Sau sự kiện trong sơn động, hai người Tuấn Thúc – Tang Chỉ giống như xuất hiện kỳ tích, lại hòa hảo như lúc ban đầu, thậm chí tỉnh cảm còn sâu đậm hơn trước. Dù mọi việc cũng vẫn tốt đẹp sau khi trải qua sự khinh miệt và nhục mạ trước nay chưa từng có.
Tang Chỉ không biết tướng công nhà mình rốt cuộc đã làm chuyện vô nhân đạo gì với ca ca khoa trương, chỉ biết sau khi quay lại trấn Bình Lạc thì thấy nửa mặt của ca ca khoa trương tím bầm, nước mắt ròng ròng, miệng sưng như chiếc bánh bao, kề vào tai tiểu hồ ly nói gì mà ‘‘qua cầu rút ván’’, ‘‘không hiểu lòng tốt của người’’...
Những lời này tiểu hồ ly đều cho vào tai trái, ra ngoài tai phải, hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ là sau đó, ngày nào ca ca khoa trương cũng đến lăn lộn, khóc lóc làm loạn, khiến lòng nhẫn nại của Tang Chỉ có nhiều hơn nữa thì cũng bị mài mòn hết rồi. Hôm nay, khó khăn lắm Tuấn Thúc mới bắt được ca ca khoa trương ra ngoài điều tra, thăm dò động tĩnh xuong quanh núi Thúy Bình, Tang Chỉ thở phào một cái, trong lúc bận rộn cũng dành ra được nửa ngày nhàn hạ, ngồi trong sân của Thanh Ngô cư thêu thùa. Đang vật lộn với các mũi kim, Tang Chỉ bỗng cảm thấy trong tay trống không, vừa định ngẩng đầu lên thì phát hiện dưới chân có một chiếc bóng. Dưới ánh mắt trời rạng rỡ, ly Vẫn cao lớn đang nhìn thứ trong tay tiểu hồ ly, hơi cau mày hỏi ‘‘Đây là cái gì ?’’
‘‘Đây là...’’ Tiểu hồ ly cắn răng, nên nói thế nào với A Ly đây ? Nói với hắn rằng đây là túi thơm nàng thêu cho phượng hoàng cao ngạo sao ? Ấy ấy ! Không được ! Như thế có vẻ rất mất mặt, hình như là sống mấy trăm năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên Tang Chỉ thêu thùa.
Ly Vẫn thấy Tang Chỉ do dự, cũng không làm khó thêm nữa, đem chiếc túi thơm trả lại cho nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh, cười gian: “Con vịt thêu trên đó rất đẹp.’’
‘‘Cái gì ?’’ Tiểu hồ ly trừng mắt lên, thở phì phì, nhìn đôi mắt uyên ương trên chiếc túi thơm, nói mà như quát : “con mắt nào của ngươi nhìn ra bọn nó là vịt ?’’
Ly Vẫn nghe thấy vậy, cân nhắc một hồi rồi mới thận trọng nói: “Ta thấy chúng đang bơi trên sông, cho nên mới đoán...ấy...’’ Ly Vẫn trề môi , vân vê cằm nói: “Thực ra nàng vừa nói vậy, ta mới thấy hình như cũng không giống vịt lắm ! Đúng, là gà ! Tang Chỉ nàng thích ăn gà nhất, chắc chắn là thêu gà !!’’
‘‘......’’ Tang Chỉ thấy bộ dạng khó xử của Ly Vẫn thì ngẩn ra một lát, không kìm nén được bỗng bật cười. Nàng vốn cho rằng lần trước chia tay, phải một thời gian dài nữa mới có thể gặp lại Ly Vẫn. Cứ coi như có gặp lại, thì hai người cũng sẽ vì chút chuyện tình cảm kia mà trở nên xa cách. Nhưng bây giờ, hai người vẫn nói, vẫn cười với nhau được, A Ly vẫn là A Ly ngốc nghếch như trước đây, chẳng thay đổi chút nào.
‘‘A Ly, ngươi sống có tốt không ?’’
