Có lẽ là vì tổ chức họp báo nên trước khi Chung Tình chính thức xuất đầu lộ diện thì giới truyền thông tạm thời bình tĩnh trở lại. Ngày hôm sau trôi qua yên ổn, trong cùng ngày là buổi họp báo, Trầm Mộ đi làm thủ tục xuất viện. Chung Tình khăng khăng không mang theo các nhân viên khác mà trực tiếp đến thẳng hội trường họp báo.
“Đến rồi, trong chốc lát ngươi phải cẩn thận một chút, đám người đó hiện tại như bầy lang sói chờ sẵn con mồi xuất hiện. Bên trong tất cả đều là phóng viên nhà báo, bên ngoài nhiếp ảnh gia chắc cũng đã chậc như nêm, chúng ta chỉ có thể đi vào cổng nội bộ.”
Đỗ xe trong gara, Trầm Mộ đối với người bên cạnh nói như thế, nói xong cũng không thấy Chung Tình có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, hắn chỉ nhìn ra ngoài, biểu tình thản nhiên, xem ra đối với buổi họp báo lần này cũng không hề coi trọng.
Mấy ngày nay đã quen với thái độ của hắn, Trầm Mộ chỉ có thể lập tức theo hắn xuống xe. Chung Tình ra hiệu cho Dạ Dực, từ kích thước to như chim ưng thu nhỏ lại thành một con quạ đen tầm thường bay lên vai hắn.
Nhẹ nhàng hất tay lên, con quạ đen từ trên cánh tay hóa thành một đoàn bóng đen thật lớn giống như đêm tối bao phủ, hướng vào trong hội trường bay đi.
Trầm Mộ ở phía sau Chung Tình, nhìn thấy bóng dáng trước mắt mà không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung những gì hắn đang chứng kiến, sớm biết Chung Tinh cùng trước kia bất đồng nhưng mỗi một lần như vậy đều làm cho hắn rung động, có lẽ Chung Tình không biết nhưng hắn ở phía sau lại phi thường rõ ràng, khi Chung Tình hất tay lên, sau lưng thân ảnh màu trắng có một ngọn lửa đỏ đột nhiên thoáng hiện.
Li kì hôn mê, một năm sau bất thình lình thức tỉnh, một con quạ đen tên Dạ Dực có thể nói chuyện, còn có hào quang màu đỏ vừa diễm lệ vừa quỷ bí xuất hiện sau lưng, hết thảy những gì trên người của Chung Tình đều cổ quái làm cho hắn hoàn toàn không biết kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nếu là người nam nhân thần bí bên cạnh Chung Tình bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống nói là thiên thần chuyển thế, đến lúc đó có lẽ hắn cũng không quá mức kinh ngạc.
Trầm Mộ dẫn Chung Tình vào bên trong hội trường, nán lại trong phòng chờ chưa được bao lâu thì giới truyền thông đã bắt đầu không ngừng thúc giục. Ngoài đại sảnh, các nhân viên an ninh cơ hồ không thể ngăn cản các phóng viên chụp ảnh dẫn đến tình trạng vô cùng hỗn loạn.
Người lao vào là một nữ nhân, nàng không hề để ý đến bất luận kẻ nào mà chỉ hướng tới tiêu điểm ngồi ở ghế chủ tọa đang dành tất cả sự chú ý của mọi người, sau khi bị nhân viên an ninh ngăn lại, nàng bắt đầu dừng lại cước bộ.
“Phóng viên nhiếp ảnh sao?”
“Hình như hơi quen mặt….”
“Gặp qua ở đâu a, sao tính tình nóng nảy quá?”
Các phóng viên đang phỏng đoán thì có một người hô to, “Chẳng phải nàng là người mấy hôm trước đòi tự sát để uy hiếp xông vào bệnh viện cho bằng được hay sao?”
Nghe có người nói như vậy, nữ nhân bị ngăn lại liền mở ra áo khoác ngoài, để lộ trên thắt lưng một thiết bị bằng kim loại…..
“Không người nào được cử động, ai rời đi ta liền ấn nút này.” Cầm trong tay như một loại điều khiển gì đó, nữ nhân cảnh cáo mọi người.
“Bom!”
Có người kinh hô, tuy nghe nàng nói không người nào được phép cử động nhưng bất thình lình xảy ra biến cố, ai lại có thể tự khống chế chính mình? Lời nói của nàng vừa dứt, hội trường lập tức trở thành một mảnh khủng hoảng.
