày, nghịch nước nửa ngày, xé sách gấp bướm chơi đùa nửa ngày, cuối cùng… cũng hơi buồn chán rồi.
Mẫu hậu sao mà chậm như vậy chứ? Bình thường, nhiều nhất là một ngày là có thể thu phục phụ vương, sao lần này đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Đang đắn đo, Tang Chỉ đột nhiên nghe thấy từ cửa động truyền đến tiếng khóc lóc của công chúa Họa Thường: “Chỉ Nhi à! Mẫu hậu xin lỗi con, mẫu hậu khuyên không nổi con hồ ly hủ lậu, hung hãn kia, mẫu hậu sẽ đến chỗ Ngọc Đế tỷ phu[1] đòi công bằng cho con. Ta muốn bỏ chồng! Ta muốn bỏ chồng!”
Tang Chỉ nghe thấy, vui đến mức chiếc tai hồ ly cũng hiện nguyên hình, đuôi vẫy vẫy ở phía sau.
Tuyệt quá! Tuyệt quá! Mẫu hậu cuối cùng cũng xuất đòn chí mạng rồi.
Công chúa Họa Thường vốn không phải tiên nhân bình thường, nhà mẹ đẻ người chính là ở Thiên cung, Tang Chỉ phải gọi Vương Mẫu nương nương một tiếng “di mẫu”[2]. Di mẫu này không phải chỉ là danh nghĩa, công chúa Họa Thường gả cho Thiên Hồ Đế quân, hai người rất yêu thương nhau, chỉ là thỉnh thoảng cũng có bất hòa nhỏ. Mỗi lần không bằng lòng chuyện gì đó, công chúa Họa Thường liền lên khóc lóc, tố cáo với tỷ tỷ, đến mức mà sau này, chúng tiên chỉ cần thấy công chúa Họa Thường lên thiên đình là biết Thiên Hồ Đế quân lại làm chuyện gì khiến phu nhân không vui, công chúa Họa Thường muốn bỏ chồng rồi!
Cái gọi là xấu nhà không thể khoe ra ngoài, thêm vào đó, Thiên Hồ Đế quân lại nổi tiếng bị vợ quản chặt, qua thời gian, việc công chúa Họa Thường “tìm tỷ phu đòi bỏ chồng” đã trở thành điểm yếu của Thiên Hồ Đế quân. Công chúa Họa Thường thường xuyên dùng kế này, hễ không vui, chỉ cần quát lên muốn quay về nhà mẹ đẻ, phu quân tất phải chiều chuộng, bà muốn gì được nấy.
Thế là Tang Chỉ vừa nghe thấy mẫu thân khóc gào như thế, biết những ngày tháng tốt đẹp của mình đang đến, liền ngoan ngoãn ngồi dưới giếng xem kịch. Nhưng đợi rất lâu mà không thấy bên trên có động tĩnh, cuối cùng tiểu hồ ly cũng có chút sốt ruột, ngẩng đầu hô hoán: “Mẫu hậu? Mẫu hậu có đó không?”
Một lúc sau, bên trên mới truyền đến tiếng thút thít, lại là tiểu tỳ Quyên Nhi thường ngày hầu hạ bên cạnh Tang Chỉ: “Công chúa, hoàng hậu đã cưỡi chim phượng bay lên Thiên cung rồi.”
Tang Chỉ kinh ngạc, giậm chân: “Sao mẫu hậu lại đi tìm di mẫu? Vậy ta phải làm thế nào? Ngươi mau đi tìm mấy mấy thị vệ có phép thuật cao cường đến đưa bản công chúa lên trên đi!”
“Công chúa! Đế Quân canh giữ rất nghiêm ngặt, nô tỳ có thể nói chuyện được với người đã là rất khó rồi.”
Lần này Tang Chỉ thực sự không hiểu. Lẽ nào mẫu hậu bỏ nhà ra đi mà phụ hoàng không đuổi theo sao? “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Quyên Nhi nghe thấy vậy, khóc to hơn: “Công chúa, lần này Đế Quân cứng rắn lắm. Hoàng hậu khuyên hai ngày liền mà không lay chuyển được ý của Đế Quân, muốn đích thân xuống dưới đưa người ra khỏi động, ai ngờ lại bị Đế Quân phát hiện, người niệm thần chú, làm phong ấn ở cửa động. Linh lực của Đế Quân thì người biết rồi đó, bây giờ đừng nói các thị vệ trong tộc, e rằng đến các trưởng lão cũng khó phá được phong ấn để đưa người ra khỏi động. Hu hu… Công chúa người cứ… ở lại trong động tu luyện cho tốt nhé!”
Nói xong, rất lâu, rất lâu sau đó, từ cửa động chẳng còn truyền đến bất cứ âm thanh nào nữa. Tang Chỉ trong lòng choáng váng, đờ đẫn nhìn đống thư tịch chất cao như núi phía sau. Trong chốc lát, nàng ta tuyệt vọng nghĩ đến một câu của người phàm: