Tầng tầng lầu các vây quanh cung điện trập trùng tọa trên đỉnh núi. Xích Diêm tộc tổng điện nằm trong làn mây mù lượn lờ cũng không hiện lên rõ ràng. Dân chúng dưới chân núi xem nơi này là thánh địa, không người nào dám tùy tiện đặt chân lên núi. Nói cách khác người tùy tiện lên núi là người có mưu đồ, thị vệ được phân phó tăng cường cảnh giới ở trong điện sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào đáng khá nghi. Trong tộc xuất phát đi đến trăm năm chi ước có hơn mười người, xuyên qua mây mù lượn lờ, ở bên trong màn sương hướng chân núi mà đi.
Hồng sam đỏ ửng tầng tầng phất phơ, ở dưới ánh nắng sáng lên như tiên huyết. Tươi đẹp như liệt hỏa, thiếu niên mặc hồng sam ngồi trên mình linh thú hình dạng như tuấn mã. Tóc bạch kim được cột cao buông xuống phía sau lưng, dưới thân hắn linh thú bạch sắc không pha một tia tạp màu, không cần biết hắn điều khiển như thế nào chỉ ngoan ngoãn bình ổn đi trước, tuy ở trong núi lại chưa làm cho hắn cảm thấy được một chút xóc nảy.
Đây là lần đầu Lăng Lạc Viêm hạ sơn cũng là lần đầu hắn bước ra khỏi Xích Diêm tộc. Ngón tay vuốt ve tông mao (bờm thú) trên người linh thú dưới thân, ánh mắt hướng người bên cạnh cách đó không xa nhìn lại. Ở bên kia, Long Phạm không có chút gì thay đổi so với lúc trước, vẫn tóc đen bạch y bào, ánh mắt xa xăm bình thản không thấy nửa điểm ưu tư cùng lo lắng, tựa hồ ước hẹn lần này bất quá chỉ đơn giản như ăn một bữa cơm mà thôi.
Chỉ cần nhìn Long Phạm không người nào còn lo lắng lần này gặp mặt Liệt Diễm tộc sẽ phát sinh ra chuyện gì bất trắc. Cho dù nếu có chuyện gì đó xảy ra, miễn là có Long Phạm ở đây thì sẽ không thành vấn đề. Đó là cách nghĩ của tộc nhân, Lăng Lạc Viêm biết rõ ngay cả khi Long Phạm trở thành tùy thị của hắn, trong lòng tộc nhân địa vị của Long Phạm chưa hề giảm nửa điểm, Long Phạm vẫn là tế ti được tộc nhân nể trọng nhất.
Thu hồi ánh mắt, hắn một lời cũng chưa nói. Nhìn cảnh trí xung quanh trong lòng nghĩ đến cũng không phải là trăm năm chi ước cùng Liệt Diễm tộc mà là lời nói của Miểu Lan.
Tử ấn trên người hắn, phong ấn thân thể của hắn lớn lên, thế nhưng lại là tử ấn. Vô phương giải trừ.
Thời điểm biết việc này hắn phản ứng đầu tiên là muốn đi chất vấn Long Phạm, chất vấn vì sao phải hạ phong ấn như vậy trên người hắn, nhưng chung quy hắn không đi. Phong ấn trên người hắn là trước khi hắn chiếm cứ khối thân thể này. Long Phạm hạ phong ấn chính là ‘Lăng Lạc Viêm”, mà hắn lúc này lại trở thành Lăng Lạc Viêm.
Chẳng lẽ lão thiên gia trêu đùa? Hắn hận không thể xóa đi ký ức thời niên thiếu, lúc này lại một lần nữa bắt hắn phải trải qua, nhưng là vĩnh viễn duy trì như thế, thật sự là châm chọc.