Đám người hỗn loạn, tiếng thét chói tai, không ít người gọi điện thoại báo cảnh sát, cũng có người hoảng loạn hướng ra ngoài chạy thoát thân, ghế ngồi được xếp ngay ngắn đều bị đá lăn trên mặt đất, có người muốn tiến lên, có người muốn lui lại. Trong một mãnh hỗn loạn đó, cả đại sảnh chỉ còn tiếng thét chói tai, âm thanh va chạm cùng giẫm đạp.
Ngay trong lúc này chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trên sân khấu vang lên.
“Khẩn trương làm gì? Tất cả bình tĩnh một chút cho ta, trái bom còn chưa nổ mà.”
Người nói chuyện không phải là ai khác mà lại là Chung Tình?! Trong lời nói trấn tĩnh kỳ thật lại lộ ra một cổ áp bách lẫm liệt, ngữ khí không một chút hoang mang nhưng có chút xem thường, tựa hồ nguy hiểm trước mắt không đáng để khẩn trương.
Mang theo vài phần ý cười, lời nói thờ ơ đối với những người trước mặt, nam nhân ngồi ở trên sân khấu rốt cục mở miệng, cũng không phải trả lời phỏng vấn, trong lúc sinh mạng bị uy hiếp lại muốn bọn hắn phải bình tĩnh….
Chung Tình nhìn xuống một mảnh hỗn loạn ở phía dưới, khoanh tay mà ngồi, trên mặt không nhìn thấy một chút biểu tình kinh sợ, lại lộ ra vài phần hứng thú. Còn hơn phải nhàn nhạt tuyên bố giải nghệ, bất quá có một chút kinh hỉ, như vậy mới cảm thấy thú vị.
“Ngươi còn nói cái gì, còn không mau chạy đi!”Trầm Mộ kích động âm thầm thúc đẩy hắn, nữ nhân kia mang thuốc nổ đến nơi này, mục tiêu nhất định là vì Chung Tình, lúc này không thừa dịp hỗn loạn chạy đi mà còn lưu lại chỉ thêm phiền toái.
“Ta đang nói tất cả mọi người bình tĩnh cho ta, không nghe thấy vị tiểu thư kia nói rằng bất cứ ai cũng không thể cử động hay sao? Ngộ nhỡ nàng không thể khống chế, ấn cái nút kia…..Ta nghĩ các vị ắt hẳn không muốn có cái gì phát sinh ngoài ý muốn ở tại đây chứ?”
So với đám người hỗn loạn ở dưới, người ở trên sân khấu lại hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành đầy thâm tình, hướng đến người nữ nhân mang theo thuốc nổ, “Ta muốn biết một chút, mang theo lễ vật đặc biệt như vậy đến gặp ta, tiểu thư rốt cục là vì sao mà làm như vậy….”
Khi gặp một chuyện gì đột ngột phát sinh chỉ cần có người đứng ra khống chế cục diện, nói cho mọi người nên làm như thế nào, thì tất cả mọi người sẽ vô thức nghe theo chỉ thị của người đó. Trước mắt đúng là như vậy, khi Chung Tình đứng ở trên sân khấu bắt bọn hắn phải im lặng, rồi lại đối với nữ nhân kia đặt câu hỏi, tất cả mọi người liền quên mất tâm tình hoang mang mới vừa rồi, tuy lo lắng nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không tiếp tục gây ra náo loạn.
Thậm chí có người cầm máy chụp hình bắt đầu ghi chép hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt. Từ li kì hôn mê rồi kỳ tích thức tỉnh, sau đó ở buổi họp báo gặp phải người điên cuồng, hết thảy mọi chuyện kỳ quái liên tiếp phát sinh trên người của vị siêu sao này, cũng đủ trở thành đề tài tâm điểm gây cơn sốt trong làng giải trí.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, không khí tại hội trường hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng náo loạn mới diễn ra, ngoại trừ Chung Tình ở trên sân khấu, nữ nhân đang đứng đơn độc giữa đám người cũng trở thành mục tiêu tâm điểm, không biết từ khi nào cánh cửa ở đại sảnh đã khép lại, người ngoài cửa không dám tiến vào, người bên trong cũng không thể dễ dàng đi ra, hội trường tràn ngập một loại không khí khẩn trương pha lẫn hưng phấn một cách cổ quái.
Siêu sao của muôn người như thế nào lại giao thiệp với nữ nhân mang theo thuốc nổ? Nếu cuối cùng có thể giải quyết hết thảy thì như vậy trên tay bọn hắn chính là tư liệu có một không hai!
