Bối Bối tỉnh lại là chuyện của mấy tiếng đồng hồ sau, sau khi Sa Nghị tỉnh thì luôn một mực ngồi ở đầu giường nhìn cô, thấy cô dậy, anh vội ôm chặt lấy cô.
Bối Bối theo thói quen sờ bụng, nhưng giờ lại thấy xẹp lép, cô hoảng sợ “Con em đâu?”
Sa Nghị trấn an, vỗ lưng cô, “Bố mẹ đang trông rồi, không sao đâu, đừng sợ”
Lúc này Bối Bối mới nở nụ cười, “Là con trai hay con gái?”
Sa Nghị sững sờ, anh cũng không biết, anh chỉ mải lo tới Bối Bối mà quên mất chưa hỏi con là trai hay gái
Thấy Sa Nghị không nói lời nào, Bối Bối sốt ruột, vội chống người định ngồi dậy, “Các con thế nào?”
Sa Nghị ôm lấy cô, không cho cô lộn xộn, vết mổ vẫn còn rướm máu đấy, “Không, bọn nhỏ đều rất khỏe mạnh, chỉ là anh....anh không biết là nam hay nữ”
Bối Bối phì cười, nào có ai làm cha như anh chứ
“Nghị Nghị, tốt quá, chúng ta có con rồi” Bối Bối mắt cô long lanh, đây không phải là niềm hạnh phúc lớn lao nhất hay sao
“Ừ, cảm ơn em, bảo bối” Sa Nghị tiến lên, môi anh dán chặt lấy môi cô, cứ như vậy.
Sau khi sinh con, quan trọng nhất chính là việc đặt tên, khi cô đang mang thai, Sa Nghị đã nói với bố rằng để cho phụ huynh hai nhà cùng đặt. Ông Sa mang theo quyển từ điển đi tìm ông Đồng, mấy ngày nay ông Đồng chẳng thèm quan tâm tới công việc, ông đi khắp nơi khoe khoang rằng mình sắp có cháu ngoại. Chưa hết, giờ ăn trưa chưa tới mà cả Cục đã biết nhà họ Đồng sắp có một cặp sinh đôi. Đến giờ tan tầm, cả thành phố đều biết cái tin vui “giật gân” này.
Vào nhà ông thông gia, ông Sa bèn ngồi xuống ghế sofa, “Lão Đồng, hôm nay tôi tới để bàn bạc về chuyện đặt tên cho cháu tôi”
“Cái gì, gì cơ? Cháu ông? Thế hóa ra không phải chuyện của nhà lão Đồng tôi hả?”
“Ấy, không phải, không tranh cãi với ông, là chuyện đặt tên cho cháu chúng ta, được rồi chứ”
“Hừ, vậy còn được”
“Ông nói xem nên đặt tên là gì để có thể thấy được cháu trai Sa Hạo Khang tôi có sức mạnh, cơ trí, dũng cảm, thông minh?”
“Ô hay, đó là cháu ngoại tôi!”
“Được, được, tôi sai, tôi sai rồi, tôi đã bảo ông đừng căng thẳng mà lại”
“Tôi không căng thẳng, chỉ tại suy nghĩ của ông cứ bị lệch lạc, nhất định tôi phải điều chỉnh cái thái độ này của ông ngay”
“Rồi rồi, ông thấy đặt là Sa Phong Lâm, Sa Phong Vận thế nào”
“Thường thôi, tên gì mà sát phong cảnh thế, quá tệ, chẳng có trình độ gì cả, tôi nghĩ nên đặt là Đồng Hạo Hồng, Đồng Hạo San”
“Tư tưởng của ông lại càng xa rời thực tế hơn tôi rồi đấy, đúng là tiến bộ quá thể nhỉ, ngay cả họ của cháu tôi ông cũng đổi mất tiêu, rõ ràng cháu tôi là họ Sa, nó chỉ là cháu ngoại ông thôi!”
Kết quả, hai ông già ầm ĩ tới trước mặt hai bà vợ, nhường cho hai bà phân xử. Sa Nghị không thể đắc tội với bất kỳ ai trong hai phe phái này nên anh đành nói rằng mỗi nhà đặt tên cho một đứa, thế là cả hai bên đều vui mừng.
Rồi anh quay sang hỏi ý kiến Bối Bối, cô nháy nháy mắt, “Ai nói để cho mọi người đặt tên thế, con của em, em tự đặt”
Ông Đồng vô cùng cưng chiều con gái, ông phụ họa theo, “Đúng đúng, nên để cho Bối Bối nhà tôi đặt tên, Bối Bối nhà tôi vất vả cực nhọc lắmsinh ra được hai đứa nó mà”
Sa Nghị hỏi, “Vậy em muốn đặt tên là gì?”
Bối Bối suy nghĩ một lúc, sau đó nắm chặt tay lại nói, “Con gái đặt là Sa Điền, còn con trai, em thấy đặt là Sa Trần Bạo cũng không tệ nhỉ” Cái gì gọi là tục nhưng thanh nhã, cái gì gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, chính là chỉ hai cái tên này đấy.
