“Vì để cầu cho được trọn vẹn, muốn có được thần lực mà thần nhân ban ơn, có loại linh thú chuyên thu thập hồn phách của con người, không phải để ăn mà là để tìm một bộ phận thích hợp với mình, nếu không hợp ý thì sẽ phun ra hồn phách đã hấp thu rồi đi tìm cái khác để thế chỗ, nếu phù hợp thì sẽ ăn vào.” Long Phạm nhìn thấy Hư đang cố gắng thoát thân, hắn điểm ra một vầng sáng hướng đến nó.
Hư bị đoàn hào quang giữ chặt, Lam Đằng không một chút do dự, từng đợt vong hồn không ngừng liên tục đánh vào Hư. Dị thú bị mây đen bao phủ đang phát ra tiếng hú bi thảm giống như bị kéo căng rồi đột ngột nổ tung. Ngay dưới cây Thi Thể thụ vô cùng quỷ bí, vô số những quang cầu trong cơ thể của Hư phiêu tán giữa không trung.
“Đó chính là những hồn phách bị nó hấp thu nhưng vẫn chưa kịp phun ra.” Lăng Lạc Viêm nhìn thấy những đoàn quang cầu tung bay trong gió, hắn quay sang phân phó với các trưởng lão, “Những mảnh nhỏ hồn phách này nếu để lâu trong không khí thì nhất định sẽ bị tiêu tán, làm cho chúng trở về vị trí cũ đi.”
“Đáng tiếc cho những người có linh lực, hồn phách một khi bị hấp thu thì linh phách sẽ bị tổn thương, sau này chỉ có thể giống như thường nhân.” Có thể nghe thấy sự thương tiếc trong lời nói của Long Phạm, nhưng ánh mắt đánh giá trên người của Tiếu Niệm Vân lại không hề nhìn thấy nửa điểm thông cảm. Hắn vẫn còn nhớ rõ viên ngọc châu trong ngực của Lạc Viêm, việc này phải xử trí như thế nào thì phải chờ đến khi thiếu niên này tỉnh lại mới có thể quyết định.
Nghe Long Phạm nói như vậy thì ngay lập tức hai chân của Hề Trú trở nên mềm nhũn rồi ngã ngồi xuống đất, “Ý của tế ti đại nhân là linh lực trên người của Tiếu công tử về sau sẽ…..sẽ biến mất?” Từ linh giả trở thành thường nhân, người bên ngoài cho dù ão não căm hận thì chung quy cứ xem như quay trở về ban đầu, nhưng thiếu niên này mới mười sáu mười bảy tuổi mà lại suy nhược lắm bệnh, phải dựa vào linh lực để duy trì sinh mạng, nếu như vậy thì…..
“Viêm chủ, tế ti đại nhân, tiểu nhân khẩn cầu….” Hề Trú vẫn chưa dứt lời thì bạch y bào nam nhân đã quay đầu lại, y mệ phất phơ trong gió làm lan tỏa hương sen thoang thoảng, ngữ thanh vẫn lãnh đạm, Long Phạm chậm rãi mở miệng, “Làm cho hắn quên đi việc của viên ngọc châu.”
“Chuyện đó là nhất định! Tất nhiên phải như vậy!” Hề Trú liên tục gật đầu, viên ngọc châu tuy không phải là vật trang trọng được linh giả sử dụng trong lễ lập khế, nhưng nó cũng mang ý nghĩa đính ước, là chứng minh hai người có duyên. Viêm chủ lấy viên ngọc châu của Tiếu Niệm Vân, mà mọi người đều biết quan hệ của Viêm chủ và tế ti Long Phạm, nếu muốn bảo mệnh thì vị Tiếu công tử này tất nhiên phải quên đi hàm nghĩa của viên ngọc châu kia.
