“Nếu ta được chứng Bồ Đề, thì khi mạt pháp, mỗi người đều thành phật!”
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, không độ chúng sinh, không cứu tận thế, không cầu tương lai!”
Âm thanh to lớn trang nghiêm vọng trong trời đất, đỉnh đầu Vị Lai Phật Tổ Kim Thân của Di Lặc tỏa ra những đợt sóng trắng, bên trong có hai viên xá lợi quay tròn, tượng trưng cho quá khứ và hiện tại, còn tương lai vẫn là một màu ảm đạm, chỉ có những đốm sáng phật quang thưa thớt lấp lóe.
Chúng sinh bên trong Phật quốc dưới đất như có cảm ngộ, đều ngồi xuống, thành kính lễ Phật, cùng niệm danh hào của Di Lặc:
“Nam mô đương lai hạ sinh Di Lặc Phật!”
Vô số tiếng niệm hội tụ vào nhau, chấn động chư thiên, vang vọng vạn giới, hóa thành những đóa sen trắng đầy thanh tịnh giải thoát, bay tới đỉnh đầu Di Lặc, tụ thành một dải tinh hà rạng rỡ, cùng điểm sáng tương lai!
Dòng sông thời gian và vận mệnh hư ảo theo đó hiện ra, như thật như ảo, trải rộng tới mỗi một góc của Chân Thật giới, quá khứ xa xăm, tương lai không định.
Bên trong Tây phương Cực Lạc thế giới, Kim Thân Phật Đà ngồi trên đài sen chìa tay trái ra, bắt Thí Vô Úy ấn, đầy từ bi và thương hại nói:
“Thiện tai, thiện tai.”
Lời còn chưa dứt, toàn thân y tỏa ra quang mang vô biên, chiếu sáng cả Tây phương Cực Lạc thế giới, chiếu sáng mọi hỗn độn u ám, chiếu sáng chư thiên vạn giới, chiếu sáng Phật quốc dưới đất, khiến từng đóa hoa sen bừng nở, khiến từng luồng suối mát dâng trào.
“Nam Mô A Di Đà Phật!” Ức vạn năm qua, trong rất nhiều kỷ nguyên, những tiếng niệm phật xuyên qua sự trói buộc của dòng sông thời gian cùng vọng tới, đáp lại lời tụng niệm của chúng sinh ở Phật quốc dưới đất, hiển hóa ra thành những Kim Thân Phật Đà, số lượng không ngừng tăng lên, như muốn biến Chân Thật giới thành một biển Phật Đà!
Những Phật Đà này tuy tướng mạo khác nhau, nhưng đều có khí tức của A Di Đà Phật, là các ứng thân khác nhau của y ứng duyên ứng nhân hiển hóa ở thế gian trong từng kỷ nguyên cho tới nay!
Cùng lúc đó, đài sen mười hai phẩm màu xanh dưới thân Kim Thân Phật Đà mở rộng ra, hòa thành một thể với Cực Lạc thế giới hạo hãn vô ngần, hóa thành một cự phật vàng nhạt viên mãn, đầy cứu chuộc chi ý, sau đầu là tầng tầng phật quang, chừng bốn mươi tám vầng, truyền tới âm thanh nguyện lực vang vọng trang nghiêm:
“Nếu ta được chứng Bồ Đề, thế gian có Địa Ngục, cơ quỷ, súc sinh giả, bất thành vô thượng chính đẳng chính giác.”
......
Trong năm Thái Cổ, bốn mươi tám đại nguyện mở con đường Báo Thân thành đạo lại tái hiện thế gian!
Kim Thân màu xanh kia, vẻ mặt từ bi, đôi mắt thương nhân, hai tay kết ra ấn ký, được quang mang vô biên vô hạn bao phủ, như một vầng mặt trời chiếu khắp chư thiên huyền bí, hòa vào hư không.
Quang mang tràn ngập trời đất, bao phủ luôn cả biển phật đà và cự phật màu vàng, khiến tất cả trở nên mù mịt, giống như ảo mộng.
A Di Đà Phật sau khi lấy Báo Thân chứng đạo, lại cũng dần đưa những Pháp Thân, Ứng Thân của mình tu trì tới Bỉ Ngạn, pháp báo ứng tam thân viên mãn, như thế mới là một trong những cổ xưa giả mạnh nhất!
