Ngày hôm sau chính là ngày tổ chức yến tiệc. Về việc của Chung Hàn Tiêu, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều không nhắc lại.
Đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, đến lúc này người đó đã không còn ý nghĩa, mà Long Phạm không nhắc tới, nhưng từ trên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của hắn lại không thể biết rõ đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.
“Nếu có người muốn xem chúng ta ân ái thì cứ để hắn xem cho đã. Ta không tính toán đi tìm hắn gây phiền phức, nhưng hắn tự mình tìm tới cửa thì cũng không thể trách được ta.” Dựa vào tường, Lăng Lạc Viêm giật rèm cửa sổ lên, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi nhiều, những bông tuyết trắng xóa không ngừng lất phất phủ kín cả mặt đường. Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, thật giống như năm đó, chẳng qua tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Mặc dù hắn chỉ nói vài câu với Long Phạm về chuyện quá khứ, nhưng ký ức ở tuổi mười lăm mười sáu đó đối với hắn mà nói xem như cũng khắc cốt ghi tâm sau một thời gian rất dài, kia quả thật là một khóa học rất sinh động.
Lúc đó hắn đứng trên lớp tuyết dày, nắm chặt trong tay viên tuyết trắng, cho đến khi đau lòng phẫn nộ cùng khuất nhục bị đóng băng, cứ như vậy cả ngày, kể từ sau đó hắn thề phải có được hết thảy.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy đôi mắt của Long Phạm ở phía sau, đem ly rượu trong tay chuyền qua. Ly rượu trong suốt khúc xạ ra ánh sáng thủy tinh màu đỏ mê người, màu đỏ thủy tinh lấp lánh lần lượt thay đổi qua những ngón tay rồi sau đó nằm trong bàn tay cân xứng thon dài. Nam nhân tiếp nhận ly rượu liền đưa lên môi ở nơi hắn đã uống qua, nhấp xuống một ngụm, thản nhiên mỉm cười.
“Lạc Viêm muốn cho hắn biết chúng ta có bao nhiêu ân ái?”
“Ngươi có thể xem như không thấy.” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhếch lên khóe miệng. Hắn đã xem qua tin tức sáng nay, góc độ kia coi như cũng không tồi.
Trầm Mộ nhất thời không nói gì, ở trước mặt hắn là Chung Tình đang dựa vào Long Phạm. Vẻ mặt biếng nhác thư giãn này hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Hai người một trước một sau, cho dù không nói bất cứ điều gì nhưng dường như người bên ngoài không thể xâm nhập vào không gian riêng tư đó. Chuyền tay ly rượu, hời hợt mỉm cười, động tác nhìn như lơ đãng, tất cả đều làm cho người đứng xem như hắn có loại cảm giác không nên tồn tại hay xen vào giữa hai người bọn họ.
“Ta đi trước, tối nay đến đón các ngươi. Lễ phục được đặt sẵn rồi, ta sẽ sớm đi lấy. Đêm nay có ngươi xuất hiện, rất nhiều người vốn không định đi nhưng rốt cục cũng sẽ đi, quả thực linh đình chưa bao giờ có, chẳng qua khi đến buổi tiệc…..hy vọng đừng xảy ra việc gì thì tốt rồi.” Trầm Mộ dừng một chút, trong lòng có chút lo lắng, giống như nơi nào có Chung Tình thì nơi đó xày ra chuyện. Không phải hắn gây phiền toái mà là người khác vì hắn mà gây phiền toái.
Nhìn Trầm Mộ rời đi, Lăng Lạc Viêm xoay người đối mặt Long Phạm, “Hôm nay là giáng sinh, không nghĩ đến ta sẽ ở đây cùng tế ti của ta trải qua dịp giáng sinh, quả nhiên là một ngày đặc biệt.”
“Ân….Long Phạm tuân mệnh.” Vừa cười vừa hôn lên môi Lăng Lạc Viêm, Long Phạm đưa tay đỡ ở phía sau đầu Lăng Lạc Viêm làm sâu thêm nụ hôn. Đi vào thế giới này chưa được mấy ngày nhưng vị trí của Lạc Viêm ở trong mắt nhân loại trên đời này như thế nào thì hắn đã biết rõ ràng, để tránh càng nhiều người vọng tưởng, hắn vẫn nên nhanh chóng đem Lạc Viêm quay trở về mới được.
Buổi tối rất nhanh buông xuống, thời gian trên thiệp mời cũng gần đến, Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm ra khỏi cửa, ở bên kia Chung Hàn Tiêu đang nâng lên ly rượu đón tiếp khách nhân đã đến tham gia yến tiệc.
Thân ảnh màu đỏ lướt qua bên người bọn họ nhưng lớp y phục bên trong cũng không phải màu đỏ mà là thuần bạch, trắng muốt giống như những sợi lông vũ ở đầu vai của hắn, cũng giống như màu trắng đang mặc trên người của nam nhân đi phía sau Chung Tình. Người nam nhân này tựa hồ chính là người có thân phận bí ẩn đã cùng Chung Tình ôm hôn được đăng lên báo.
Đi theo sau Chung Tình, toàn thân một màu thuần bạch, màu trắng thuần túy dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng cũng hiện lên dung mạo của người nam nhân kia.
Tựa hồ mỗi một bộ phần đều hoàn mỹ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả. Dung mạo hấp dẫn ánh mắt của người khác lại lộ ra vẻ thánh khiết xa xăm khiến người ta muốn dời mắt, giống như bọn hắn vốn không nên nhìn thẳng như thế, chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn.
Mái tóc được cột một nửa bằng sợi dây màu trắng như bộ lễ phục, một nửa xõa dài ra sau lưng, ngay ngắn mà chỉnh tề. Từng làn tóc đen nhè nhẹ sóng sánh theo bước chân không nhanh không chậm. Lễ phục bán dài không một chút khoa trương nhưng mặc trên người hắn lại lộ ra hơi thở cổ điển huyền bí, tựa như một vị thần đến từ nơi xa xôi trong thần thoại, mơ hồ lộ ra vẻ thoát tục nhưng lại gợi cảm mê hoặc khiến kẻ khắc say đắm.
Hai thân ảnh một trước một sau bước đi vào hội trường trong sự yên tĩnh của tất cả mọi người. Trước đó một khắc còn xôn xao chờ mong nhưng khi nhìn thấy hai người thì tựa hồ không còn ai muốn nói điều gì nữa.
Ánh mắt đuổi theo, chỉ có thể chăm chú nhìn hai người bọn hắn đi đến giữa đại sảnh, dường như đều bị hớp hồn mà đứng yên bất động, trong lòng không ngừng tán thưởng.