Với Bỉ Ngạn, khoảng cách thời gian và không gian đều không là gì cả. Khi Ma Phật đưa tay điểm ra “Tuyệt thánh khí trí”, thì cái điểm đó cũng đã ấn tới Ngọc Hư cung, ấn tới mi tâm của Mạnh Kỳ.
Mãi đến khi “Tuyệt thánh khí trí” xuyên qua màn hỗn độn u quang của Thái thượng vô cực nguyên thủy khánh vân, sắp điểm trúng mi tâm, Mạnh Kỳ mới ra đưa tay ra. Một tay Tuyệt Đao biến ảo, tử điện sụp đổ, không ngừng sinh diệt, tay kia dị quang sáng rực, tử bạch kim hoàng, Tam Đức cùng hiện, một tay chắn mi tâm, một tay đánh về phía tà khu hắc ám khủng bố của Ma Phật!
Ma Phật cười khẩy, cơ thể đột nhiên tan vỡ, hóa thành những bóng đen vặn vẹo, từ khắp bốn phương tám hướng nhào về phía Mạnh Kỳ.
Chết đi cho ta!
Phanh phanh phanh phanh phanh phanh! vô số âm thanh va chạm như chồng lên nhau chỉ còn thành một tiếng, Như Lai nghịch chưởng “Vạn ma đồng vũ”!
Những đóa sen vàng công đức điêu tàn, những làn phúc đức tử hà tan vỡ, những đạo tử điện ám lôi nổ tung, như pháo hoa nở rộ.
Dị quang Tam Bảo hóa thành bàn tay ánh sáng chặn đứng những cánh tay công kích của Ma Phật, nhưng không chặn được một chỉ Tuyệt thánh khí trí, chỉ có thể túm chặt lấy bàn tay đó của Ma Phật, cố gắng không cho nó tiến lên thêm nữa.
Nhưng sức mạnh của Tuyệt thánh khí trí tiếp tục tràn tới, hóa thành chữ vạn ngược đỏ đen mang khả năng thôn phệ đồng hóa nhào tới, không ngừng đánh vào đạo thể của Mạnh Kỳ, như những cái răng không ngừng cắn xuống.
Ma Phật muốn ăn Mạnh Kỳ, để được viên mãn!
Ngón tay đó tiến tới rất chậm nhưng vô cùng kiên định, nó hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Mạnh Kỳ dùng khiếu huyệt biến ảo thần linh xuất ra cả ba ấn “Vô Cực”, “Đạo Nhất” Và “Khai thiên”, song vì bản thân đang bị áp chế, lại bị máu của Hạo Thiên trong người ảnh hưởng, nên đều bị Phù Tang cổ thụ ở sau lưng Ma Phật nhẹ nhàng đung đưa diệt trừ tất cả.
Ma Phật một mắt đỏ một mắt đen, điên cuồng và dữ tợn, toàn lực ra tay, ép tới mức hai bàn tay của Mạnh Kỳ phải gập lại.
Ta đã hoàn toàn chôn vùi quá khứ hiện tại và tương lai của Hạo Thiên Thượng Đế, chỉ chừa lại một điểm sinh cơ và ký ức, nhờ vào Đông Hoàng truyền thừa và di pháp Đạo Tôn, ký thác vào Thái Cổ Lôi Trì để chuyển thế, hình hài hoàn toàn vẫn lạc, chính là để tránh thoát số mệnh của một kỉ nguyên Thái Cổ cuối cùng, là để một lần nữa lại làm chúa tể của thế giới, chứng được Đạo Quả, chính là vì giờ này ngày này!
Chỉ cần thôn phệ nhà ngươi, đạt được viên mãn, đồng hóa cảnh giới và thần thông của ngươi, dưới sự hỗ trợ của Cửu U đã bị luyện hóa và Phù Tang cổ thụ chi lực, khi tận thế tới, ta chính là Bỉ Ngạn mạnh nhất, là mấu chốt để mở ra kỷ nguyên tiếp theo!
Và cũng vì như thế, Tam Thanh sẽ không được siêu thoát, bọn họ nếu không theo ta, thì sẽ cùng nhau mà trầm luân, táng thân trong mạt kiếp!
Bao nhiêu vạn năm qua, ta chính là ác quỷ báo thù vốn đã sớm phải chết đi, nhưng lại từ Thái Cổ sống tới bây giờ!
Bố trí bao năm, ẩn nhẫn bao năm, chờ đợi bao năm, để xem còn ai có thể cứu ngươi!