A tiếng Phạn nghĩa là “Vô”, Di Đà nghĩa là “Lượng”, A Di Đà Phật nghĩa là vô lượng quang, vô lượng thọ, vô lượng công, vô lượng đức, vô lượng từ bi, vô lượng thần thông!
Y đã ra tay toàn lực, hàng lâm xuống Chân Thật giới trước tiên, nhét Chân Thật giới vào bên trong phạm vi khống chế của mình, để bảo vệ Di Lặc tránh thoát khổ hải.
Ngay lúc này, ngoài Tam Thập Tam Thiên, một cái cầu vàng chớp mắt bay tới, bắc ngang trên khổ hải, sau đó kéo dài tới biển phật đà.
Âm thanh “Nam Mô A Di Đà Phật” và bốn mươi tám đại nguyện đầy khoảng không ngưng bặt, như bị cây cầu vàng Bỉ Ngạn kia trấn áp.
Từ một đầu cầu, Đạo Đức Thiên tôn tóc trắng râu bạc cưỡi Thanh Ngưu, đi vào biển phật quang vô lượng do A Di Đà Phật pháp báo ứng tam thân biến thành. Ông khẽ đẩy đạo quan, một luồng khí xanh bay ra, hóa thành ba đạo nhân có khí tức ngụy Bỉ Ngạn, một tuổi trẻ mạnh mẽ dâng trào, đầy sinh cơ nguồn cội ban đầu, một trung niên thành thục uy nghiêm, hoành áp thế gian, duy trì vận chuyển, một lão giả tang thương mục nát, là kết cục mà vạn sự vạn vật đều không thể trốn thoát.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Hai đại Bỉ Ngạn mạnh nhất giao đấu, vô lượng quang vô lượng thọ và cực lạc vô biên tịnh thổ diệt lại sinh, sinh rồi lại diệt, hai người giằng co với nhau, không phải Bỉ Ngạn giả, không thể nhìn ra được cụ thể họ đang làm gì.
Từ trong Yêu Hoàng điện vọng ra một tiếng thở dài, Sơn Hà Xã Tắc đồ bay ra.
Cuộn tranh mở ra chư thiên vạn giới, Cửu U Hoàng Tuyền, nhật nguyệt tinh thần, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống muốn hoàn toàn bao phủ cả toàn bộ Phật quốc dưới đất vào bên trong. Cuộn tranh phân hoá thành hai, tràn ra nhân đạo chi lực và khí tức mênh mang của chúng sinh Yêu tộc, hai loại quy nhất dưới thánh đức như nước, mang tới cảm giác đặc thù của Bỉ Ngạn, lay động quá khứ tương lai!
Đông Hải Trường Môn đảo, Cao Lãm chỉ tay một cái, Nhân Hoàng kiếm bay ra, ánh vàng rực rỡ, thánh đức dào dạt. Trong Yêu Hoàng điện, hồ ly Thanh Khâu cũng tế Yêu Thánh thương ra, Ngũ Đức vây quanh, ám hỏa phù sinh.
Hai thanh tuyệt thế thần binh bay vào hai bên Sơn Hà Xã Tắc đồ, như trở thành vũ khí cho hai cánh tay Bỉ Ngạn!
Nữ Oa là Yêu Hoàng, cũng là Nhân tổ!
Hơn nữa hiện giờ không thể so với ngày xưa. Tranh giành Đạo Quả, nếu không phải Bồ Đề Cổ Phật phái ra Chuẩn Đề, tỏ rõ thái độ của mình, Nữ Oa làm sao cam chịu kết cục, dù sao cũng phải dùng hết toàn lực!
Bồ Đề tịnh thổ, Phật Đà đã im lặng bao lâu nay cũng thở dài, trong Chân Thật giới đột nhiên xuất hiện một phật chưởng khổng lồ bao trùm chư thiên từ trên ấn xuống, màu xanh đậm, lấp lóe trí tuệ, cùng lúc đó, Chuẩn Đề đạo nhân xách Thất Bảo Diệu Thụ, tỏa ra dị thải vi quang, cùng với phật chưởng ngăn cản sự kết hợp của Nhân Hoàng kiếm, Yêu Thánh thương và Sơn Hà Xã Tắc đồ!