Lăng Lạc Viêm ở bên cạnh dường như không lắng nghe đoạn đối thoại của Long Phạm và Hề Trú, hắn nghiêng người dựa vào Long Phạm nhưng thân thể lại hơi thoáng lung lay. Ở sau lưng Lăng Lạc Viêm, các trưởng lão chỉ nhìn thấy tông chủ của bọn hắn đang run rẩy dựa vào bạch y bào của tế ti, rồi sau đó lại vang lên một tràn tiếng cười khúc khích dường như đã cố gắng áp chế từ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn phải phì cười ra ngoài.
Chỉ vì một viên ngọc châu không đáng giá mà tế ti của hắn lại dùng vẻ mặt thánh khiết để đi uy hiếp kẻ khác, hay nói chính xác chính là vì lòng dạ ghen tuông của Long Phạm, “Chỉ là một viên ngọc châu mà thôi, Long Phạm…..” Lăng Lạc Viêm nhịn không được, hắn nhếch lên khóe miệng, đưa tay dựa trên đầu vai của Long Phạm rồi kề sát người vào gần tế ti của hắn, “Ta nói, đứa nhỏ kia vẫn chưa có tỉnh lại, mà ngươi lại nôn nóng tẩy sạch quan hệ giữa ta và hắn?”
Đôi mắt tà khí của Lăng Lạc Viêm mang theo ý cười trêu chọc. Ngay trong tầm mắt của Long Phạm, chỉ cần hắn ngoảnh đầu thì có thể hôn lên bờ môi mềm mại kia, một sợi tóc bạch kim rơi xuống bên trán, đường cong mê người hiển lộ trên khóe miệng……
“Tốt nhất vẫn cứ nói cho rõ ràng, tông chủ nghĩ thế nào?” Hơi thoáng quay đầu lại, tầm mắt dừng trên đường cong quyến rũ ở ngay khóe miệng của Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt của tế ti vẫn bình thản hỏi ý kiến tông chủ. Trầm ổn lạnh nhạt như nước nhưng trong mắt lại hiện lên mấy phần ý cười, khi ý cười hiển lộ trên khóe miệng của hắn thì bờ môi mà hắn đang muốn chạm vào đã ở ngay trước mắt.
“Bản tông chủ nghĩ rằng…..nơi đây không quá thích hợp…..nhưng hình như nhịn không được….” Bị hương sen thoang thoảng vờn quanh thân thể, hai bờ môi chạm vào nhau quả thực là đang cám dỗ hắn thâm nhập vào bên trong. Cánh môi của Long Phạm chỉ là khẽ chạm, nhưng lại nhẹ nhàng khiêu khích chọc ghẹo hắn, làm cho hắn chỉ có thể đưa tay vòng quanh cổ của Long Phạm để hoàn toàn làm sâu thêm nụ hôn.
Dưới tàng cây thi thể quỷ dị, ở trước mặt Hề Trú, cùng cảnh tượng không hề phù hợp khiến kẻ khác không biết nên dời mắt hay nên cố gắng nhìn rõ hình ảnh ở trước mặt. Các trưởng lão và diệu sư đã quen với việc này nên chỉ lẳng lặng cúi đầu. Những người vừa được phục hồi hồn phách đang dần dần tỉnh lại thì lập tức bị hình ảnh ở trước mắt khiến cho đầu óc trở nên hồ đồ.
Dưới ánh trăng mờ ảo có hai người đang ôm hôn, tựa như thu hút hết thảy ánh trăng đang từ trên cao chiếu xuống, một nam nhân với mái tóc bạch kim mặc hồng sam rực rỡ, vờn quanh hắn là một người mặc bạch y bào, mái tóc đen mượt đang đung đưa trong gió, như là từ cõi thần tiên hạ xuống phàm trần. Mùi hương thoang thoảng không biết từ nơi nào đang phiêu tán trong không gian, vừa khoan thai mà lại xa xăm. Như ở nơi không người, hai thân ảnh đang thân mật ôm hôn, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cùng âm thanh tí tách rơi trên mặt đất……
Là cái gì đang rơi tí tách? Có người vừa tỉnh lại sau khi được khôi phục hồn phách, ngước đầu nhìn lên phía trên.
