Nếu tế ti của hắn chứng kiến tình cảnh trước mắt thì không biết sẽ như thế nào, nhìn Chung Hàn Tiêu gần trong gang tấc, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn bàn tay đặt ngay đầu vai, làm ra bộ dáng giật mình tỉnh ngộ, “Nguyên lai huynh trưởng đến nay đối với ta vẫn nhớ mãi không quên? Chậc chậc, thật sự là rất vinh hạnh.”
Lắc đầu tỏ vẻ tán thưởng, vừa cười vừa tựa lưng vào tường, thờ ơ khinh thường chế giễu, đây rõ ràng không nên là biểu tình lo lắng của Vũ đối với nam nhân kia, chẳng lẽ đến lúc này Vũ còn muốn làm cho hắn tin tưởng Vũ đối với người kia không hề để ý?
“Không cần diễn trò, ta biết tầm quan trọng của hắn đối với ngươi, chỉ có đáp ứng điều kiện của ta thì hắn mới có thể bình an vô sự rời khỏi nơi này, cho dù hiện tại ngươi nói với ta rằng hắn đối với ngươi không hề có ý nghĩa gì thì ta cũng sẽ không tin.” Bàn tay Chung Hàn Tiêu đặt ở đầu vai của Chung Tình dần dần siết chặt. Vũ càng che giấu thì càng chứng minh hắn đang nắm trong tay con át chủ bài.
Lăng Lạc Viêm lắc đầu, thần sắc vẫn ung dung giống như hơi thoáng kinh ngạc, “Làm sao lại như thế? Ta cũng không dự định nói rằng hắn đối với ta không có ý nghĩa, hoàn toàn ngược lại, hắn mới là ý nghĩa quan trọng nhất, ở trên thế giới này, ngoại trừ hắn ra không có gì làm cho ta lưu luyến, hết thảy những gì ta có được đều không đủ để so sánh cùng hắn.”
Nói một cách tùy tiện không thấy có nửa điểm nghiêm túc nhưng cái loại này lại giống như hô hấp tự nhiên, là một câu trả lời theo lý thường, làm cho Chung Hàn Tiêu như bị đấm mạnh một quyền ngay trước ngực.
Vũ cư nhiên nói ra như thế? Nam nhân kia thật sự quan trọng như vậy? Hay là vì thói quen của Vũ?
Chung Hàn Tiêu sắc mặt khẽ biến, Lăng Lạc Viêm lơ đểnh nhếch môi lên, một chút cũng không lo lắng cho an nguy của người kia, người cần lo lắng chính là thủ hạ của Chung Hàn Tiêu, quả thật không biết nếu tất cả người của Ảnh Kiêu Minh ở trong tay tế ti của hắn thì sẽ thế nào…..
Nhìn lên giữa không trung, không khí trong đại sảnh tựa hồ so với lúc trước bất đồng, ánh đèn bên trong vẫn mờ ảo như thế, giường như có cái gì ở trong không khí đang dần dần trở nên mông lung, từ nơi u ám này nhìn ra bên ngoài có thể nhìn thấy như có như không một lớp sương mù bao phủ, không biết tế ti của hắn sẽ làm cái gì, hắn bỗng nhiên có chút mong chờ.
“Nếu tất cả mọi người đều ở đây, bao gồm cả phóng viên biết quan hệ của ngươi và Ảnh Kiêu Minh, biết siêu sao Chung Tình đã từng làm cái gì, ngươi nói bọn hắn còn có thể yêu ngươi hay sao? Nếu không có lửa làm sao có khói, không cần phải suy đoán mà chính ta là người đã chứng kiến sẽ nói cho bọn hắn biết Chung Tình chính là Chung Hàn Vũ lúc trước, giết người, phóng hỏa, cùng với những đồng tiền dơ bẩn, tất cả đều từng có quan hệ đến ngươi, thiên sứ hoàn mỹ trong lòng của bọn hắn đã có mười năm làm những chuyện không ra người, ngươi nói xem, sẽ như thế nào?”
Lời nói thì thầm trầm lắng trong bóng đêm, Chung Hàn Tiêu buông tay xuống cùng Chung Tình đối mặt. Vũ là hắn dạy dỗ, bất quá hắn rất rõ ràng quyền lợi địa vị, danh vọng tiền tài đối với Vũ có ý nghĩa như thế nào. Mặc dù Vũ nói nam nhân kia quan trọng ra sao thì rốt cục cũng không quá ảnh hưởng đến Vũ. (người ta còn sống chết với nhau được, ba thứ này ko bằng một cọng lông chân nữa à)
Cho dù Vũ hiện tại mê muội như thế nào thì khi thanh tỉnh nhất định sẽ hối hận.
