Bên trong bóng đêm u ám, mấy chục người, thậm chí có hơn một trăm người đang đứng thẳng, người dẫn đầu xem ra tuổi vẫn còn trẻ, không khiêm nhường cũng tuyệt đối không cao ngạo, trong miệng vừa nói xong lời nghênh đón thì vẫn đứng yên tại chỗ.
Ngữ thanh rất dễ nghe, giống như tiếng vang của phong linh, có một cảm giác êm tai khó nói nên lời, Lăng Lạc Viêm vừa phủi đi cát bụi dính đầy trên người vừa quay đầu hướng đến người kia nhìn lại. (phong linh = chuông gió)
Có lẽ vẫn còn liên kết với mặt đất ở phía trên, bên trong u ám thấp thoáng một vài tia sáng, có thể thấy được những hoa văn được thêu trên vạt y bào của những người đó, thủy và hỏa cùng dung hòa, vừa như mây lại giống như lụa, phản chiếu hào quang bên trong bóng tối, người lên tiếng lúc trước ăn mặc cũng không khác biệt so với những người còn lại, nhưng bên trong đám người thì hắn lại chính là kẻ đáng chú ý nhất.
“Các ngươi chính là Linh Tê tộc, hoa văn thủy hỏa cùng với Hách Vũ Đồ Lân có quan hệ gì?” Lăng Lạc Viêm không để cho bọn họ đứng lên, có người muốn lạy tế ti của hắn, hắn cũng hoàn toàn không để ý, dù sao trong mắt của thế gian thì Long Phạm vốn là người giống như thần nhân nên mới có thể khiến bọn họ quỳ xuống như vậy, “Không biết chúng ta muốn đến đây, rồi lại nói đã chờ từ rất lâu.” Long Phạm ở bên cạnh, nhắc lại lời nói của Ỷ Toàn vương lúc trước nghênh đón bọn hắn.
“Ta biết nhị vị chính là vì Linh Tê tộc mà đến, hôm nay Ỷ Toàn sẽ đem tất cả chân tướng giải thích rõ ràng, mời các vị đi theo ta.” Đứng dậy, Ỷ Toàn vương bảo tộc nhân tránh ra, tự mình dẫn đường, bên trong bóng tối mờ mịt, hắn hướng đến một nơi âm u bước đi.
Linh Tê tộc là địch hay là ta vẫn chưa thể phân biệt, không biết bọn họ muốn làm cái gì, Lâm Sở nhìn thấy bóng người biến mất, trong lòng cảm thấy lo lắng. Những việc xảy ra lúc trước ở Viêm Lạc cung không biết có liên quan đến những người này hay không, kết giới này là do ai tạo ra, vì sao mà tồn tại, Linh Tê tộc tại sao lại thần bí như thế?
Hắn muốn nhắc nhở thì đã nhìn thấy một bóng người hướng vào bên trong mà đi, nuốt xuống lời nói ngay cửa miệng, hắn bước theo các tộc nhân khác, đáy lòng cười khổ, mặc kệ hắn lo lắng như thế nào thì chỉ cần có tế ti ở đây, cho dù xảy ra việc gì thì vẫn sẽ bình yên vô sự.
Càng huống chi, ngay cả hắn cũng đoán được việc này đáng lo ngại, lẽ nào tông chủ và tế ti lại không nghĩ đến?
Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn vứt bỏ hoài nghi, tiếp tục hướng phía trước bước đi, ánh mắt bất giác dừng trên thân hồng y.
