Đứng ở nơi chân trời, mái tóc bạch kim của Lăng Lạc Viêm bị thiêu đốt thành màu đỏ đậm, sợi tóc tung bay như ngọn lửa bập bùng, hồng sam bị hỗn độn lại trở nên hoàn hảo như ban đầu. Vạt y bào được thêu hình viêm hỏa như những vầng mây đang phiêu diêu trên bầu trời, có những hoa văn hình ngọn lửa nhè nhẹ quấn quanh.
Những hoa văn lại không giống như vật tĩnh, mà tựa hồ rất sống động, mỗi một ngọn lửa như có sinh mệnh, lấp lánh bừng cháy từ vạt y bào cho đến y mệ, làm cho người ta không thể sử dụng ngôn ngữ để hình dung. Vốn là hồng y được may bằng vải gấm lộng lẫy, giờ khắc này lại càng thêm rực rỡ chói mắt với những ngọn lửa điểm xuyến khắp thân thể.
Nhưng không chỉ có thế, sau lưng hắn có một đoàn lửa đỏ giống như dị thú đang triển khai chiếc đuôi rực lửa khiến cả bầu không trung cũng bị thiêu đốt, nanh vuốt sắc bén, chiếc mỏ nhọn hoắc, đôi cánh to lớn đang vươn rộng làm cho những áng mây phía nơi chân trời cũng bị ngọn lửa thiêu đốt thành màu đỏ rực.
Bên trong một mảnh hừng hực lửa nóng là một người nam nhân đang mỉm cười, vẻ mặt xem ra cũng không khác biệt so với ngày thường, đôi mắt như cười như không, phong lưu mị hoặc, vừa như đa tình lại như vô tình, tư thái thờ ơ phóng túng. Trong những ánh nhìn chăm chú đang trợn mắt há hốc mồm của đám người ở bên dưới, hắn thản nhiên đùa nghịch viêm hỏa trong tay.
Ngọn lửa ở trong tay hắn giống như một đóa độc hoa diễm lệ đang nở rộ. Giờ khắc này, ngoại trừ người đang đứng bên cạnh hắn, không ai dám tiến đến chạm vào ngọn lửa xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm đến trí mạng.
Màu đỏ diễm lệ rực rỡ đủ để đoạt đi tất cả hô hấp của mọi người, càng trở nên nổi bật trong sóng nước dập dềnh ở bên cạnh hắn, bị màu thanh lam như đại dương đang vờn quanh, không nhanh không chậm dâng lên từng cơn sóng cuồn cuộn, thủy sắc chuyển động trong vầng hào quang mông lung. Bạch y bào mờ ảo cùng với vẻ mặt thản nhiên, người nam nhân lẳng lặng mà đứng, không hề nói một lời, nhưng có thể làm cho người ta cảm giác được sự thâm trầm sâu lắng đang trào dâng với khí thế mãnh liệt.
Đó là tế ti Long Phạm với một thân bạch y bào được thủy sắc bao phủ, màu trắng thuần khiết lưu chuyển trên màu thanh lam thâm trầm của sóng nước, như đại dương mênh mông vô tận, những gợn nước mơ hồ hiện lên những chiếc vảy của dị thú, lượn quanh từ nam chí bắc, bạch quang cùng màu thanh lam của sóng nước đan xen vào nhau từ đầu đến đuôi, móng vuốt sắc như đao, râu dài vảy nhọn, khó có thể phân rõ hình dáng cực đại.
Cánh chim đỏ rực bên cạnh bạch lân lấp lánh màu thanh lam, sau lưng hai người hiện lên dị thú chiếm trọn cả bầu không trung nơi phía chân trời, đó là cực hạn diễm lệ và uy nghiêm. Tất cả mọi người đều ngốc lăng ngước nhìn, bọn hắn đều nhận ra được đó là thứ gì, nhưng lúc này không có người nào còn năng lực để mở miệng mà gọi ra hai cái tên đó.
“Hách Vũ, Đồ Lân, quả nhiên ta không đoán sai.” Ngân hồ nhảy ra, thần sắc có chút lĩnh hội, lúc này chỉ còn có nó mới có thể mở miệng, những người khác đã sớm thất thần, bọn hắn chỉ biết nhìn lên hai người ở trên cao, không biết là kinh hay là hỉ.
Mấy tên thần phó quỳ trên mặt đất đã ngừng lại âm thanh ngâm xướng trong miệng, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía xa xa nơi chân trời, dường như đang mất hồn, “Thần nhân…..Hách Vũ……Đồ Lân.”
“Hách Vũ….Đồ Lân…” Không ngừng lặp đi lặp lại hai cái tên này, bọn hắn phục xuống đất nhìn trời, hai mắt trợn to nhìn chăm chú hai vị thần nhân mà bọn hắn vạn phần sùng bái cùng kính ngưỡng, trong đáy mắt tất cả chỉ còn lại khiếp sợ cùng tuyệt vọng. Bọn hắn gọi thần nhân, nhưng thần nhân trước mắt lại chính là người kế thừa.
