Nhắc lại dĩ vãng, Lăng Vân như thay đổi thành một người khác, cảm giác hắn nguy hiểm, Long Phạm đem Lăng Lạc Viêm kéo đến bên cạnh, hộ trong lòng ngực.
“Năm đó, tông chủ Lăng Vân báo cho tộc nhân, hắn phải cùng Tiêu Tự ở Liên Ngọc các lập khế ước, khiến cho Xích Diêm tộc nổi lên sóng gió….” Ánh mắt thản nhiên lướt qua Lăng Vân, Long Phạm đem chuyện này từ đầu đến cuối kể lại cho Lăng Lạc Viêm.
“Lúc ấy có trưởng lão hoài nghi thân phận của Tiêu Tự đã phái người điều tra. Lúc sau bẩm báo cho tông chủ Lăng Vân, nhưng Lăng Vân tông chủ sớm đã biết chuyện này, cảnh cáo tên trưởng lão kia không được tiết lộ ra ngoài. Nghi thức lập khế vẫn như cũ được cử hành, nhưng không ai nghĩ đến ngay trong ngày đó lại xảy ra thảm kịch.”
Tiếng gió thổi ào ào, mây khói cuồn cuộn bay, giọng nói của Long Phạm theo gió mà phiêu tán. Trên đỉnh Tục Tuyết các, ba người đứng lặng yên, tựa hồ như quên hết thảy thời gian và không gian, theo ngữ thanh thản nhiên của Long Phạm dần dần quay trở về mấy trăm năm trước.
Tộc nhân tề tụ, nghi lễ được cử hành, tông chủ và thường nhân lập khế, cùng chia đôi tuổi thọ và linh lực, Liên Ngọc các Tiêu Tự vì được tông chủ yêu thương, một khi lập khế sẽ trở thành tộc nhân Xích Diêm.
Tông chủ phong thần tuấn lãng, Tiêu Tự ôn nhã như ngọc, hai người xem ra quả thật rất xứng đôi, chỉ tiếc Tiêu Tự không phải linh giả khiến tộc nhân cũng thoáng chút tiếc nuối. Nghi thức đang được tiến hành, mọi chuyện xem ra đều thuận lợi, trời quang mây tạnh, trong đám người rốt cục cũng có chút vui mừng, nhưng ngay tại lúc này lại trở nên hỗn loạn.
Một tiếng thét bi ai dai dẳng vang lên, Tiêu Tự hiện ra dị biến, từng đoạn dây leo quấn quanh thân hắn, vô số cành hoa đua nhau nở rộ, y mệ như cánh điệp tung bay phất phơ, sợi tóc xanh biếc, khuôn mặt trong suốt như tuyết trắng, đôi môi đỏ thẫm, hiển lộ nguyên hình hoa tinh…..
Thảo mộc thông linh hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hóa thành hoa tinh, sau đó lại có thể hóa thành hình người, lương thiện thì làm linh, ác giả thì làm ma. Tiêu Tự chính là hoa tinh hóa thành! Mọi người đang nghi ngờ hắn là ma thì đã nhìn thấy hắn tấn công.
Tựa hồ bị bản năng điều khiển không thể tự chủ, mái tóc màu xanh biếc như dây leo kéo dài vô tận, đem người khác quấn quanh, đâm xuyên qua thân thể, như hoa cỏ đang hút nước, huyết tinh không ngừng theo sợi tóc được hấp thu, mắt thấy mái tóc màu xanh biếc vì hút đầy huyết tinh mà hóa thành đỏ tươi, tộc nhân đang ngẩn người lúc này mới bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Mười ba người đều oan uổng mà chết, máu của tộc nhân làm sao để bồi thường? Thân là ma vật vì sao lại tồn tại trong tộc? Tông chủ Lăng Vân như thế nào lại có thể cùng ma vật lập khế đính ước? Ma vật này dính máu tộc nhân, người nào có thể khoan dung?
Ma vật cuối cùng cũng là ma vật, há có thể cùng nhân loại làm bạn? Bản tính ác độc, không thể lưu lại hậu thế….
Không thể lưu lại hậu thế…..
Lăng Vân một lòng bảo hộ, không tiếc cùng tộc nhân tranh chấp, nhất định cùng Tiêu Tự rời đi. Nhưng trước khi ly khai lại phát hiện Tiêu Tự tự sát trong phòng, thi thể đã sớm lạnh như băng.
Thi thể nằm trong vũng máu trở về nguyên hình hoa tinh, mái tóc xanh biếc nhiễm đầy máu tươi, đúng là diễm lệ nói không nên lời, khuôn mặt tái nhợt, tĩnh lặng như đang ngủ say, chỉ có bên môi vẫn mang theo một tia cười yếu ớt.