Quang mang bay ra, rơi xuống như mưa, Từ Hàng đạo nhân bảo vệ chúng sinh bên trong Phật quốc dưới đất, nhìn về phía Trường Nhạc thành bị dòng sông thời gian vĩnh viễn không dừng lại đang che khuất, rồi nhìn về phía Di Lặc còn đang tụ tập lực lượng, khiến xá lợi đang dần thành hình theo hướng hư ảo Đạo Quả.
“A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật đều ra tay, tuy rằng cũng cản được Đạo Đức Thiên Tôn và Yêu Hoàng, nhưng còn có Thanh Đế, Ma Phật, Kim Hoàng tam đại Bỉ Ngạn, và Vô Thượng chân phật, Thiên Đạo quái vật. Chưởng giáo Thiên Tôn mặc dù có tâm giúp Di Lặc, kết xuống thiện duyên với A Di Đà Phật, chuẩn bị cho chưởng giáo phu nhân trùng kích Bỉ Ngạn, e là cũng có tâm vô lực......”
“Cho dù có thêm A Di Đà Phật khống chế Phục Hoàng, thực lực của song phương cũng không thể nào ngang bằng với nhau. Di Lặc xem ra sẽ phải mất mạng, không còn hi vọng trở thành Phật Tổ......”
Từ Hàng còn đang suy nghĩ, thì trước mắt chợt trắng lóa, làm bà không còn nhìn thấy gì, nhưng bà cảm nhận được từ nơi nào đó, một “Đạo” uy nghiêm và khắc chế lan tới, như gặp phải thiên địch của mình.
Vô Thượng chân phật ra tay...... bà thở dài.
Dư ba A Di Đà Phật, Đạo Đức Thiên Tôn, Bồ Đề Cổ Phật và Yêu Hoàng giao thủ đã biến thành một vùng biển ánh sáng cực kì thuần túy, bên trong mơ hồ có một Phật Đà màu trắng tinh thuần, trắng tới mức không thể nào nhìn thẳng!
Vô Thượng chân phật vừa hiện, lập tức Phật Đà, Bồ Tát và La Hán, Kim Thân bay ra đầy trời, lưu ly biến không, hoặc một tay chỉ trời, một tay chạm đất, hoặc ngón cái ngón giữa chạm nhau, bắt ấn niêm hoa, cùng nhau thi triển một thức Như Lai thần chưởng của mình.
Thần chưởng quy nhất Sáng Thế Kỷ!
Côn Luân giới Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ ngồi im nhìn Vô Thượng chân phật đánh ra tuyệt chiêu “Sáng Thế Kỷ”, cảm nhận được sự ác ý và nhìn trộm tới từ bốn phương tám hướng, cả quá khứ lẫn tương lai.
Đó là ánh mắt không chút che giấu của Ma Phật, y đang chờ hắn ra tay. Khi đó, y sẽ túm ngay lấy cơ hội đó, tạo ra cục diện cùng Thiên Đạo quái vật vây công hắn, để đạt thành viên mãn.
Mạnh Kỳ thò tay ra, ném Tam Bảo Như Ý vào trong Chân Thật giới.
Những đóa hoa vàng dính huyền hoàng, khí tím dày đặc, tỏa ra hào quang rực rỡ, thánh đức rung động, đều vây quanh cây Tam Bảo Như Ý này, với tư thái không chỗ không ở đập về phía đỉnh đầu Vô Thượng chân phật, xé rách phật quang, xuyên qua cấm chế, hầu như không có gì cản được!
Nhưng một vầng trăng tròn vành vạnh đã chiếu sáng bầu trời, một ngón tay trắng nõn không tì vết thò ra điểm vào Tam Bảo Như Ý. U ám và hỗn độn hòa quyện, nghịch chuyển tất cả, đồng hóa tất cả công đức, phúc đức và thánh đức.
