Màu đỏ mạnh mẽ phiêu vũ, màu xanh dào dạt trầm tĩnh, linh quang của viêm hỏa cùng sóc thủy đem cả phòng điểm xuyến thành một cảnh tượng huyền ảo kỳ dị, cho dù giờ phút này việc quan trọng là tiến hành cứu người, là đem thứu ma trừ đi, nhưng tất cả mọi người ở đây lại không khỏi đắm chìm trong dị tượng trước mắt.
Tất cả mọi người quan tâm đến Trạc hồn châu, quan tâm đến viêm hỏa và sóc thủy, duy chỉ có bạch y bào tế ti hai mắt thủy chung chỉ nhìn vào người đang khẽ nhắm hai mắt thúc giục Trạc hồn châu.
Lúc trước thăm dò linh lực của Lạc Viêm, mấy ngày liền gấp rút lên đường làm cho Lạc Viêm không có nhiều thời gian tu luyện linh lực, mà lúc này phải sử dụng Trạc hồn châu, không biết viêm hỏa trong cơ thể của Lạc Viêm có đủ dùng hay không. Trạc hồn châu khác với thánh vật ở Vọng Thiên Thai, nó là do Đồ Lân lưu lại mà không phải của Hách Vũ.
Dùng viêm hỏa có thể thúc giục sóc thủy là vì cả hai đều là lực lượng của thượng cổ thần nhân, nhưng vốn không thuộc cùng nguồn gốc, nếu muốn làm cho Trạc hồn châu phát huy công dụng lớn nhất, tách thứu ma ra để hủy diệt thì phải hao phí viêm hỏa lực còn nhiều hơn khi thúc giúc thánh vật ở Vọng Thiên Thai.
Đúng như Long Phạm lo nghĩ, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Tôn Duy đang bị viêm hỏa vây hãm càng lúc càng hung tợn, giống như có cái gì đó đang muốn thoát ra từ trong cơ thể của hắn, bị sóc thủy thổi quét mà đi. Đang ở thời điểm mấu chốt, Lăng Lạc Viêm lại một lần nữa dũng mãnh truyền vào một trận linh lực, ngay sau đó hắn phát hiện viêm hỏa lực thừa lại không còn nhiều lắm!
“Tông chủ cẩn thận!” Các trưởng lão chỉ thấy thứu ma dung hợp cùng Tôn Duy chậm rãi hiện lên, viêm hỏa bỗng nhiên rung động một trận, ngay trong nháy mắt thứu ma thong thả hiện hình lại bất thình lình gia tăng tốc độ, cũng giống như hư ảnh, ma vật giương cánh bay lên, phương hướng đánh tới đúng là trước mặt Lăng Lạc Viêm.
Bóng đen hư hư thật thật pha lẫn mùi thối rữa cùng máu tanh, một trận linh quang màu đen cuồn cuộn nổi lên. Viêm hỏa bắn ra chạm vào một phần trên bóng đen làm dấy lên một mảng lớn tia lửa yêu dã màu đỏ rực, thứu ma phát ra tiếng kêu sắc bén, đợi Lăng Lạc Viêm đang phân tâm tiếp tục thi triển viêm hỏa, nó đã đến gần trước mặt.
Một đạo bạch quang đột nhiên hiện lên, thứu ma nghiêng thân tránh né liền lập tức bị viêm hỏa đẩy vào bên trong sóc thủy, Lăng Lạc Viêm chỉ thấy bên cạnh xuất hiện một thân ảnh màu trắng, một câu nói nhỏ thổi qua bên tai, “Thật là muốn ta vì ngươi lo lắng? Nếu không thể tiếp tục, không cần cậy mạnh.”
“Ngươi nên biết những gì ta muốn làm thì nhất định phải làm cho bằng được,” Cũng nói nhỏ đáp lại, Lăng Lạc Viêm cong môi lên đối với nam nhân bên cạnh. Long Phạm quan tâm làm cho hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cho dù không còn lực để tiếp tục cũng không lo lắng bị thứu ma bám vào. Chuyện hắn đã quyết định nhất định phải làm được, tự tay trừ đi thứu ma, đạt được Trạc hồn châu.
Lộ ra vài phần bất đắc dĩ cũng ẩn chứa mấy phần ý cười, Long Phạm không hề nói nhiều, đôi mắt thanh lam dần dần trở nên thâm trầm, chỉ tiếp tục nhìn Lăng Lạc Viêm khống chế viêm hỏa. Người khiến hắn động tâm, bất luận khi nào cũng đều tác động đến hắn. Trạc hồn châu chắc chắn đối với tông tộc rất quan trọng, nhưng giờ phút này, trong mắt trong lòng của hắn lại chỉ có vẻ mặt mới vừa rồi của Lạc Viêm khi nói chuyện với hắn.
Đôi môi cong lên trong lúc đó, đôi mắt hỏa màu lộ ra tự tin cùng ngạo nghễ vẫn mị hoặc như trước, lạnh lùng tà khí lẫm liệt. Khi quét mắt về phía thứu ma lại mang theo một chút đùa bỡn tựa như lãnh khốc cay nghiệt. Đem đôi mắt hàm chứa mị hoặc lộ ra vẻ vô tình…Không biết Lạc Viêm có hay giờ phút này bộ dáng của hắn làm cho người ta động tâm như thế nào không….
Ở trước mặt mọi người chỉ thấy tế ti bình thản đứng bên cạnh tông chủ, nhưng bên trong xem ra lại ẩn chứa một chút phập phồng hiếm thấy, nhìn thấy ánh mắt của Long Phạm không phải hướng về thứu ma mà là tông chủ. Lo lắng Lăng Lạc Viêm có việc gì hay không, các trưởng lão cũng quay lại nhìn.