Một tiếng kêu kinh hoàng vang lên, tiếng hét thảm thiết hoảng sợ vọng khắp tứ phương, cũng làm cho bầu không khí tĩnh mật chỉ trong khoảnh khắc bị vỡ òa thành một mảnh huyên náo hỗn loạn, đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn thấy những thi thể lủng lẳng phủ kín Hoan Hỷ thụ.
“Chẳng lẽ là mộng?” Bên trong đám người đang hỗn loạn, Tiếu Niệm Vân từ dưới đất đứng lên, trừng lớn hai mắt nhìn thẳng trước người, Hề Trú nhìn thấy hắn đứng dậy thì vội vàng cuống quýt đến gần, “Công tử không có việc gì chứ? Có cảm thấy có chỗ nào khó chịu hay không? Hề mỗ phái người đưa ngươi quay về.”
“Từ từ.” Tiếu Niệm Vân đẩy Hề Trú sang một bên, hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào một chỗ, Hề Trú theo tầm mắt của hắn nhìn lại, bên trong đám người đang hỗn loạn bỏ chạy, cây đại thụ xinh đẹp lại làm cho người ta cảm thấy phi thường sợ hãi, ngay cả liếc mắt một cái cũng nhịn không được mà trở nên run rẩy.
“Đừng nhìn về nơi đó,” Hề Trú phái người ngăn cản trước mặt Tiếu Niệm Vân, “Chuyện này không quan hệ đến công tử, Viêm chủ đã sai người giải quyết, chúng ta nên….”
“Quả nhiên không phải nằm mơ.” Tiếu Niệm Vân đẩy ra đám người hầu đang chắn ngay trước mặt, vội vàng đi đến cây Hoan Hỷ thụ mà không người nào dám ngước nhìn. Hề Trú quát to ở sau lưng hắn, nhưng hắn lại bình thản như chưa hề nghe thấy, tựa hồ có một ý niệm nào đó đang ra sức lôi kéo hắn bước đi, thân thể mới khôi phục lảo đảo hướng về phía trước.
“Còn không mau ngăn hắn lại!” Hề Trú ra lệnh cho đám người hầu lập tức ngăn cản, hắn gấp đến độ mồ hôi tuôn ra như mưa mùa hạ. Thân thể của vị công tử này vốn rất suy nhược, hắn mới gặp phải kiếp nạn, không biết chính mình đã mất đi linh lực, rồi bây giờ lại giống như bị trúng tà, cứ thẳng tắp đi về hướng cây đại thụ, ngộ nhỡ có chuyện gì lại xảy ra thì e rằng hắn chỉ có thể tự sát ngay tại chỗ.
Đám người hầu nhận lệnh cản lại Tiếu Niệm Vân vẫn còn đang kinh hoàng chưa kịp khôi phục lại, phản ứng tất nhiên chậm hơn một chút, lúc này thiếu niên với thân thể suy nhược đã chạy đến trước cây Hoan Hỷ thụ.
“Là ngươi! Ngươi chính là Viêm chủ?” Sắc mặt thiếu niên có một chút trắng bệch, nhìn chằm chằm vào thân ảnh hồng sam ở trước mắt. Ngoài dự đoán của mọi người, hắn không nhìn vào cây đại thụ đang chất cao một núi thi thể, cũng dường như không nhìn thấy Long Phạm đang ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm, đôi tay gầy yếu xanh xao đang gắt gao nắm chặt y mệ của chính mình tựa hồ chỉ như thế thì mới có thể tiếp tục cầm cự.