Bên trong bóng tối le lói vài tia sáng, một thân hồng y vẫn đặc biệt nổi bật, người mặc hồng y thỉnh thoảng hướng xuống y mệ thuần bạch rồi nắm lấy tay của tế ti, chẳng biết đùa nghịch trêu chọc như thế nào mà bị tế ti gắt gao nắm chặt, không cho thu về, hồng y nam nhân cũng điềm nhiên như không, bắt đầu lắc lư cánh tay, vô tư bước về phía trước. (yêu, giống con nít ế)
Chỉ cần thường xuyên lưu tâm thì luôn luôn phát hiện rất nhiều điểm nhỏ mà người khác không thể phát hiện. Nào là vén gọn những sợi tóc vô tình rơi xuống trước trán, hay che đậy thân hồng sam rộng mở, còn có mỗi khi ngẫu nhiên nhìn thấy tế ti xuất hiện thì trong ánh mắt có một chút bất mãn rồi lại vô cùng ái muội….
So với các tộc nhân thì hắn luôn nhìn thấy nhiều hơn, mỗi lần đều thật cẩn thận, e sợ mải mê nhìn đến mức quên đi tình cảnh hiện tại. Cũng chỉ có ở phía sau, ở trong bóng đêm u ám thì hắn mới dám nhìn thân ảnh hồng y như vậy, cho dù chỉ là nhìn một bóng lưng mà thôi.
Ngay khi Lâm Sở si ngốc ngắm nhìn, thần trí vô thức bước đi, bạch y bào tế ti hơi thoáng quay đầu, thản nhiên liếc mắt một cái lại làm cho Lâm Sở đột nhiên tỉnh ngộ, toàn thân lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn làm sao có thể quên, cho dù ở trong bóng tối thì đối với tế ti mà nói cũng không thành vấn đề, bất cứ ánh mắt nào nhìn chăm chú tông chủ thì tế ti Long Phạm đều có thể dễ dàng phát hiện.
Cúi đầu tăng nhanh cước bộ, hắn cơ hồ đã cảm giác được sự sợ hãi đang ăn mòn tâm tư của mình. Ánh mắt này tuyệt đối không phải biểu hiện tế ti đang vui vẻ.
“Đã đến nơi. Các vị, thỉnh an tọa.” Ỷ Toàn vương tự mình dẫn đường, bất chợt dừng lại cước bộ, những người của Linh Tê tộc ở phía sau hắn chia thành hai bên, không biết từ khi nào đã chuẩn bị sẵn quang đăng. (quang đăng = đèn sáng)
Lăng Lạc Viêm kéo Long Phạm đi vào, các trưởng lão và diệu sư cũng bước theo, khiến bọn hắn ngoài ý muốn chính là cho dù lúc này đang ở trong một thính đường nghị sự rộng lớn, trên bàn lại không có lưu li đăng hoặc là huyền châu dùng để thắp sáng, mà là những quả quang cầu đầy cát lấp lánh giống như những thứ trên tay của Linh Tê tộc đang cầm.
Xem ra những hạt cát ở trong Viêm Lạc cung và ở nơi đây đều là cùng một loại đến từ bên trong kết giới, thậm chí có thể chính là đến từ Linh Tê tộc, trừ phi ở đây còn có tông tộc khác, nhưng xem ra hình như không có khả năng này.
Ỷ Toàn vương sau khi đợi hai người an tọa thì hắn cũng ngồi xuống, quang cầu trong tay đặt lên bàn phản chiếu một vầng hào quang màu bạc trên khuôn mặt của hắn, khuôn mặt trắng bệch diễm lệ dường như cất giấu vô số bí ẩn, muốn lập tức thốt lên nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu
“Linh Tê tộc muốn Đồ Lân lực hủy đi hết thảy thế gian.” Ngập ngừng trong chốc lát, hắn rốt cục mở miệng.
Nham Kiêu kinh ngạc, bắt đầu cười lạnh, “Các ngươi chính là Linh Tê tộc, các ngươi dám ở trước mặt tông chủ yêu cầu tế ti diệt thế?”
Ngay khi Lăng Lạc Viêm đang làm khách nhân ở một bên “Linh Tê tộc”, thì đồng thời Dạ Dực cũng đang ở trong một “Linh Tê tộc” khác, hắn rốt cục tìm được Linh Thư, thiếu niên bị trói chặt, toàn thân xích lõa đang nằm trên mặt đất.