“Quay lại bên cạnh ta đi, Vũ, quay lại bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Nếu ngươi không thích thì không cần tham gia chuyện của Ảnh Kiêu Minh, chỉ cần ngươi tiếp tục làm Chung Tình của người và ở bên cạnh của ta là được, tựa như chúng ta lúc trước vậy.”
Ngữ thanh uy hiếp nhẹ nhàng có vẻ đặc biệt ôn nhu, tựa như lúc trước ở đấu thất an ủi khi hắn bị thương, gợi lên ký ức xa xưa, hơi thoáng nhắm mắt lại, giống như dung hòa cùng bức rèm đỏ sậm ở sau lưng, thân ảnh dường như có chút lo lắng, không đầy Chung Hàn Tiêu trước mặt ra.
Chung Hàn Tiêu thủy chung chăm chú nhìn hắn, nhìn thấy thần sắc của hắn, đáy mắt của Chung Hàn Tiêu dần dần nổi lên ý cười, xa xa có tiếng nhạc truyền đến, trong màn đêm u ám, thời gian như phân ra giữa quá khứ và hiện tại, đôi mắt khẽ nhắm dần dần nâng lên, ngay khi Chung Hàn Tiêu nghĩ đã đến lúc có được đáp án thì người tựa lưng vào tường cũng như hắn lộ ra ý cười, thậm chí là cười to, “Thật đáng tiếc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những gì ngươi nói. Nếu thực sự muốn nói ra quá khứ của ta thì Ảnh Kiêu Minh cũng xong xuôi. Những gì ta làm đều có quan hệ đến Ảnh Kiêu Minh, ngươi sẽ vì ta mà hủy diệt Ảnh Kiêu Minh quan trọng nhất đối với ngươi?”
Đầy Chung Hàn Tiêu ra, Lăng Lạc Viêm sửa lại bộ lễ phục trên người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, “Không cần dùng những lời này để hù ta, người đã dạy ta vô tình sẽ không lấy Ảnh Kiêu Minh ra mạo hiểm.” Trong lòng của vị huynh trưởng này, Ảnh Kiêu Minh vĩnh viễn ở vị trí đệ nhất, người có dã tâm như thế làm sao có thể hủy diệt công cụ dùng để thực hiện dã tâm của mình.
Chung Hàn Tiêu bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, sắc mặt biến đổi, không đợi hắn đáp lại thì Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên đến gần trước mặt hắn, nhún vai giễu cợt, “Hình như có chút không xong đúng không, không biết còn có cái gì có thể sử dụng để trao đổi với ta? Ngươi bắt đi người của ta, thậm chí theo như lời của ngươi nói thì ta thật sự cũng không để ý, nói ra quá khứ mà thôi, đối với ta cũng không hề gì.”
Nhún vai, hắn nhìn Chung Hàn Tiêu rồi lộ ra nụ cười quỷ bí, xoay người đi ra ngoài. Thân ảnh như một ngọn lửa bừng sáng trong bóng đêm, cước bộ thản nhiên, thẳng tiến vào đám người mà đi.
“Ngươi định làm cái gì, ngươi muốn hủy đi thanh danh của mình? Hay là hủy đi Ảnh Kiêu Minh? Chẳng lẽ ngươi không cần tánh mạng của hắn? Hắn ở trong tay ta, ngươi đừng quên!” Hạ thấp giọng ghé sát vào lỗ tai của Lăng Lạc Viêm, đối mặt với đám người, Chung Hàn Tiêu cắn răng cảnh cáo cố gắng giả vờ dường như không có việc gì, nhưng thần sắc u ám của hắn vẫn làm cho tất cả mọi người nhìn ra manh mối.
Hành động của hai người ở trên sân khấu rõ ràng có thể nhìn thấy trong đó có nội tình, mọi người thì thầm to nhỏ, tất cả đều chờ Chung Tình nói tiếp, đồng thời cũng có người cảm thấy kỳ quái vì sao không nhìn thấy nam nhân thần bí bên cạnh Chung Tình.
“Ta đúng là muốn chứng minh một chút, ta thật sự không để ý ngươi nói ra những chuyện trong quá khứ.”Giống như đang đùa giỡn một món đồ chơi trong tay, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm hiện lên sự tàn khốc, nếu Chung Hàn Tiêu dám dùng Long Phạm để uy hiếp hắn thì hắn cũng không để ý sẽ đáp lễ.
Tuy hắn phi thường khẳng định vô luận Long Phạm bị mang đi nơi nào thì cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng không có nghĩa hắn có thể tha thứ cho Chung Hàn Tiêu đã làm ra việc này, dùng Long Phạm để uy hiếp hắn…..
“Thật sao? Không còn gặp được hắn?” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn Chung Hàn Tiêu một cái, ánh mắt như cười như không chậm rãi chuyển đến giữa đại sảnh, “Nhưng thật ra ta không cho là như vậy, ngươi nói sao, tế ti của ta.”