Bốn làn kiếm quang đỏ xanh đen trắng từ bên trong vầng trăng bay ra, cắm ở bốn góc Ngọc Hư cung, quang mang giao hội, kiếm khí dây dưa, cùng với trận đồ sau đó bay ra, tạo thành Tru Tiên kiếm trận hoàn chỉnh.
Thái Cổ đệ nhất sát trận!
Kim Hoàng còn muốn Mạnh Kỳ bảo vệ Cố Tiểu Tang thành đạo, nên mới lấy kiếm trận vây lấy hắn, để cho hắn khỏi bị Ma Phật có cơ hội thừa dịp.
Vù vù, kiếm quang tung hoành, diệt sát tất cả mọi vật có sinh cơ, bao phủ Ngọc Hư cung vào bên trong, ngăn cách hai bên.
Bàn tay trắng muốt kia vẫn còn có dư lực, nắm lấy Thiên Tru phủ, chín cái đạo văn hiện lên rõ ràng, với tư thế phạt diệt chém vào Đạo Quả hư ảo vừa mới thành hình, còn chưa hồi tưởng quá khứ của Di Lặc.
Đây chính là chênh lệch giữa cổ xưa giả Đạo Quả sơ hình và những Bỉ Ngạn còn lại, đây là chưa so sánh tới trình độ cổ xưa khi hồi tưởng quá khứ. Đương nhiên, bởi vì có sự xuất hiện của kỷ nguyên chung kết, chỉ cần không phải hồi tưởng tới thuở ban sơ, khiến trời đất không thể sáng lập, vậy hủy đi kỷ nguyên trước cũng không ảnh hưởng gì tới kỷ nguyên này!
Tiếng đàn u u, sinh tử luân chuyển, vô số đốm sáng đen trắng xuất hiện, hóa thành những tầng mê cục, bao vây Thiên Tru phủ vào bên trong, nhìn như hư ảo, nhưng lại có thể khiến cho Thanh Đồng cự phủ vô lực.
A Di Đà Phật khống chế Phục Hoàng ra tay, chặn Kim Hoàng ở ngoài Phật quốc dưới đất.
Đây chính là cơ hội của Vô Thượng chân phật. Trước mắt hiện giờ chỉ còn lại Phật quốc dưới đất và Thanh Liên Bảo Sắc kỳ, chỉ cần bỏ ra chút sức là đã đủ để phá hư Di Lặc chứng đạo, thôn phệ lão ta!
Từng phát Như Lai thần chưởng đánh ra, tụ thành Sáng Thế Kỷ chi quang, muốn bao phủ Phật quốc dưới đất, hóa Di Lặc thành một bộ phận của chân phật!
Thanh Liên Bảo Sắc kỳ tung bay, xá lợi lơ lửng, bạch khí như sóng, kim mang vạn đạo, dưới ánh sáng thuần túy vô tận mà trở nên lảo đảo lung lay, không chống đỡ được bao lâu.
Mà lúc này, Thanh Đế, Ma Phật, Thiên Đạo quái vật, và Thiên Đế, những kẻ còn lại cầm Bỉ Ngạn thần binh đều còn chưa ra tay.
Kẻ tới gần Đạo Quả, chính là bị trời ghét, chúng sinh đều phải ngăn trở!
Đỉnh Phù Tang cổ thụ, Diệu Nghiêm cung diễn hóa ra Đông Phương Thanh Hoa Trường Nhạc thế giới, Thanh Đế khoanh tay đứng đó nhìn các Bỉ Ngạn giả giao thủ.
Đột nhiên, trong Phù Tang cổ thụ giới vực bay ra một cây thước tím, chí dương chí chính, vạn tà không xâm, xua tan mọi âm trầm trong trời đất.
Nguyên Dương xích!
Thanh Đế cuối cùng cũng ra tay!
Nguyên Dương xích chợt lóe, tử khí nhiều tầng, lực cái Thương Thiên, trùng trùng điệp điệp đánh xuống, nhưng người nó đánh không phải là Di Lặc, mà là Vô Thượng chân phật!
Ba!
Trong ánh sáng trắng thuần, Vô Thượng chân phật bị đánh mà lảo đảo một cái, quanh thân phun ra từng luồng ánh lửa xán lạn.