Ly Vẫn đột nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn Tang Chỉ, ánh mắt sâu xa: “Vậy còn nàng ? Nàng sống có vui vẻ không ?’’
Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly liền nhếch miệng, xoa xoa chiếc túi thơm thêu uyên ương gà chẳng ra gà, vịt chẳng phải vịt trên tay, nụ cười tươi lay động lòng người: “Ta sống rất vui vẻ. Trước đây, mẫu hậu ta có nói, trong cuộc đời nhất định sẽ có một người hoàn toàn thuộc về mình, chỉ cần hai người gặp được nhau, ngươi sẽ không muốn rời xa người đó nữa. Lúc đó ta không tin, nhưng bây giờ...’’
Vuốt ve đôi uyên ương trên chiếc túi thơm, tiểu hồ ly nghĩ đến cảnh tình nồng ý thắm với Tuấn Thúc đêm qua, thoắt cái mặt đã ửng hổng, dưới ánh mặt trời rực rõ, lại càng kiều diễm, động lòng người hơn. Ly Vẫn thấy vậy, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khó dò đoán, rất lâu sau hắn mới chuyển chủ đề: “Đã lâu không quay lại trấn Bình Lạc, thực sự cũng có chút nhớ. Tang Chỉ, nàng cùng ta đến miếu Thổ thần một lát xem Khế Lạc có khỏe không nhé ?’’
---Chuyển ngoặt---
Đến miếu thổ thần rồi, Tang Chỉ và Ly Vẫn không gặp được đào thụ tinh nhưng lại phát hiện ra người quen.
Ở cửa miếu Thổ thần, tiểu hồ ly thấy tiên quang rực rõ, kẹp ngọc, váy gấm, liền thốt lên: “Mạn Nhỉ ?’’ Mạn Nhi là cung nữ thân cận của Vương Mẫu nương nương, tuy không đến mức như hình với bóng với Vương Mẫu, nhưng vượt nghìn dặm xa xôi đến trấn Bình Lạc để gặp nàng, thực sự là có chút kỳ lạ.
Tang Chỉ im lặng, ngước mắt nhìn sang Ly Vẫn, đối phương cũng đi thẳng vào câu chuyện, ngẩng đầu nói: “Thực ra ta đến Thanh Ngô cư, chính là phụng mệnh gọi người đến.’’
Nghe thấy vậy, trong lòng tiểu hồ ly bỗng nhiên cảm thấy rất kinh ngạc. Đã trải qua nhiều chuyện, Tang Chỉ sớm đã học được cách suy nghĩ thấu đáo. Ly Vẫn lừa nàng đến miếu thổ thần, chẳng qua là muốn tránh tai mắt của Thất Thủy và Bích Nữ, nhưng vừa khéo lúc này Mạn Nhi cũng ở đây, vậy thì, người ở bên trong chắc là...
Trong lúc Tang Chỉ do dự, Mạn Nhi đã mỉm cười lên tiếng: “Công chúa mau vào trong đi, chớ để nương nương đợi lâu !’’
Tang Chỉ hít một hơi thật sâu, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không được, nàng liền cắn rưng bước vào phòng, quả nhiên thấy Vương Mẫu đang quay lưng lại với mình cắt tỉa cây hoa lan.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động từ trước, nên khi tiểu hồ ly bước vào phòng, Vương Mẫu đã nói: “Chỉ Nhi, con vẫn khiến người khác không yên tâm thế này đây! Khi di mẫu giao chậu hoa lan này cho con, nghìn lần nhắc nhở, dặn dò con phải chăm sóc nó cẩn thận. Bây giờ con nhìn xem, trông nó thành thế nào rồi hả ?’’
Tang Chỉ thuận theo lời nói của Vương Mẫu mà nhìn xuống tay người, thấy chậu hoa lan mới khoảng thời gian trước còn xanh mởn, tươi tốt, trông vô cùng đẹp mắt nay chẳng còn dáng vẻ gì nữa, gục xuống giống như sắp chết đến nơi...