Hơi hơi nhắm mắt lại, hạ xuống cảm xúc trong đó, Lăng Lạc Viêm không biết nên lớn tiếng mắng hay là tiếp tục khống chế, bảo trì bình tĩnh. Bốn phía chỉ có tiếng chim hót, còn có từng trận tiếng chân. Một tiếng dẫm nát cảm xúc sông cuộn biển gầm sớm đã phát tác trong người, Lăng Lạc Viêm đá linh thú dưới thân đẩy nhanh tốc độ.
Sắc mặt Lăng Lạc Viêm âm trầm, mọi người xung quanh đều cảm giác được.
Các trưởng lão đều phát hiện tông chủ từ khi xuất phát đều chưa nói một lời. Từ trên núi cho đến khi gần đến chân núi, không phải là một quãng đường quá ngắn thế nhưng tông chủ cư nhiên một lời vẫn chưa nói. Tế ti ở bên tùy thị, nhưng tông chủ ngay cả liếc mắt một cái cũng không. Sớm nghe thấy hai người ý kiến không hợp, hình như còn động thủ. Trước mắt một màn này có thể thấy được lời đồn quả không sai.
Lần này cùng Liệt Diễm tộc gặp mặt, tông chủ lại cùng tế ti bất hòa. Khoảng cách tới Lôi Lạc thành còn khoảng hai ngày đường, lúc này mới xuất phát mà không khí đã như thế, tương lai thật đáng lo a.
Ngay khi các trưởng lão trong lòng đang băn khoăn, mắt thấy Lăng Lạc Viêm đã tăng tốc mà đi, bọn hắn chỉ có thể nhao nhao đuổi theo phía sau. Long Phạm nhìn bóng dáng dần dần đi xa, đối với thái độ của Lăng Lạc Viêm hắn đã sớm phát hiện, cùng người khác bất đồng chính là hắn vẫn không đuổi theo, mà là thân ảnh lập tức biến mất.
Tiếng gió vù vù theo bên tai xẹt qua, Lăng Lạc Viêm ngồi trên lưng ngựa hướng dưới chân núi phóng nhanh. Từng sắm những vai cổ trang, đối với kỵ mã hắn đã sớm phi thường thành thạo, tuy không thể so sánh với trình độ dùng súng thuần thục của hắn nhưng so với người bình thường đã có thể nói là dư sức qua mặt, càng huống chi dưới thân không phải là một con ngựa tầm thường.
Nhìn thấy xung quanh cảnh vật như bay về phía sau, gió núi đập vào mặt, hắn đang muốn tăng nhanh thêm tốc độ, bên hông bỗng nhiên bị một người ôm chặt. Phía sau đột nhiên xuất hiện người nào, không cần quay đầu lại hắn cũng có thể theo hương sen thanh đạm trong gió lướt qua biết người đến là ai.
Bất chợt có thêm một người nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ của linh thú một chút nào. Từ sớm đã cách xa mọi người một đoạn đường, linh thú tiếp tục phóng nhanh đến hồ nước phía trước mới bị đôi tay bạch y mệ kéo chặt dây cương, dừng lại chậm rãi bước đến bên hồ.
“Tông chủ biết.” lời này không phải nghi vấn mà là tuyên bố. Long Phạm biết hắn từng đi đến thư trai, theo thái độ lúc này của hắn cũng nhìn ra hắn nhất định đã biết điều gì từ trong miệng Miểu Lan. Có thể khiến hắn phản ứng như thế chỉ có sự kiện kia.
“Ở đây không có người khác, ngươi xưng ta tông chủ, ta đây có nên xưng ngươi là tế ti đại nhân?” ngoảnh đầu ra sau, Lăng Lạc Viêm chau mày, đáy mắt vẫn mang theo mấy mạt ám hỏa không vui. Đối với xưng hô của Long Phạm lúc này cũng khiến hắn tương đối bất mãn.
Đôi tay vòng quanh thắt lưng của thiếu niên vẫn chưa buông ra. Long Phạm hơi hơi thả lỏng tâm tư, theo động tác dựa về phía sau của Lăng Lạc Viêm xem ra Lăng Lạc Viêm không cố tình ngăn cản hắn tiếp cận cũng không kháng cự động tác thân mật của hắn.