Thân ảnh nhảy lên bị mây mù xung quanh bao lấy, tung ra chưởng lực, Tục Tuyết các trong nháy mắt sụp đổ, phảng phất như tuyết đọng rơi xuống, trên đỉnh bị chưởng lực của Lăng Vân phá nát, đỉnh tháp dần dần sụp xuống khắp tứ phía. Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhảy lên giữa không trung, chỉ nhìn thấy lầu các dưới chân đang sụp xuống, trong tai tràn đầy tiếng thét bi ai của Lăng Vân cùng tiếng nổ rền trời.
Người của Liệt Diễm tộc nghe tiếng động liền từ trong sơn cốc chạy ra, nhìn lên đỉnh núi chỉ cảm thấy như có vật gì đó nổ tung trong làn mây mờ ảo, tiếng thét tràn đầy bi ai đau xót từ trên núi truyền xuống. Lầu các sụp xuống chấn động khắp núi, nơi nơi giăng kín bụi mù, bất luận suy đoán như thế nào đều không thể biết ở trên đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì lại có động tĩnh lớn như vậy.
Đám người Phùng Hoài cùng Xích Diêm tộc từ trong nội đường chạy ra bên ngoài, trước mắt nhìn thấy khiến tất cả mọi người không ngừng kinh nghi, tông chủ và tế ti muốn đi gặp mặt tông chủ Lăng Vân, vì cái gì lại trở thành như vậy?
“Để cho ta đi lên.” Ngay lúc này không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nói, có người từ trong đám người bước ra, đúng là trưởng lão Quan Mão.
Lời nói của Quan Mão dừng lại trong tai ba người, nhưng phản ứng của Lăng Vân là mãnh liệt nhất. Hắn nhảy đến vách núi thả xuống thang dây, trong tai dường như vẫn còn văng vẳng lời nói mới vừa rồi, Tiêu Tự bị người nào làm hại?! Hai tay hắn nắm chặt, nóng lòng muốn người dưới núi lập tức xuất hiện đem lời này nói ra minh bạch.
Lăng Lạc Viêm và Long Phạm ở một bên nghe được lời của Quan Mão cầu kiến không phải là mình, tông chủ trong miệng hắn chính là Lăng Vân.
Khi Lăng Vân nhận chức tông chủ, Quan Mão lúc đó cũng vừa trở thành trưởng lão thị phụng tông chủ Lăng Vân. Theo thái độ của Quan Mão, Lăng Lạc Viêm sớm phát giác có vài phần khác thường, chờ Phùng Hoài đưa Quan Mão lên trên núi, nhìn thấy thân ảnh của một người từng bước đi giữa bụi mù, không chỉ là Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cũng cảm giác vài phần kinh ngạc.
Tục Tuyết các sụp đổ khiến cho vô số bụi mù phiêu tán dừng trên đầu vai của Quan Mão cùng mái tóc, sợi tóc đen huyền lộ ra mấy phần nhợt nhạt ánh kim, y bào xanh lam vẫn như ngày thường nhưng người trước mắt lại lộ ra chút gì đó tang thương có vài phần ung dung.
Giống như năm tháng lui ra, xóa đi hết thảy dấu vết thời gian, theo từng bước hắn đi đến, khuôn mặt đang dần chuyển biến, không còn tang thương, vẫn ung dung như trước, tuấn tú nhã nhặn, đôi mắt sáng ngời lại hàm chứa đắng cay, phảng phất như quý công tử, trên khuôn mặt trẻ tuổi toát lên nét bi thương nặng nề.
Vô lực nâng tay lên, chưởng phong mang theo linh lực hướng tới Quan Mão đang quỳ gối trước mặt xuất ra. Quan mão ngẩng đầu, đúng là thần thái đang mỉm cười, “Nhiều năm không gặp, tông chủ một chút cũng không thay đổi.”
Chưởng lực trong tay Lăng Vân chợt nhiên dừng lại, nhìn thấy Quan Mão trước mắt chậm rãi hướng phía sau ngã xuống, Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm đến gần chỉ thấy khuôn mặt Quan Mão rất nhanh lão hóa, đôi tay như bộ xương khô khẽ nâng lên, gian nan để lại một câu cuối cùng đối với Lăng Vân.
“Quan Mão….thực xin lỗi tông chủ…..”
Nếu không phải hắn…..nếu không phải hắn đối với tông chủ….
Khép lại hai mắt, Quan Mão chung quy cũng không nói ra lời cuối cùng, kết cục đã sớm rõ ràng, bắt đầu kể từ năm đó.
“Hắn hao hết sức lực, bị oán linh phản lại, linh lực bị lưu thất, vốn không thể sống được bao lâu.” Long Phạm đối với Lăng Vân nói.
Quan Mão dùng linh lực cuối cùng còn sót lại để khôi phục diện mạo khi xưa, chính là năm tháng hắn cùng Lăng Vân trải qua ở Xích Diêm tộc….Mặc dù những gì hắn làm là không đúng, nhưng ai có thể khiển trách tình cảm của hắn đối với Lăng Vân, huống hồ, mối tình này chưa bao giờ được nói ra. Lăng Lạc Viêm điểm ra một đoàn viêm hỏa, nhìn thấy Quan Mão tiêu tán trong ngọn lửa phập phồng.