Rất ít khi nhìn thấy Long Phạm ra tay, việc này có thể giao cho tộc nhân giải quyết nhưng bây giờ lại vội vàng động thủ tiêu diệt con Mãng này, không biết là vì lý do gì.
“Vì sao không trả lời?” Đến bên cạnh Long Phạm, lòng bàn tay chưởng đi một ngọn viêm hỏa, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Long Phạm thản nhiên đưa con dị thú đến gần cái chết, rốt cục nhịn không được có chút ngứa tay.
Hắn tuy có viêm hỏa lực nhưng không người nào nguyện ý giao đấu cùng hắn. Thứ nhất là vì thân phận, thứ hai lại có thể sử dụng viêm hỏa, hơn nữa lần trước Long Phạm đã tuyên cáo, lúc này muốn tìm người cùng hắn giao thủ thì căn bản không có khả năng, hiện giờ chỉ có con dị thú này dùng để luyện tay một chút.
Dù sao cũng là linh thú sớm tuyệt tích trên thế gian, sóc thủy đem nó nhấn chìm ăn mòn, viêm hỏa thiêu đốt phần đuôi của nó, con Mãng vẫn chưa chết, nhưng cho dù có là linh thú cường đại như thế nào thì cũng không thể kháng cự nổi với hai cỗ lực lượng của bọn hắn. Mãng gầm lên giận dữ rồi ngã xuống đất, giãy dụa một lần cuối, xem như cũng đã sắp chết.
Viêm hỏa trong tay của Lăng Lạc Viêm vừa mới được chưởng ra thì bạch y bào bỗng nhiên xoắn tới đem hắn kéo đến bên người, dường như không muốn hắn tiếp cận với con Mãng kia, Long Phạm siết chặt tay hắn, chặt đến mức Lăng Lạc Viêm phải nhíu mày, nghiêng đầu thì nhìn thấy bên trong đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam hiện lên một sự sợ hãi.
Cầm lấy tay Lăng Lạc Viêm rồi kéo hắn đến trước người, Long Phạm ôm hắn thật chặt, sau đó chậm rãi nói, “Một khi mất cân đối thì không gian sẽ bị bóp méo, sinh ra một khe nứt hút hết tất cả những thứ ở xung quanh, những thứ nào bị hút vào đó sẽ rơi xuống một nơi vô danh, cho dù không chết nhưng sẽ biến mất khỏi trần đời, thất lạc ở trong không gian của khe nứt.”
“Lực lượng của Lạc Viêm bây giờ thì đã có thể ngang hàng với ta, đương nhiên không hề yếu, mà là rất cường đại. Nhưng với ta mà nói, vẫn là không thể cho phép có bất cứ nguy hiểm nào đến gần ngươi, huống chi là loại nguy hiểm như thế này, nếu bị hút vào bên trong khe nứt, dịch chuyển đến một không gian khác thì ta nên làm thế nào bây giờ? Ta cũng ích kỷ, ta chịu không nổi nếu phải mất ngươi.”
Thoáng thả lỏng vòng tay, những lời này của Long Phạm làm cho Lăng Lạc Viêm không thể nói nên lời. Muốn nói có thể ngang hàng thì chung quy cũng không phải là đối thủ của Long Phạm. Hắn cường đại cũng có công lao của Long Phạm, cho dù hắn có mạnh mẽ thì Long Phạm vẫn không ngừng lo lắng cho hắn.
Mà tông chủ cũng không còn giữ lại vẻ mặt đa tình mị hoặc như ngày thường, đường cong bên khóe môi không còn sắc bén và lạnh lùng như xưa. Hai người ôm nhau, rõ ràng ngay tại trước mắt nhưng tựa hồ lại phi thường cách xa tất cả mọi người.
Dạ Dực đứng ở sau lưng đám người, nhìn thấy Long Phạm và Lăng Lạc Viêm đang ôm nhau, từ trước đến bây giờ cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lúc này trong lòng lại bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường, giống như đang bị xúc động, khiến hắn khó có thể bảo trì thần sắc lạnh lùng vô cảm như lúc trước.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên khiến hắn không ngại đường xa vạn dặm truy đuổi đến Sa thành, thiếu niên được hắn phụng mệnh “giáo huấn”, từ ngoan ngoãn đến giãy dụa ở dưới thân hắn.