‘‘Á, sao lại như thế này ?’’ Tang Chỉ kinh ngạc kêu lên. ‘‘Con có bảo Đào thụ tinh giúp con tưới nước cẩn thận mà!’’
Vương Mẫu trách mắng: “Có Khế Lạc chăm sóc, cho nên con không cần quan tâm nữa phải không ?’’
Tang Chỉ tự cốc vào đầu mình, giải thích: “Khoảng thời gian trước, vì chuyện hôn sự quá bận, thế nên...’’
Chưa nói hết, Vương Mẫu đã lắc đầu cắt ngang, nắm lấy tay nàng dẫn đến ngồi xuống ghế: “Chỉ Nhi, chắc con biết vì sao ta đến rồi chứ ?’’
‘‘Đề kiểm tra xem con có chăm sóc tốt chậu hoa lan này không ư ?’’ Tiểu hồ ly giả vờ ngốc nghếch, không ngờ Vương Mẫu lại thuận theo lời nàng mà đáp: “Không, kết giới của trấn Bình Lạc đã bị phá, nên ta biết hoa lan chắc chắn không được chăm sóc tốt, ta đâu phải đi kiểm tra ?’’
Tang Chỉ nghe thấy vậy, nhíu chặt đôi mày, còn chưa kịp hỏi thì Vương Mẫu đã gật đầu ra hiệu cho Mạn Nhi. Mạn Nhi nhận lệnh, miệng ngọc trong tay áo tự nhảy múa rồi hóa thành một luồng ánh sáng, ánh sáng màu trắng bạc giống như có sinh mệnh treo giữa không trung, quang hoa lấp lánh, rực rỡ cuốn quanh cây hoa lan, thoắt cái đã bọc kín lấy cây hoa lan.
Lát sau, luồng sáng từ từ nhạt dần, cuối cùng giống như trong suốt, phản chiếu quang cảnh ở bên trong. Nhưng vào thời khắc này, trong luồng ánh sáng không còn chút bóng dáng của cây hoa lan nữa, thay vào đó là hình dáng xinh tươi, trang nhã của nữ tử áo xanh.
‘‘Tỷ tỷ áo xanh !’’ Tang Chỉ kinh ngạc thốt lên, chỉ thấy thiếu nữ áo xanh – ân nhân cứu mạng nàng đang nằm rạp trên đất, thoi thóp thở giống như không còn sức lực.
Tang Chỉ muốn đến gần, luồng sáng đó bỗng chốc biến mất, cây hoa lan héo rũ lại lần nữa xuất hiện trước mắt nàng. Vương Mẫu xa xăm nói: “Nàng ta tên là Lục Khởi. Chỉ Nhi, mấy lần con thoát khỏi nguy hiểm đều do nàng ta cứu. Nhưng lần này, con lại nhập vào mộng yểm của phong ấn quái, Lục Khởi vì trước đó đã giúp con hiện về nhân hình mà dùng hết sinh lực, nên không còn cách nào cứu con được nữa...’’
Tang Chỉ thở ra một luồng hơi lanh, trong đầu dần dần liên hệ mấy chuyện xảy ra gần đây lại với nhau, nhưng vẫn không dám tin. Lúc này, Ly Vẫn vốn luôn trầm mặc ở bên cạnh cất lời: “Hai tộc Long – Phượng chúng ta vốn có ân oán, người ta đều cho rằng vì người phàm làm hỗn loạn mệnh số trog cách gọi Long – Phượng mà ra, nhưng thực ra không phải. Cha ta từng phát hiện Phượng thần và Ma tộc có dính líu đến nhau, nên đã đặc biệt mời Vương Mẫu thăm dò chỗ Phượng tộc, nhưng Phượng thần xảo trá, sớm đã tiêu hủy hết dấu vết. Vì vậy, Phượng quân lớn tiếng phỉ báng Long tộc, từ đó mới có sự đối đầu này. Nhị Ca Nhai Xải của ta quản lý phàm giới nghìn năm, trấn Bình Lạc vẫn luôn yên ổn, an toàn. Nhưng Tuấn Thúc quản lý chỉ mới mấy trăm năm, Ma tộc liền rục rịch chuẩn bị hành động, thậm chí còn phát hiện ra tung tích của Ma Tộc ở núi Thúy Bình. Ngay đến Húc Vương cũng đứng ngồi không yên nên mới mời ta cùng đi tìm Ma Nhãn. Lẽ nào Tang Chỉ nàng không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao ?’’