“Thần nhân a—-chúng ta có tội, chúng ta có tội!” Run rẩy phủ phục, mấy người liên tục dập đầu, vô cùng hối hận làm cho bọn hắn hận không thể ăn sạch máu thịt của chính mình để đền bù cho tội lỗi của bọn hắn. Bọn hắn không dám nghênh đón chủ nhân quay về, tội nghiệt của bọn hắn ngay cả chính bản thân mình cũng không thể tha thứ.
“Ai nhận thức các ngươi, bất quá nếu các ngươi nói mình có tội thì ta cũng không phản đối.” Mái tóc bạch kim bừng cháy, Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú thiên địa đang trọng sinh ở dưới chân, hắn cảm thấy hài lòng với lực lượng của mình, ngoại trừ hủy diệt cũng có thể tái tạo giống như Long Phạm.
Hồng y nam nhân đứng giữa không trung hiển nhiên không cần sự tồn tại của bọn họ. Đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, những người đó so với côn trùng sâu bọ cũng chẳng có gì khác biệt, lúc trước hắn còn muốn làm cho bọn họ trọng thương mà chết, giờ khắc này sự tồn tại của bọn họ giống như cát bụi, muốn lấy tánh mạng của bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.
“Giết bọn hắn như thế thì rất đáng tiếc.” Nam nhân ở bên cạnh hắn nói như vậy, trong lời nói thản nhiên lại lộ ra sự thương xót cùng với hương sen đang phiêu tán trong không trung, giống như từ nơi xa xôi ở phía chân trời bay đến, hạ xuống nhân gian.
Mặc kệ người khác lý giải những lời này như thế nào, nhưng đối với Lăng Lạc Viêm chính là giết bọn hắn như vậy thì quá mức dễ dàng.
Hắn biết tế ti của hắn kỳ thực cũng không để ý đến diệt thế hay thủ phạm tạo ra trận hạo kiếp lần này, Long Phạm duy nhất canh cánh trong lòng chính là bọn họ dẫn ra Phong Trần Tuyệt, người mà chấp nhất muốn hắn phải nhớ kỹ ở trong lòng. Nếu Phong Trần Tuyệt vẫn còn ở ngay đây thì Long Phạm nhất định sẽ không buông tha, lúc này chỉ có thể làm cho đám người này gánh vác tất cả.
“Các ngươi có tội.” Giống như lời phán quyết từ phía chân trời hạ xuống, chỉ thẳng vào năm tên thần phó, hồng y phất lên màu sắc diễm lệ, màu hồng yêu dã phi thường rực rỡ chính là đại biểu cho sự tức giận cũng như chỉ trích.
“Chúng ta có tội—–chúng ta có tội——thần nhân a—–” Phủ phục trên mặt đất, không ngừng dập đầu, bọn hắn cũng hoàn toàn không để ý máu tươi chảy ra từ trên trán, ngửa mặt gào to, tràn đầy oán hận, bọn hắn oán hận chính mình.
“Chúng ta có tội, đã mạo phạm chủ nhân, chúng ta có tội—–” Liên tục quỳ bái, trong đó có một tên không biết từ nơi nào đã lấy ra chủy thủ rồi sau đó cắt lên thân thể, từng khối thịt rơi xuống nhưng hắn vẫn không hề dừng tay.
Mấy người khác cũng bắt đầu làm theo, bọn hắn dùng linh lực hóa thành lưỡi đao, mỗi một nhát xẹt qua huyết nhục là máu tươi lại phun ra, từng khối thịt lại tiêu tán trong không trung. Bọn hắn dùng ánh mắt kính sợ nhìn chăm chú lên hai người đang sóng vai mà đứng ở phía chân trời, mỗi nhát đao lại bỏ đi sự tồn tại của chính mình.
Bọn hắn nghĩ rằng hai người chỉ là người kế thừa, nhưng bọn hắn đã sai lầm. Bọn hắn nghĩ rằng thần nhân nhất định muốn diệt thế, bọn hắn cũng sai lầm. Bọn hắn tự xưng là thuận theo thiên ý nhưng hiện giờ mới biết thiên ý đã sớm an bài sẵn kết cục, hiện giờ hối hận cũng không kịp, bọn hắn căn bản không xứng đáng được thị phụng hai vị thần nhân!
“Làm sao mới có thể khiến cho thần nhân tha tội….”
“Tội nghiệt của chúng ta không thể tha thứ….”
“Không nên tồn tại ở trên đời….”
Không biết là đang tự hỏi tự đáp, hay là đang đối thoại, năm người lặp đi lặp lại, hối hận làm cho bọn họ xuống tay với chính mình không một chút do dự, giống như đang cắt đi huyết nhục trên thân thể của kẻ khác, đám người quỳ trên mặt đất không còn nhìn ra hình dạng, như bộ xương khô lộ ra máu thịt bị hủy hoại, trong mắt hiện lên sự kính sợ cùng hận ý đối với bản thân mình, cả hai dung hòa thành sự cuồng nhiệt đầy quỷ bí.