Đôi tay đang vịn ở đầu vai Long Phạm dần vuốt ve chuyển sang thắt lưng, Lăng Lạc Viêm giữ chặt hông của Long Phạm ấn xuống làm cho Long Phạm một lần nữa thật sâu đi vào. Bởi vì tình dục mà ngữ thanh khàn đục, hai chân của Lăng Lạc Viêm gắt gao vòng quanh thắt lưng Long Phạm. Lời nói cố ý như thế lại đưa đến một trận xuất nhập như cuồng phong bạo vũ.
Tấm đệm bạch sắc trên giường vì hai người kịch liệt giao triền mà rối tung lộn xộn, dược dịch nhỏ giọt thẩm thấu tạo nên một màu đỏ sẫm kiều diễm, từng mảnh y phục bị xé rách vẫn còn tản mác rơi ở bên giường, bạch y bào hỗn độn được giải hạ giờ phút này bị lây nhiễm tình dục, trong phòng tràn đầy hơi thở dục vọng xen kẽ hương sen thanh đạm, tiếng rên rỉ thở dốc không ngừng vang lên. Ở trước giường, trên tầng tầng sa mạn ấn chiếu một đôi thân ảnh giao triền, nóng như lửa, kiều diễm đến cực hạn, tình dục ái niệm xuyên thấu qua tầng tầng sa trướng bạch sắc phiêu tán bên trong phòng.
Ngạnh vật xuất nhập trong cơ thể không ngừng đem khoái cảm của hắn lên đến đỉnh điểm, Lăng Lạc Viêm không thể nhẫn nại rốt cục ở trong tay Long Phạm bắn ra bạch dịch. Bên trong bỗng nhiên co rút nhanh làm cho Long Phạm thỏa mãn rên rỉ, đôi mắt ám màu như bóng đêm vẫn chưa lui ra sắc dục, Long Phạm nhìn mái tóc bạch kim tán loạn của nam nhân dưới thân vẫn còn lộ ra dư vị tình sự, hắn hôn lên môi Lăng Lạc Viêm.
Nụ hôn triền miên thỏa mãn nóng như lửa thiêu, đôi tay Lăng Lạc Viêm ôm chặt Long Phạm vẫn chưa buông ra cho đến khi ngạnh vật kịch liệt di chuyển trong cơ thể theo động tác nghênh hợp của hắn bùng nổ một cỗ chất lỏng nóng rực bắn tới chỗ sâu nhất ở bên trong, lúc này đầu lưỡi quấn quanh mới dần dần thối lui, Lăng Lạc Viêm liếm nước bọt bên môi, buông xuống đôi chân vòng quanh bên hông Long Phạm nhưng vẫn chưa khép lại, bạch dịch chậm rãi nhỏ giọt mang theo vài tia hơi hơi ửng đỏ.
“Bị thương?” Long Phạm nhớ tới lúc trước vì tức giận chưa kịp bôi trơn đã tiến ngón tay vào, vội vàng nâng chân của Lăng Lạc Viêm lên, tinh tế quan sát giữa hai đùi, đầu ngón tay tiến vào dẫn ra thể dịch của hắn bên trong cơ thể Lăng Lạc Viêm, một chút dấu vết chảy xuống giữa hai chân, nhìn kỹ lại nhan sắc đỏ ửng không phải là máu tươi mà là dược dịch.
Đối với hành động của Long Phạm không cho là đúng, Lăng Lạc Viêm nâng thắt lưng lên tách ra hai chân để cho Long Phạm nhìn kỹ, hắn nhếch môi, “Nếu không muốn ta bị thương thì lúc trước không nên làm như vậy, bây giờ mới đau lòng?” Trong cơ thể còn lưu lại cảm giác của Long Phạm, tuy đã tận lực phóng túng nhưng dư vị vẫn chưa tiêu trong thân thể cùng với ánh mắt của Long Phạm và đầu ngón tay ở dưới thân làm cho cửa khẩu nhẹ nhàng rung động.