Mọi người sợ xanh mặt, hai cái tên này, hai cái tên này....có phải quá mất mặt hay không!!!! Nếu tới Bắc Kinh không phải sẽ bị đánh đuổi về nhà hay sao!!!
“Không được, không được!!!!! Tôi mặc kệ, dựa vào cái gì mà cả hai đứa đều phải theo họ Sa chứ, tôi cũng phải có phần!” Ông Đồng, à không, bây giờ phải gọi là ông ngoại Đồng không chấp nhận
“Được rồi, được rồi, tôi rút lui, tặng cháu trai cho ông đấy, tôi xí cháu gái!” Ông nội Sa rất thích đứa cháu gái này, ngày nào ông cũng ôm cháu gái tới không nỡ buông tay
“Hừ, ý kiến của ông cũng được đấy!”
Thế là, trải qua cuộc đàm phán giữa hai bên, bé trai được đặt tên Đồng Vũ Mặc, bé gái tên là Sa Điềm Nựu.
Đồng Vũ Mặc ra đời sớm hơn em gái 30phút, đầu của cậu cũng lớn hơn. Ngô Thiến thấy cháu gái chỉ lớn hơn bàn tay một chút thì đau lòng gần chết, bà đổ thừa tại anh trai đã lấy hết dinh dưỡng của em gái.
Phụ huynh hai nhà đều dọn tới nhà mới của đôi vợ chồng son, lại còn tuân thủ quy tắc, cháu ai người ấy chăm
“Ối, ông xem Điềm Nựu nhà tôi này, ngoan quá đi mất, vừa nhìn đã biết sau này là một mỹ nhân rồi!” Ông nội Sa ôm cháu gái cười toe toét.
“Hừ, Vũ Mặc nhà chúng tôi mới khiến người ta vừa nhìn đã giật mình nhé, nó lớn lên chắc chắn còn đẹp trai hơn bố nó!” Ông ngoại Đồng ôm cháu trai đi tìm con gái cho bú.
“Bối Bối, tới đây đi tới đi, con trai con đói bụng rồi, mau nào mau nào” Ông ngoại Đồng cực kỳ không nhạy bén, tự dưng lại chen vào đúng lúc đôi vợ chồng son đang ân ân ái ái.
“Bố, sáng sớm Mặc Mặc đã bú rồi mà, bố đừng chiều nó thế” Sa Nghị ôm con trai, gần đây thằng nhóc này rất hay chảy nước dãi, cứ cầm đồ đạc là lại cho vào miệng.
“Vậy sao bố thấy Bối Bối cho Điềm Nữu ăn hai lần liền, các anh chị không thể bất công thế được nhé”
“Hừ, tôi thấy người bất công là ông thì có” Ông nội Sa cũng ôm Điềm Nữu vào, Điềm Nữu đang mặc một bộ váy hoa mà mẹ mua cho, cười tươi giống hệt một tiểu thiên sứ nhỏ b
“Nào, Nữu Nữu, Mặc Mặc, mẹ bế nào” Người công bằng nhất chính là Bối Bối, hai bảo bối cô đều yêu.
Cho con bú đúng là công việc mệt mỏi nhất, hai người ông lúc nào cũng muốn tranh cướp cho cháu mình được bú trước khiến cho Bối Bối dở khóc dở cười, có ông nội ông ngoại nhà ai giống thế này không cơ chứ! Thế là, bà nội và bà ngoại lại phải thương lượng với nhau, hai đứa bé được sáu tháng thì sẽ cho cai sữa, bắt đầu ăn cho ăn thêm bữa phụ.
Về bạn trẻ Mặc Mặc, tuy chỉ lớn hơn em gái Điềm Nữu nửa tiếng nhưng rất ra dáng anh trai, còn bé mà đã biết bảo vệ em gái. Bối Bối rót sữa tươi cho hai bé uống, Điềm Nữu uống nhanh hơn anh trai, con bé uống hết phần mình liền quay sang đoạt bình sữa của anh trai, đoạt được liền cho vào miệng tu ừng ực, Bối Bối vội bảo Sa Nghị đi pha một bình nữa, cô cứ tưởng Mặc Mặc sẽ khóc nhưng anh chàng lại nhìn em gái và cười híp cả mắt. Cảnh tượng này làm Bối Bối xúc động, đúng là một bức tranh tràn ngập yêu thương!
Đến khi bọn nhóc này biết bò là hai đứa bắt đầu náo loạn khắp phòng, nếu không ai chú ý thì không biết hai đứa này chui vào xó xỉnh nào nữa. Sa Nghị sợ con đụng phải vật nhọn liền bọc tất cả vật dụng có góc nhọn trong nhà vào bằng miếng xốp dày.
Khi hai bé được một tuổi, Bối Bối mới bắt đầu tiếp quản lại việc trong cửa hàng, bây giờ LoveBaby đã trở thành một tụ điểm đẹp ở thành phố S, bên phía BabyTree có ý muốn hai bé con này làm người phát ngôn mới cho trang web của họ.
Một năm lại một năm trôi qua, câu chuyện về nhà họ Sa vẫn cứ tiếp diễn với hạnh phúc ngập tràn....