Thanh Đế không ngờ lại chọn đứng bên phe A Di Đà Phật, lựa chọn giúp đỡ Di Lặc!
“Thái Hạo......” Trong Chân Thật giới vọng ra tiếng gầm khẽ của Ma Phật. Đất trời chuyển màu đỏ thẫm, một cái lốc xoáy hỗn loạn hiện ra, một cánh tay khổng lồ đầy bạo ngược thò ra, chộp vào Nguyên Dương xích.
Mặc dù có chút ra ngoài dự đoán, nhưng thế cục vẫn còn nằm trong vòng khống chế!
Cũng chính vì như thế, nên vầng trăng sáng ngời viên mãn kia mới chẳng dao động chút nào.
Các Bỉ Ngạn giả cảm giác được Thanh Đế bước ra khỏi Phù Tang cổ thụ giới vực, đi vào dòng sông thời gian.
Trong quá khứ, Dược Sư Vương Phật mặc áo màu xanh lam, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn đầu đội trúc thăng quan, Đạo Đức môn hạ Thuần Dương tử, Thánh Hoàng tòa Đông Dương Thần Quân đều hiện ra.
Thanh Đế chỉ tay một cái, các Dược Sư Vương Phật lạc ấn trong dòng sông thời gian bay ra, ngưng tụ thành một Phật Đà màu xanh lam vượt qua thời gian.
Mặt hiện vẻ thống khổ, trên đầu Thanh Đế hiện ra cây Thanh Mộc khổng lồ kết hư ảo Đạo Quả, nó lắc mạnh, khiến “Dược Sư Vương Phật” vừa mới ngưng tụ ra bay về phía Ngọc Hư cung ở trên chỗ cao vô cùng, hai tay kết ấn, chụp vào Tru Tiên kiếm trận.
Như sớm đã có ăn ý, trong kiếm trận tung hoành, một sợi dây màu tím đột nhiên xuất hiện, hợp lực chém một nhát, lại mở trời đất, hai người hợp lực, tạo ra một khe hở trên Tru Tiên kiếm trận.
Sợi dây tím bay ra, đóa Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân cũng bay ra, nhưng không có phản kích Kim Hoàng, mà bay về phía “Dược Sư Vương Phật” kia.
Thanh lam trong vắt, phật quang thăng lên, đều bị Vô Cực nuốt hết, bị hỗn độn đồng hóa!
Cùng lúc đó, lưu ly cổ đăng cũng theo nó bay ra, chiếu ra thế giới đầy những sợi tinh tuyến nhân quả dày đặc. Ánh sáng đen trắng lưu chuyển, đốt đứt các sợi dây liên hệ giữa Dược Sư Vương Phật và Thanh Đế, khiến đoạn lịch sử kia trở nên trống rỗng, khiến Thanh Đế có xu thế một lần nữa rơi vào khổ hải.
Nhưng mà, trong đoạn lịch sử kia, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn đã thức tỉnh, nối kết với tương lai, giúp Thanh Đế ổn định thân hình!
“Thay mận đổi đào!” Ma Phật rống lên giận dữ, ánh sáng của vầng trăng tròn cũng hơi gợn sóng.
Thế nào là thay mận đổi đào, chính là Mạnh Kỳ dùng Vô Cực ấn nuốt Dược Sư Vương Phật vào trong, dùng chư quả chi nhân nhận hết mọi nhân quả, gồm cả hạn chế của đại nguyện để đổi lại sự giải thoát cho Thanh Đế.
Tuy rằng Thanh Đế trong một thời gian ngắn sẽ suy yếu, nhưng sự thăng tiến trong tương lai sẽ không còn trở ngại gì nữa!
Đây chính là cái giá để Thanh Đế ra tay!
Đây chính là dụng ý chân chính của Mạnh Kỳ khi đưa ra “gối Hoàng Lương”, khiến Thủy Tổ chuyển thế thân Đàm Bình trở lại thời đại Thánh Hoàng Khải, là mục đích mà việc tranh giành thi thể của Cố Tiểu Tang che giấu!
Mạnh Kỳ ngồi xếp bằng trong Ngọc Thanh điện, Thái Thượng Nguyên Thủy khánh vân bay trở về, chui vào trong Nê Hoàn cung, một luồng thanh khí từ giữa bay ra, biến thành hình chư bàn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Ma Phật, mỉm cười nói:
“Dù sao bần đạo cũng không sợ có thêm thù hận.”