Long Phạm nâng hai chân của hắn đặt lên vai, trước mắt là địa phương mà hắn từng tiến vào không ngừng nhỏ giọt dấu vết tình dịch, đầu ngón tay lại thâm nhập dẫn ra tất cả chất lỏng. Nghe lời nói của Lạc Viêm hắn thật sự không biết nên hung hăng yêu thương hắn hay là hung hăng trừng phạt hắn mới hảo. Cửa vào trước mắt khe khẽ rung động khiến hắn nhịn không được lại đem ngón tay thâm nhập đi vào, “Nếu không phải Lạc Viêm làm sai, ta làm sao lại nóng giận như vậy, cũng sẽ không thiếu chút nữa làm ngươi bị thương.”
“Ta không có yếu như vậy, cho dù bị thương cũng không đáng ngại. Đối với ta, Long Phạm còn bảo trì bình tĩnh không phải là Long Phạm ta yêu. Ta muốn người nam nhân có chút giảo trá ác liệt, có chút tâm cơ thâm trầm, xem ra bình thản lãnh đạm được người người kính như thần linh, lại chỉ ở trước mặt ta lui ra hết thảy, vì ta gây nên mà thịnh nộ, vì ta mà không thể tự khống,” Ngẩng đầu chăm chú nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm đến lúc này không còn tính toán phủ nhận, “Ta thích nhìn bộ dáng mất đi bình tĩnh của ngươi, cho nên đối với ta không cần khắc chế, bất luận là tức giận hay là này nọ.”
Thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hai mắt nhìn thẳng Long Phạm. Sa mạn buông xuống trên giường, dưới ánh sáng dạ minh châu lóe ra đôi mắt mị hoặc lòng người, lại một lần nữa làm cho Long Phạm thật sâu lâm vào. Đầu ngón tay rời khỏi cơ thể Lạc Viêm, hắn lúc này mới hối hận không nên thiếu chút nữa tổn thương Lạc Viêm. Chưa bao giờ tức giận như thế, nóng vì Lạc Viêm gây nên cũng nóng chính mình đã bỏ mặc. Tuy nói là để cho Lạc Viêm thấy rõ tâm ý chân thật nhưng cả quá trình lại khiến hắn đau lòng khó nhịn, để cho Lạc Viêm đi ôm người khác, lúc này nghĩ đến, hắn lại bắt đầu hối hận không nên buông tha cho nữ nhân kia.
Chỉ có Lạc Viêm mới có thể làm cho hắn ba lần bảy lượt phải do dự, tâm tư trầm sâu vào tình cảm dành cho Lạc Viêm. Tất cả những gì liên quan đến Lạc Viêm đều khiến hắn động tâm.
Lăng Lạc Viêm nói xong không thấy Long Phạm trả lời, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy Long Phạm cúi đầu, lập tức một trận ôn nhu mềm mại mang theo xúc cảm ẩm ướt, ở dưới thân hắn đầu lưỡi bắt đầu liếm qua mang theo vài phần cảm giác cổ quái. Đầu lưỡi len vào liếm qua nội vách ẩm ướt mềm mại bên trong cơ thể khiến cho Lăng Lạc Viêm một trận rung động.
“Vì Lạc Viêm ta sẽ không ở trước mặt ngươi khắc chế, bất luận là tức giận hay là này nọ, bao gồm cả lúc này, cho dù ngươi chưa bị thương nhưng cũng để ta hoàn toàn kiểm tra rồi hẳn nói.” Giương mắt nhìn Lăng Lạc Viêm, Long Phạm mỉm cười giữ lấy thắt lưng của Lăng Lạc Viêm để sát vào, đầu lưỡi thối lui nhẹ nhàng lướt qua bên ngoài. Cửa vào không ngừng khép kín co rút ở trước mặt khiến hắn trong lòng lại dâng lên lửa nóng.
“Ngươi đây là kiểm tra?” Lăng Lạc Viêm thở gấp nhíu mi, kiểm tra như thế chỉ sợ là Long Phạm lại bắt đầu một trận hành kích ác liệt.