“Chân Định Như Lai” vẻ mặt điềm tĩnh, ngón cái và ngón giữa chạm nhau, khẽ phất một cái, mang theo thanh tịnh phật quang quét về phía Ma Phật, nhưng một làn quang huy thuần trắng không chút tạp chất đã bừng lên, hoàn toàn chấn nhiếp hắn, một cái miệng to với bốn mươi cái răng Phật há ra nuốt tới.
Phanh!
Một nắm đấm màu đạm kim từ đâu đánh tới, cái miệng khổng lồ bị đánh bay, “Thanh Nguyên Đạo Quân” vận chuyển Bát Cửu, hiện ra Pháp Thiên Tượng Địa, đánh văng Vô Thượng Chân Phật, nhưng phía trước người “Chân Định Như Lai” đã xuất hiện một cánh tay khổng lồ hỗn loạn điên cuồng đỏ sậm, chặn đứng một chưởng “Phổ độ chúng sinh” của hắn.
Phù Tang cổ thụ giới vực đang không ngừng sụp đổ, dần giao hòa với hải ngoại tiên giới bên ngoài đã bị ma khí xâm nhiễm. Thanh Đế ngồi xếp bằng, chống cự lại sự phản phệ của bản nguyên, từ từ rút chúng ra, không rảnh chú ý tới những thứ khác.
Nhiều kỷ nguyên trước, lúc Khai Thiên Tịch Địa, Đạo Đức Thiên Tôn và A Di Đà Phật đang kịch chiến say sưa, ở ngoài Chân Thật giới, Thiên Đế lấy Kiến mộc đã héo rũ làm cái giá phải trả, kết hợp với Quang Âm chi đao, gian nan ngăn cản Nguyên Thủy Thiên Tôn từ Tây Du thế giới trở về, Sơn Hà Xã Tắc đồ dựa vào Nhân Hoàng kiếm, Yêu Thánh thương trấn áp, hợp sức trói buộc Phong Thần thế giới.
Trong Chân Không gia hương, vầng trăng sáng tỏ viên mãn treo cao, hai con mắt lạnh nhạt lộ ra, lẳng lặng nhìn Ma Phật đang thong thả thôn phệ Mạnh Kỳ, bà ta không hề ra tay, nhưng có vẻ sẵn sàng đánh bay bất cứ kẻ nào có ý muốn tới cứu viện Mạnh Kỳ.
Trong Bồ Đề tịnh thổ, Chuẩn Đề đạo nhân, Huyền Minh Quỷ Đế và Hắc Thiên Đế kết thành trận pháp, muốn dùng chính sự tồn tại của bản thân mình quấn chặt lấy Bồ Đề Cổ Phật.
Bồ Đề Cổ Phật Kim Thân thanh tịnh, không làm một hành động nào, chỉ bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, bình tĩnh nhìn cuộc đấu tranh sinh tử trong Ngọc Hư cung.
Ông ta chợt mỉm cười, ngắm nghía Chuẩn Đề đạo nhân, thanh nhã mở miệng:
“Ma Phật phản bội thành tính, hại cả minh hữu, hợp tác với nó, sao ta lại không có phòng bị được!”
“Cái gì?” Chuẩn Đề đạo nhân bật thốt, chợt có cảm giác không hay.
Bồ Đề Cổ Phật hắc một tiếng:
“Sau khi Tam Thi trọn vẹn, vốn là định cho các ngươi lần lượt được độc lập, kế thừa danh hào của ta, gánh lấy nhân quả của ta, đây là con đường làm giảm cầu không độc đáo của riêng ta.”
“Biết làm vậy không dễ, ta đã chuẩn bị cả một kỷ nguyên, mới mày mò được tới cửa, định tới mạt kiếp sẽ làm thử, không ngờ lại gặp phải chuyện Phong Đô vẫn lạc, hôm nay thực phải đa tạ Ma Phật đạo hữu, đã thay ta thoải mái hoàn thành.”
Ông ta nhìn Chuẩn Đề đạo nhân, Huyền Minh Quỷ Đế và Hắc Thiên Đế còn đang biến sắc, thản nhiên nói:
“Còn bây giờ à, tại sao ta muốn giúp Nguyên Thủy, Linh Bảo và Đạo Đức chứng đạo quả, hỗ trợ cho họ siêu thoát?”
Cố Tiểu Tang thu nạp tương lai, trở về bản thân ở tiết điểm hiện tại, nhìn thấy trong lịch sử quá khứ có những quang mang vọt lên, là những lạc ấn khi xưa Mạnh Kỳ từng mang cô hồi tưởng quang âm lưu lại, tạo thành những điểm tựa, giúp cô tìm được hướng đi.
Thân ảnh độn ra, nghịch dòng nước mà đi, Cố Tiểu Tang hoàn toàn không còn cảm ứng gì với chuyện ở ngoại giới, vì cô biết, cách giúp đỡ duy nhất chính là tự mình mau chóng tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn!