Vương Mẫu nói: “Đầu tiên là hắn lấy danh nghĩa của Anh Lạc mà làm gì đó lên áo cưới, tiếp đó là để con phải hiện nguyên hình rồi không có cách nào thành thân, khiến Lục Khởi phải giúp con làm phép mà mất đi tất cả linh lực. Đêm động phòng, nhân lúc con không có chút phòng bị, không có bất cứ ai giúp đỡ, liền đưa con vào mộng yểm…’’
Vương Mẫu hơi nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nặng nề nói: “Tất cả những điều này, chính là muốn mượn tay của Tang Chỉ con, giải mở phong ấn của trấn Bình Lạc, để Ma tộc sớm quay lại.’’
Tang Chỉ bĩu môi, phản bác: “Di mẫu ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Tuấn Thúc sẽ không hại con đâu. Hơn nữa, bây giờ trấn Bình Lạc chẳng phải vẫn không có chuyện gì sao ? Ma nhãn cũng không tìm thấy...’’
‘‘Đúng !’’ Vương Mẫu cắt ngang lời của Tang Chỉ, ánh mắt rừng rực. ‘‘Vì chưa tìm thấy, cho nên bước tiếp theo, e là Phượng tộc sẽ tìm kiếm Ma nhãn ở khắp nơi, cho nên ta không thể đợi được nữa...’’
Tang Chỉ lắc đầu: “Mọi người không có chứng cứ, dựa vào cái gì mà nghi ngờ Tuấn Thúc ?’’
‘‘Không có chứng cứ sao ?’’ Mạn Nhi khẽ cười: “Công chúa Tang Chỉ, hai lần người nhập mộng yểm, phượng quân đại nhân đều có ở bên cạnh, người hãy suy nghĩ kỹ xem, với công phu thỏ ba chân của Anh Lạc, làm thế nào nàng ta có thể vào trong khuê phòng của người, còn có thể làm gì đó lên áo cưới mà người lại không hề hay biết? Hơn nữa, trước đây Anh Lạc luôn đối đầu với người, với trí tuệ của phượng quân đại nhân làm sao có thể khinh suất như vậy được, lại để cho người mắc bẫy của nàng ta ? Hơn nữa, hôm đó người đã ở Thanh Ngô cư, Bích Nữ thần thông quảng đại kia cũng ngủ say rồi, nên không cảm thấy có người vào phòng sao ?’’
Một loạt những lời này, khiến Tang Chỉ sợ hãi, bất an. Từng chữ như châu ngư ngọc ! Thực sự quá trùng hợp, thực sự quá không bình thường, nhưng mà...không thể nào, phượng hoàng cao ngạo làm sao có thể hại mình ? Tiểu hồ ly lẩm bẩm lắc đầu: “Không thể nào, tất cả những chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, Tuấn Thúc chàng...’’
Còn chưa nói hết, Vương Mẫu đột nhiên tóm lấy cánh tay của Tang Chỉ, lời nói nặng chịch: “Chỉ Nhi, nếu không chắc chắn những điều này, di mẫu sẽ không tìm đến con.’’
‘‘Ý người là gì ạ ?’’
‘‘Lục Khởi đã giúp con khôi phục nhân hình, cứ coi như nàng ta mất đi chút linh lực cũng sẽ không có chuyện lâu ngày thế rồi mà vẫn chưa bình thục. Độc tố nàng ta trúng...chính là Văn hoàng độc mà Phượng tộc thường dùng.’’
Vương Mẫu vừa dứt lời, Tang Chỉ đứng cứng đơ tại chỗ. Không cử động nổi...