Buộc chặt cánh tay, hắn đối với phản ứng của Lăng Lạc Viêm lúc này cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Ta tưởng rằng ngươi đang tức giận vì việc phong ấn”. Việc phong ấn lúc trước Long Phạm có thể xem thường phản ứng của bất luận người nào ngay cả đó là vị tông chủ trước kia, nhưng đối với người trong lòng hắn, hắn không thể không để ý.
“Ngươi ở đâu nhìn ra ta không tức giận? Đối với việc vĩnh viễn bảo trì thân thể thiếu niên chẳng lẽ còn muốn ta phải cao hứng hay sao?” Căn bản tức giận không đủ để hình dung, hắn quả thực không biết làm thế nào để miêu tả cảm thụ dưới đáy lòng. Còn có việc lúc trước Long Phạm giấu diếm cũng khiến hắn rất căm phẫn.
Lăng Lạc Viêm chau mày cùng áp chế phẫn nộ dưới đáy mắt, tất cả Long Phạm đều xem ở trong mắt. Lăng Lạc Viêm cho dù sinh khí cũng không cự tuyệt hắn, làm cho hắn nỗi lòng lo lắng phập phồng lúc ban đầu trở nên hoan hỷ vì Lăng Lạc Viêm chưa từng cự tuyệt hắn thân cận, không như trước kia lúc nào cũng hoài nghi dụng tâm của hắn. Người khiến hắn động tâm rốt cục đã bắt đầu tín nhiệm hắn.
“Đừng ở thời điểm ta đang sinh khí làm cho ta gặp nụ cười trên mặt ngươi,” Tại lúc Lăng Lạc Viêm đang tức giận Long Phạm lại cư nhiên nhìn hắn mỉm cười. Lăng Lạc Viêm chau mày nói tiếp “Đối với việc này, ngươi có cái gì muốn nói? Khi ta nhắc tới phong ấn vì sao ngươi không nói cho ta biết căn bản đây là tử ấn?”
“Ta chán ghét người khác lừa gạt nhất là người ta muốn tín nhiệm. Long Phạm, cho tới hôm nay ngươi và ta trong lúc đó như thế nào ta nghĩ không cần nhiều lời. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết từ đây về sau ta không muốn từ miệng người khác biết đến những việc liên quan đến bản thân của ta. Ngươi mới là người nên nói hết thảy cho ta! Ngươi là tế ti của ta, là tùy thị của ta, thậm chí cũng là người đồng giường cộng chẩm của ta, ta muốn ngươi cùng ta chấn hưng tông tộc, nếu ngươi không thể làm cho ta tín nhiệm thì còn nói cái gì nữa?”
Chưa từng có nhiều phẫn nộ như thế, thiếu niên chỉ là khẽ liếc, ánh mắt tà tà trông lại đầy kiên quyết mà bình tĩnh. Nhưng cùng với thân hồng sam kia, Long Phạm lại dường như nhìn thấy trong mắt Lăng Lạc Viêm hỏa màu đỏ ửng đang bốc cháy. Lời nói chậm rãi có hàm chứa ngạo nghễ cùng tự tin khiến Long Phạm tâm động không thôi. Kiêu ngạo không muốn khuất phục dưới chân kẻ khác, quật cường không chịu thua, cố chấp muốn cầm lấy hết thảy quyền lực trong tay, đây chính là tông chủ của hắn, Lạc Viêm.
Hướng bên môi thiếu niên khẽ hôn xuống, nụ cười trên mặt Long Phạm càng thêm sâu. Lăng Lạc Viêm như thế chói mắt, bảo Long Phạm như thế nào có thể không động tâm, lại làm cho tộc nhân như thế nào không vì hắn thần phục. Lăng Lạc Viêm vốn nên ngồi ở chức vị tông chủ, đạt được hết thảy những điều hắn muốn. Mà Long Phạm sẽ ở bên cạnh hắn, trợ giúp hắn, bảo hộ hắn….