Không biết là vì sao nhưng lúc này không ai lo lắng ngộ nhỡ trái bom bị nổ thì sẽ thế nào. Khi Chung Tình ở trên sân khấu cầm mi-crô lên muốn mọi người giữ im lặng trong phút chốc, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của hắn, nhìn đến tư thái ung dung mang theo vài phần nhàn nhã, tất cả sẽ không thể tự chủ mà đối với lời nói của hắn vô cùng tin phục.
Làm cho người ta theo đuổi ở phía sau, theo ánh hào quang của hắn, đây chính là mị lực của Chung Tình.
Tựa như tình hình hiện tại sẽ khiến kẻ khác hoàn toàn cảm nhận được điểm này, các phóng viên còn có vô số nhiếp ảnh gia không dám mở miệng, nhưng trong lòng đều có loại tán thưởng như vậy.
Nữ nhân cột thuốc nổ trên thắt lưng rõ ràng cảm thấy phản ứng của những người đó, thoán nhìn qua đám người đang tụ tập ở đây vì buổi họp báo của Chung Tình, nàng lộ ra biểu tình căm hận khinh bỉ, đáp lại câu hỏi lúc trước của hắn.
“Hỏi ta vì sao mà làm như vậy, không bằng tự hỏi ngươi đã làm cái gì, ta chính là muốn ngươi phải trả giá đắt vì những gì mình đã làm!”
Hắn biết nàng sao? Chung Tình nhướng mi, “Không biết ta đã làm cái gì khiến ngươi nóng giận như vậy, cư nhiên lại muốn dùng cách này, ngươi muốn ta chết? Nếu là như vậy thì không cần mang theo thứ này đến đây.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi chết? Sai lầm rồi!” Nữ nhân lắc lắc đầu, chậm rãi lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, “Ta muốn ngươi mất đi hết thảy! Sống không bằng chết!”
Tiếng thét chói tai lộ ra hận ý khiến kẻ khác rùng mình, vô tận ác ý cùng căm thù theo tiếng quát to của nàng vang lên từng hồi trong hội trường, âm thanh dừng trong tai mỗi người đều gây nên một trận run rẩy.
“Hết thảy của hắn đều thuộc về ta, không ai có thể chiếm đoạt. Ngươi….chẳng lẽ muốn thử một lần?”
Không biết từ khi nào thì trước mặt nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện một người, một nam nhân cao lớn mặc một chiếc áo choàng trắng che khuất khuôn mặt của hắn, giọng nói trầm ổn chậm rãi lại lộ ra một loại cảm giác nguy hiểm nào đó, không biết hắn từ nơi nào đến, cũng không biết đến đây từ khi nào, trong lúc mọi người bị lời nói của nữ nhân kia làm kinh hãi thì nam nhân này đột nhiên xuất hiện.
Thật giống như từ trên trời rơi xuống, trước đây căn bản chưa thấy người nào mặc trang phục như thế. Một thân áo choàng xuất hiện ở chỗ này càng dễ gây chú ý cho người khác. Không ít người lập tức liên tưởng đến vị linh sư một thời gây chấn động, vị linh sư đột nhiên biến mất trên tiết mục ảo thuật kia.
Lúc ấy chẳng phải vị linh sư đó cũng mặc một chiếc áo choàng giống như trang phục của dị giáo hay sao? Chẳng lẽ người nam nhân đột nhiên xuất hiện này cùng với sự kiện li kì lúc trước có quan hệ?
Các phóng viên nhạy bén cảm thấy trong đó có liên hệ, hứng phấn trong lòng làm cho bọn họ cơ hồ quên mất nơi này còn có trái bom nguy hiểm, mà nữ nhân kia đối mặt với người mặc áo choàng trắng chỉ lộ ra một đôi mắt, ngay lập tức nàng cảm thấy một trận rùng mình, giống như rét buốt từ trong xương tủy lan tràn mà ra, làm cho nàng không thể khống chế liền trở nên run rẩy.
Kia chính là đôi mắt của ác ma, bên trong tất cả đều là tối đen, không có một chút màu sắc khác, trái với lời nói quá phận nhẹ nhàng của hắn, ánh mắt tối đen kia có thể đem người cắn nuốt, cái loại hắc ám này khiến cho đáy lòng trở nên sợ hãi, làm cho nàng chỉ có thể đối mặt nhưng không thể dời mắt, ngay cả tay chân cũng không thể cử động.
Nàng…..nàng đang nhìn thấy cái gì? Đây….thật sự là con người?
Ở trên sân khấu, Chung Tình kiềm nén kích động xuống đáy lòng, nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía hắn, từ trên bậc thang bước xuống từng bước. Tuy không nhìn thấy người dưới lớp áo choàng, nhưng Long Phạm đứng ở trước mặt hắn, hắn làm sao lại nhìn không ra?