Thất Sát đạo nhân khống chế Hà Mộ và Cửu Ly, thấy Ma Phật đại chiếm thượng phong, không ngừng thôn phệ tiêu hóa chưởng giáo Thiên Tôn, thì trong lòng lại thấy sợ hãi, muốn độn ra khỏi giới bỏ trốn.
Ngay lúc lão định chạy đi, thì chợt nghĩ.
Hồi trước còn có đường trốn, lần này trốn, còn có chỗ trốn không?
Nếu Ma Phật thôn phệ đồng hóa được chưởng giáo Thiên Tôn, không chỉ sẽ đạt được viên mãn, mà còn sẽ tiến xa hơn không biết bao nhiêu nữa. Trước đây y mạnh, nhưng bởi vì chưởng giáo Thiên Tôn mạnh lên mà y bị yếu đi, còn bây giờ thì ngược lại. Y mạnh lên nhiều như vậy, mình phải trốn tới đâu? Trốn được đi đâu? Còn có Bỉ Ngạn nào chịu bỏ qua tranh giành Đạo Quả mà đồng ý đắc tội với người nắm giữ mấu chốt mở ra kỷ nguyên tiếp theo là Ma Phật?
Lần này, không thể nào lùi nữa!
Nghĩ vậy, Thất Sát đạo nhân nổi lên sát tính, thân thể hóa thành hắc mang, hợp nhất với Minh Hải kiếm.
“Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!” Kiếm quang mở ra, với khí thế tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (trước đây không có ai làm, sau này cũng không có), xé rách bầu trời, chém về phía Ma Phật.
Kiếm quang tiêu tán, Phù Tang cổ thụ chỉ bị rụng một cái lá cây, Thất Sát đạo nhân mặt trắng như tuyết, trong mắt toàn là tuyệt vọng, một kiếm toàn lực của mình mà không thể phá được phòng ngự của Ma Phật.
Ma Phật cười to, ngón tay điểm trán Mạnh Kỳ lại tiến thêm một chút, lực thôn phệ lại càng tăng lên.
“Phù Tang cổ thụ là mấu chốt mở ra kỷ nguyên kế tiếp, là tiếp cận Đạo Quả chi bảo, là vật ngày xưa Đạo Tôn khổ tâm luyện chế, sau khi hấp thu tinh hoa kỷ nguyên trước tan biến, nếu không phải thật sự là Bỉ Ngạn, chỉ là thần binh cùng cấp bậc, thì không thể nào phá được màn phòng ngự của nó, vượt xa cái Đại Đạo chi thụ còn chưa trưởng thành của ngươi. Thanh Đế đã thử luyện hóa nó nhiều năm nay nhưng vẫn chưa hề thành công!”
“Ngụy Bỉ Ngạn không được, thần binh cấp Bỉ Ngạn cũng không được, để coi còn có Bỉ Ngạn nào sẽ tới cứu ngươi!”
Ma Phật thả ra Luân Hồi ấn, xoay chuyển thiên thời, thay đổi đại thế, muốn tăng tốc độ hấp thu Mạnh Kỳ.
Đám Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không giữ các thần binh cấp Bỉ ngạn như Ly Địa Diễm Hỏa đều thi nhau ra tay, từ xa đánh tới, nhưng họ đều chỉ là Tạo Hóa viên mãn, đều không làm gì được Phù Tang cổ thụ.
Ma Phật cười khoái trá điên cuồng, làm lay động tâm linh của họ, hỗn loạn thần trí của họ, nhưng không hề buồn để mắt tới bọn họ. Trong mắt y chỉ có sự điên cuồng và sung sướng vì sắp đạt được viên mãn, y nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm, muốn nhớ kĩ hình ảnh của hắn khi hoàn toàn tiêu vong.
Ta vì giấu diếm Bỉ Ngạn, không chỉ bố trí mê trận, khiến người ta cho rằng Hạo Thiên chuyển thế thành Thanh Đế, còn làm người ta tưởng kẻ muốn kéo dài hơi tàn là Đông Hoàng, lại còn làm ra một vài hành động gần như tự hại tâm linh của mình!
Ngày hôm nay, chính là thời điểm gặt thành quả!
Chợt, y cảm giác được ngón tay điểm trán Mạnh Kỳ bị dừng lại, không tiến lên được nữa, bàn tay của mình như bị ràng buộc, như bị phong ấn!
Mạnh Kỳ nhìn Ma Phật, khẽ cười:
“Nếu ta đã sớm biết trước thì sao? Đã sớm biết ngươi chính là Hạo Thiên Thượng Đế đó?”