Lời còn chưa dứt, hắn chỉ tay một cái, đạo thanh khí kia phân hoá thành ba, trong đó hai đạo nhỏ yếu, một đạo mạnh mẽ.
Kẻ mạnh mẽ bay ra, hóa thành một vị sa di môi hồng răng trắng, hiện ra phật thân thanh lam trong vắt bảo quang nhiều tầng, tràn ngập khí tức Bỉ Ngạn!
Sau khi Mạnh Kỳ thôn phệ Dược Sư Vương Phật, kết hợp Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chém ra “Chân Định Như Lai” cấp độ ngụy Bỉ Ngạn!
Dùng cái này để chống lại Kim Hoàng Đạo Quả sơ hình!
Nhưng vì Vô Cực hỗn độn chi đạo bao dung toàn bộ, hóa thân cũng khó có thể kéo dài, mỗi lần chỉ duy trì được một đoạn thời gian, vẫn chưa đạt được tới trạng thái của Nguyên Thủy Thiên Tôn Thánh Phật ngày xưa.
“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!” “Chân Định Như Lai” một tay chỉ trời, một tay chạm đất, hỏi thẳng vào tâm linh tà ác đọa lạc kia của Ma Phật, đi theo mà tới còn có một ánh đao màu tím có thể chém đứt vạn vật, bá đạo cực kì, không gì cản được.
Mạnh Kỳ mạnh lên chút nào, thì Ma Phật đương nhiên sẽ yếu đi chút đó. Cuối cùng, ngày hôm nay, hắn cũng đã xoay chuyển được tình trạng mấy trăm năm bị bóng ma của Ma Phật bao phủ, thoáng chiếm được thượng phong, nên giành trước ra tay.
Đối mặt với Chân Định Như Lai hỏi thẳng vào tâm linh và Khai Thiên Tịch Địa Tuyệt Đao, hắc hỏa trong mắt Ma Phật sôi trào, hiện ra Nghịch Phật Ma Thân, cùng lúc suy diễn chín thức Như Lai nghịch chưởng, tái hiện cảnh tượng diệt thế Vạn Phật đồng trụy, đồng thời triệu hồi Thiên Đạo quái vật, lấy lốc xoáy hỗn loạn điên cuồng để đón đỡ ánh đao, đối kháng Tô Mạnh.
Quân cờ ngày xưa, con dê béo ngày xưa, nay đã trưởng thành tới mức mạnh hơn cả chủ nhân, đã gần như trở thành Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự!
Lần này, ai là quân cờ, ai là sơn dương?
Hắc chưởng chụp xuống, ma khí tràn ngập, Tử Điện như đao, tâm linh hóa thân, Ngọc Hư cung ở chỗ cao vô cùng cũng bị cuộc chiến giữa Mạnh Kỳ và Ma Phật đánh tới.
Không còn bị Thiên Đạo quái vật dây dưa, Thanh Đế lại cầm Nguyên Dương xích ngăn cản Vô Thượng chân phật, ở bên kia, A Di Đà Phật thấy sự tình xuất hiện chuyển cơ, không để ý tới Phục Hoàng nữa, để cho nó với tư thế liều chết chặn lại Kim Hoàng.
Đánh với một Bỉ Ngạn giả theo kiểu liều chết, dù mạnh như Kim Hoàng, trong tay còn có Tru Tiên kiếm trận và Thiên Tru phủ, Tố Sắc Vân Giới kỳ, thì cũng khó mà nhanh chóng bứt ra được.
Hư ảo Đạo Quả của Di Lặc lúc này đã thành hình một nửa, bắt đầu hồi tưởng quá khứ, thắp sáng tương lai.
Nhưng một tiếng gầm giận dữ đã vang lên, khiến cả người Di Lặc cứng lại, lạnh ngắt như rơi vào hầm băng.