Cảnh tượng ở trước mắt khiến tâm tư của kẻ khác phập phồng rung động. Nhưng lúc này Lâm Sở nhìn thấy hình ảnh như vậy lại không hề lảng tránh, mà cứ si mê đứng nhìn hết sức thận trọng, mãi cho đến khi ở xa xa có tiếng xé gió đột nhiên tiếp cận.
“Lăng Lạc Viêm, ngươi không chịu nghe lời cảnh báo của ta mà vẫn đi đến nơi này.” Cùng với tư thế như phong lôi rơi xuống mặt đất, người đến có mái tóc đỏ sậm ngắn đến vai tung bay trong gió, lộ ra đôi mắt âm u lạnh lẽo và sắc bén như chim ưng, cư nhiên là người đã lâu không hiện thân, trước giờ vẫn mất đi tung tích, Phong Trần Tuyệt.
Nhìn thấy hai người đang ôm nhau trên mảnh đất trống, hoàn toàn không đặt hắn vào mắt, trong đồng tử sắc bén lại càng lộ ra lãnh ý mãnh liệt, trầm giọng nói, “Chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi không nên đến nơi này.”
Lúc này y phục lại bị giữ chặt, Long Phạm dường như biết hắn muốn làm cái gì, nhưng không ngăn cản mà chỉ vô cùng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, “Giết hắn.”
Lăng Lạc Viêm quay đầu nhướng mi rồi nhếch môi lên, “Ta biết.” Sự tồn tại của Phong Trần Tuyệt vẫn là việc mà Long Phạm luôn để ý ở trong lòng. Phong Trần Tuyệt đại biểu cho một cỗ lực lượng khác mà Hách Vũ lưu lại, cùng hắn có quan hệ sâu xa, hơn nữa dường như giữa hai người bọn hắn luôn có một chút liên lụy không rõ.
Nếu đã không rõ thì chi bằng cứ chặt đứt, mặc kệ là tình hay là oán, là yêu hay là hận, dùng cái chết của Phong Trần Tuyệt để kết thúc tất cả.
“Còn chưa nói lời cảm tạ ngươi vì lần trước đã tố giác chuyện của bản tông chủ, quả thật hữu hụng, cho nên Kiền Kì tộc không thể tồn tại trên đời này, ngươi cũng như vậy.” Vừa dứt lời thì hồng ảnh nổi lên như một ngọn lửa, đột nhiên tiến đến trước người của Phong Trần Tuyệt, đưa chưởng lực đánh tới cổ họng của hắn.
Né tránh về phía sau, nam nhân có mái tóc đỏ sẫm như máu bắt đầu âm trầm nghiêm mặt, kiềm nén cơn thịnh nộ cùng vài phần phức tạp trên thần sắc, hắn đánh trả lại Lăng Lạc Viêm, giữa bầu không trung tối tăm, lôi hỏa đen huyền được chưởng ra bám lấy vô số cát bụi, “Lăng Lạc Viêm, ngươi không nghe lời cảnh báo của ta thì đừng hối hận!”
“Hôm nay nếu không thể giết ngươi thì ta mới hối hận.” Bên môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Lăng Lạc Viêm tiếp tục chưởng ra một đoàn viêm hỏa, ngọn lửa thiêu đốt bừng cháy cả bầu trời đêm. Hắn vẫn chưa quên lời nói của Phong Trần Tuyệt, mặc dù đó là sự thật, nhưng Phong Trần Tuyệt tiết lộ chân tướng của hắn và Long Phạm cũng đã khiến hai người bọn hắn nổi lên một trận phong ba.
Hôm nay đã đến lúc phải hảo hảo hồi báo.
Viêm hỏa tung bay rồi chảy xuống như thác nước, giống như dây leo mang theo ý thức quấn quanh thân người của Phong Trần Tuyệt, tựa hồ một đóa hoa yêu dã nở rộ giữa màn đêm, mỗi một lần nở ra đều có thể hủy diệt tất cả những thứ chạm vào thành tro bụi.