Hàm trên bị đầu lưỡi của Long Phạm liếm qua, một cảm giác nhồn nhột khiến hắn cảm thấy run rẩy, Lăng Lạc Viêm thở gấp, đang muốn phản kích thì lại nghe thấy một giọng nói quấy nhiễu ở bên cạnh. Ngữ thanh của thiếu niên ở thời kỳ đang trưởng thành, giọng nói trong trẻo pha lẫn một chút âm thanh khàn khàn. Ánh mắt đang dừng trên người của Lăng Lạc Viêm mãnh liệt đến độ khiến hắn không thể xem nhẹ.
Lưu luyến dời môi, hai người quay sang nhìn thiếu niên không hề sợ hãi cảnh tượng khủng khiếp ở trước mặt, ánh mắt nhìn chăm chú Lăng Lạc Viêm, màu sắc hồng sam đang phản chiếu trong đôi mắt của hắn làm cho đôi mắt dường như cũng bị nhiễm thành một màu đỏ sậm.
“Tiếu công tử, Tiếu Niệm Vân.” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn hắn một cái, có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng cũng có một chút không kiên nhẫn khi bị hắn cắt ngang nụ hôn mới vừa rồi. Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm rà soát trên thần sắc của Long Phạm rồi liếm môi, sau đó lấy ra viên ngọc châu từ trong lồng ngực.
“Đây là của ngươi? Từ nơi nào mà ngươi có được?” Đơn giản rõ ràng, dưới tình huống nụ hôn mới vừa rồi bị cắt ngang, thì hắn cảm thấy rất khó bảo trì kiên nhẫn, hắn chỉ muốn biết lai lịch của viên ngọc châu này.
Tiếu Niệm Vân không trả lời nhưng ánh mắt đang nhìn Lăng Lạc Viêm vẫn không hề dịch chuyển, sắc mặt trắng bệch bắt đầu trở nên ửng hồng. Long Phạm không nói một tiếng nào, ánh mắt thản nhiên đảo qua, trong lòng có một chút khó chịu mà người khác có thể đoán được.
“Ngươi chính là Viêm chủ! Ta không nhận lầm có đúng hay không? Ngươi lấy viên ngọc châu của ta?” Vẻ mặt của thiếu niên trở nên kích động giống như Lam Đằng lúc trước tìm được Long Phạm, hay lúc Lâm Sở bị oán linh xâm nhập để khống chế, đem tất cả tâm tư che giấu trong lòng bộc lộ ra bên ngoài, đó là cảm xúc kinh ngạc vui mừng hòa cùng thần sắc sùng bái ngưỡng mộ.
Đối với loại ánh mắt này thì Lăng Lạc Viêm phi thường quen thuộc, từ trước đến nay hắn luôn bị những ánh mắt như vậy chăm chú vờn quanh, hắn vẫn còn nhớ rõ nữ nhân ở trên thế giới kia đã dùng cái chết để uy hiếp hắn phải chấp nhận nàng, nàng cũng có loại ánh mắt này, sau đó lại vì hắn mà tự sát, rồi dẫn đến tỷ tỷ của nàng dùng bom để trả thù, lúc ấy Long Phạm cũng ở đó.
Cầm trong tay viên ngọc châu, Lăng Lạc Viêm nhìn sang Long Phạm, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã để cho Lâm Sở đi lấy viên ngọc châu này, bây giờ dường như đang gặp phải chuyện phiền toái, tế ti của hắn chắc chắn sẽ nổi giận.
“Đáng tiếc Lạc Viêm lại quên lời của ta.” Long Phạm chậm rãi nở một nụ cười với Lăng Lạc Viêm, ánh mắt không lạnh không nhạt hướng sang thiếu niên đang đứng ở bên cạnh nhìn lại.
Thân thể của Tiếu Niệm Vân vốn suy nhược, lúc trước nhìn thấy thân ảnh hồng y thì vẫn hoài nghi chính mang đang nằm mơ, nhưng lúc này lại kinh ngạc vui mừng, vì quá xúc động mà không thể tiếp tục cầm cự, hắn xụi lơ nghiêng người về phía trước rồi ngã vào lòng của Lăng Lạc Viêm.