Quanh thân Vô Thượng chân phật dâng lên từng đạo quang mang thuần túy tới cực điểm, khí tức lại ổn định kéo lên, một bên chống đỡ Nguyên Dương xích của Thanh Đế, một bên nghiêm trang lên tiếng:
“Thanh tịnh Pháp Thân duy nhất trên đời, chư Phật chư Bồ Tát chư La Hán đều là Pháp Thân này biến thành, đó là Bì Lô Già Na Phật, cũng chính là Vô Thượng chân phật ta!”
Chư thiên đung đưa, các tịnh thổ tối tăm hẳn đi, ngay cả A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật cũng có cảm giác Pháp Thân bị xâm nhiễm.
“Nó đã dung hợp Chiên Đàn Công Đức Phật!” Các Phật Đà kinh hãi nhận ra, ai nấy đều tuyệt vọng.
Phục Hoàng bị A Di Đà Phật khống chế, phật ấn trong cơ thể cũng chịu áp chế, thân hình khựng lại, ngây ra nhìn bàn tay trắng muốt cầm Thiên Tru phủ của Kim Hoàng chém vào đầu Di Lặc.
Ức vạn tái tu hành, cứu độ tận thế đại nguyện, sắp hóa thành một tràng hão huyền!
A Di Đà Phật thở dài.
Đại Tấn Thần đô trong quá khứ, Cố Tiểu Tang đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn ý chí của Di Lặc hàng lâm vào trong cơ thể tiền thái tử Triệu Khiêm, sau đó bên tai nghe thấy tiếng thở dài của A Di Đà Phật.
Cô mỉm cười thò tay, chộp vào hư không một cái. Đóa sen trắng mà Hạ Tú gieo trồng ở trước mắt cuối cùng cũng nở, bay ngược vào trong lịch sử, rơi vào lòng bàn tay Cố Tiểu Tang.
Cô khẽ cười, chỉ tay một cái vào chính giữa trán tiền thái tử Triệu Khiêm, vào chữ Vạn lưu ly ngưng tụ kia.
“Không!” Triệu Khiêm hét lên thảm thiết, thân hình hóa thành những đốm sáng, chảy vào trong ngón tay Cố Tiểu Tang, chảy vào trong cơ thể cô.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tang trở nên bảo tướng trang nghiêm, tay chỉ một cái, lấy đóa Bạch Liên kia làm chỗ dựa, chém ra một thần linh thanh tịnh siêu nhiên, có diện mạo khí tức giống cô như đúc.
Thần linh này ngồi xuống, chung quanh từng đóa sen trắng đua nở, tươi mát ướt át.
Tiết điểm hiện tại, thân hình Di Lặc dưới Thiên Tru phủ trở nên hư ảo, biến hóa thành bộ dáng Cố Tiểu Tang, nhưng trang nghiêm hơn thánh khiết hơn, mà còn có hương vị của Chân Không gia hương!
Tín đồ La giáo được Từ Hàng đạo nhân cứu độ đều cảm ứng được sự biến hóa vi diệu ở trong Phật quốc dưới đất, Vị Lai Phật Tổ kia hình như là do Lão Mẫu biến thành!
Những đốm sáng nguyện lực lập tức tụ về, khiến Phật quốc dưới đất toả sáng ra mấy phần cảm giác Chân Không gia hương.
Thiên Tru phủ ngừng lại giữa không trung, không thể chém xuống được nữa, Cố Tiểu Tang như cười như không nhìn vầng trăng sáng tỏ treo cao nơi chân trời, vuốt nhẹ mái tóc dài:
“Đa tạ lão mẫu thương xót.”
Kim Hoàng làm sao chém xuống được nữa, chém nữa là chém luôn hi vọng siêu thoát kỉ nguyên của mình đó!
Vầng trăng sáng gợn sóng, sau đó trở lại bình thường. Đối với Kim Hoàng, biến hóa như vầy là có lợi, không cần ngăn cản.
Cố Tiểu Tang đưa tay lên che miệng ngáp một cái, thu hồi xá lợi trên đầu, như cười như không nói:
“Ta tích lũy chưa đủ, lần sau lại trùng kích Bỉ Ngạn, cáo lui trước.”
Nói xong, cô không quay đầu lại, để kệ Thiên Tru phủ lơ lửng ở trên đầu, bước vào trong đài sen màu trắng.