“Ta sẽ cùng ngươi chấn hưng tông tộc. Bất quá lúc này khác với mấy trăm năm trước, không hề là vì tông tộc, mà là vì ngươi, Lạc Viêm.”
Nụ hôn dừng ở bên môi, còn có lời nói ôn nhu kề bên tai như sưởi ấm tâm tư, vốn đáy lòng đang không vui nhưng lời lẽ ôn nhu như thế khiến bên trong tức giận toàn bộ tiêu tán. Đối với lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhướng mi cười khẽ, “Vì ta? Ngươi lúc trước đã nói qua, chỉ bất quá ta không biết thân là tế ti ngươi thực có thể làm được điều đó. Không phải vì tông tộc, mà là….Chỉ vì ta.”
Long Phạm mỉm cười không nói, đối với thiếu niên trong lòng ngực hành động vĩnh viễn so với lời nói càng làm cho hắn thêm tin tưởng, “Đây là lời hứa của ta, là Long Phạm đối với Lăng Lạc Viêm, mà không phải là tế ti đối với tông chủ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi có thể tin tưởng ta.”
“Tốt lắm, vậy thì chứng minh cho ta xem đi, tìm cách giải trừ phong ấn, giúp ta không cần tiếp tục bảo trì bộ dáng như thế này. Ta nghĩ đối với việc này, ngươi cũng thực chờ mong mới phải….” Nếu chiếu theo thói quen ngày xưa của hắn, lấy quan hệ ái muội cùng Long Phạm như vậy, hai người nên sớm ở trên giường mây mưa một trận quên cả lối về..
“Tử ấn không thể giải, trừ phi….” Long Phạm suy tư đang muốn tiếp tục nói, dưới chân núi bỗng nhiên có tiếng gọi ầm ĩ vang lên. Lập tức hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều cảm thấy ngoài ý muốn. Trên ngọn núi này của Xích Diêm tộc, dân chúng đối với bọn hắn chỉ có kính sợ không người dám ở chân núi gào thét lung tung. Cẩn thận tập trung lắng nghe, tiếng la hét lại tràn ngập vội vàng cùng sợ hãi.
“…..Các vị đại nhân, cứu cứu chúng ta đi…bọn hắn, bọn hắn đến đây….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….” Lời nói dần dần suy yếu tràn đầy tuyệt vọng. Có vẻ là dân chúng trong thành ở dưới chân núi, bọn họ xưng linh giả trên đời là đại nhân, hướng về phía trên núi kêu gào, hiển nhiên là đối với Xích Diêm tộc cầu trợ. Không biết ‘bọn hắn’ trong lời nói chỉ về ai lại làm cho dân chúng sợ hãi như thế.
Khi Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm đang chú ý tiếng gào thét, ngữ thanh kia lại bắt đầu thay đổi giọng điệu.
“Bọn hắn…đến đây, cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….”
Không ngừng lặp lại lời nói phía trước, ngữ thanh tựa hồ từ một người biến thành mấy người, cách sơn thủy cây cối, từ dưới chân núi phiêu tán mờ ảo truyền lên. Lại không nghe ra một chút sinh khí của con người, trống rỗng, dường như chỉ là lặp đi lặp lại, không hề đình chỉ cũng không hề chấm dứt, giọng điệu cầu trợ trong lời nói chỉ cảm thấy dày đặc quỷ dị.
Ngữ thanh quỷ dị, không nhanh cũng không chậm, cùng nhau hét to.
“Cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta…..”
“Cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta…..”
“Cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta…..”
Tựa như vĩnh viễn không dứt, lời nói không ngừng liên tục, đã không còn nghe ra ý tứ cầu trợ, còn lại tất cả đều là ngữ thanh bình thản, lặp đi lặp lại hơn nữa vẫn không ngừng tiếp tục. “NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn”
“Cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta….cứu cứu chúng ta…..”