Cái gì? Ma Phật nheo mắt lại, sự điên cuồng không còn, thay bằng sự tỉnh táo trí tuệ.
Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân lại rực sáng, trước người hắn có thêm một cánh tay, nắm tay mở ra, bên trong chính là tia máu Hạo Thiên mà vừa rồi Hà Mộ và Cửu Ly dùng để đánh lén hắn.
Tia máu mỏng dần đi, ý cười trong mắt Mạnh Kỳ càng thêm rõ ràng.
Ngày xưa, hồ ly Thanh Khâu từng âm thầm truyền âm nói với ta, rằng “Yêu Thánh sinh ra từ thiên địa chi sơ, trải qua mấy kỷ nguyên mà không chết, kiến thức rộng rãi, xem nhẹ sự trôi đi của thời gian, tâm linh tu vi không hề thua kém Phật Đà, làm sao có khả năng đột nhiên vào cuối năm Thượng Cổ lại đi yêu thích A Nan”, hẳn là vì sau này biết A Nan là Phật môn chi thân của Lôi Thần, cảm thấy hai bên cùng là Tiên Thiên chi linh, lại đều là Tạo Hóa, coi như cũng xứng đôi.
Nhưng, điểm chính trong câu nói ấy lại là mấy chữ “Trải qua mấy kỷ nguyên”, không phải người đại thần thông cùng trải qua tuế nguyệt, kinh nghiệm tương xứng giống như mình, làm sao khiến Yêu Thánh coi trọng được, vì cơ bản là không cùng đẳng cấp!
Chuyện Lục Áp phản bội Nguyên Thủy lão sư chính là thứ khiến ta bắt đầu nghi ngờ.
Càng tìm hiểu những chuyện Lôi Thần làm năm đó, ta càng khó hiểu, làm sao Yêu Thánh lại coi trọng ngươi?
Chỉ có Hạo Thiên Thượng Đế năm đó hoành áp thế gian trong thời kỳ Hồng Hoang, khiến Đông Hoàng khó thành tựu Bỉ Ngạn, khiến Đạo Tôn suýt nữa không thể chứng được Đạo Quả, khiến Yêu tộc cuối cùng phải theo về dưới trướng, khiến Cửu Phượng tới chết cũng không quên mới có khả năng đó!
Đương nhiên, sau này cũng được có người chỉ dẫn mới hiểu ra thân phận Hạo Thiên Thượng Đế của ngươi.
Tại sao ta phải làm ra vẻ yếu thế, chật vật như nãy giờ ư? Chính là để ngươi rơi vào trạng thái thôn phệ đồng hóa, vào trạng thái có thể bị ta kềm chế, không thể nào bỏ chạy được!
Nhìn thấy tia máu không ngừng bị tiêu tán, trong lòng Ma Phật cảm nhận được nguy hiểm cao độ, nhưng, Mạnh Kỳ một tay Vô Cực, một tay Đạo Nhất, một tay tử điện, một tay Tam Bảo, đã hoàn toàn quấn chặt lấy y!
Một ngọn lửa vô hình thoáng hiện, Ma Phật cảm nhận được Phù Tang cổ thụ bị đẩy ra, một vật nhọn đâm xuyên qua tà giáp của mình, xuyên vào cơ thể.
Y cảm ứng được, từ trong Yêu Hoàng điện vươn ra một cây Phượng Sí Hắc Kim thương, cách tầng tầng thời không, đâm trúng vào mình!
Một kích này, Kim Hoàng và Bồ Đề Cổ Phật đều không kịp phản ứng!
Sơn Hà Xã Tắc đồ và Nhân Hoàng kiếm cũng đã sớm bay trở về, xoay quanh Yêu Hoàng điện.
Yêu Hoàng không cản Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa? Bà ta không sợ thế cục nghịch chuyển, không sợ Tam Thanh chứng đạo siêu thoát sao? Thân thể Ma Phật mấp máy co lại, chống đỡ vô hình chi hỏa thiêu đốt.
Trong Yêu Hoàng điện, những tầng mành che tách ra, Yêu Hoàng đã rất rất lâu không xuất hiện trước thế gian bước ra, khí tức vô cùng quái dị, có một chút tàn lưu gì đó thuộc về Yêu Thánh!
Cô cầm Phượng Sí Hắc Kim thương, trong mắt chỉ toàn thống hận và thù hận, lạnh lùng nói:
“Ta bỏ mặc thể xác, cam nguyện lấy một điểm linh quang thế thân vào Yêu Hoàng nương nương, làm sản phẩm giảm cầu không của bà ấy, tiếp nhận lạc ấn và quá khứ tương lai của bà ấy, chính là chờ đợi ngày hôm nay!”