Trước lúc máy bay cất cánh, cậu mới giật mình phát hiện thì ra người ngồi bên cạnh mình là Juliano. Fiez nhìn anh ta tháo kính râm xuống, cởi áo khoác, cả người toát ra phong phạm siêu sao, sau đó tao nhã ngồi xuống, nhìn mình gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Fiez sờ sờ đầu, không phải Mochein từng nói đệ tử đắc ý của ông ấy sẽ đi máy bay riêng hay sao? Tuy nhiên, vì Juliano rất trầm tĩnh và Rafael lại đi chuyến bay tối, không có người tám chuyện, cậu đành phải ngủ cho bớt chán.
Lúc máy bay tới Madrid, Fiez bị Juliano lay thức dậy. Cậu xoa xoa mắt, đứng lên, “Phanh” một cái, đầu cậu đụng vào khung để hành lý sao bay tá lả, các tiếp viên hàng không đứng bên kia thấy cảnh này đều cười rộ cả lên, Juliano đi tới cửa cũng không quên quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì. Ngượng quá Fiez đành phải đờ mặt ra làm bộ cười cười, lúc đi ra vô tình phát hiện trên tay Juliano đang cầm một tách gì đó, dường như là chocolate nóng.
Hai trận đầu tiên của giải đấu Madrid Master, Fiez và Rafael đều thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp, đương nhiên theo như Rafael nói thì còn có tên không ai bì kịp Juliano đó nữa. Đến tối, Fiez và Rafael quyết định đi ra ngoài đổi gió một chút, hai người đi vào một quán bar nhỏ bên kia đường, còn chưa tới mười phút, tên Rafael đã ôm một cô nàng xinh đẹp, bắn cho Fiez một tia mờ ám rồi bỏ rơi cậu luôn.
Fiez nhấp một ngụm Martini, nhỏ giọng nói: “Rafael, tên chết tiệt thấy sắc quên bạn.”
Vừa mắng cậu vừa đưa mắt nhìn đôi nam nữ ngoài cửa sổ quán bar đi càng lúc càng xa, bỗng nhiên cậu phát hiện trong góc đằng kia có một bóng dáng quen thuộc vừa gắn tai nghe nghe nhạc trong điện thoại vừa uống rượu.
Fiez đi tới, gõ nhẹ lên bàn, người kia ngẩng đầu lên nhìn cậu, Fiez bật cười nói: “Thật là anh, Juliano?” Đối phương vẫn cúi đầu nghe nhạc, giống như Fiez đang quấy rầy đến sự yên tĩnh của mình. Đang lúc Fiez cảm thấy vô vị muốn rời đi thì cổ tay cậu lại bị chộp lấy, cơ hồ còn mang theo ý tứ bắt buộc, “oanh” một cái Fiez bị Juliano kéo ngược lại.
“Ngồi đi.”
Fiez há hốc miệng, cảm thấy có chút không thoải mái. Đáng lẽ phải nói “Mời ngồi” chứ nhỉ?
Người trong quán bar bất giác trở nên đông hơn, trong đó cũng có không ít người liên quan tới giải đấu Madrid Master.
“Ha ha, trận đấu kế tiếp rất đáng xem đó, Juliano đấu với Pals! Mấy cậu thấy ai sẽ thắng nào?”
“Cũng khó nói lắm, Pals xếp ở vị trí 11, kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối là người nổi bật trong các tuyển thủ tham dự giải lần này!”
“Nhưng Juliano cũng rất lợi hại đó! Tuy rằng xếp hạng trên 30 nhưng nếu nói đến thực lực, tuyệt không kém Pals đâu! Xem ra trận đấu này ai thắng ai còn chưa chắc chắn được nha.”
Fiez ngước mặt lên nhìn Juliano, cho dù bị mọi người mang ra làm đối tượng bàn tán, anh ta vẫn có thể bảo trì được vẻ trầm tĩnh.
“Không phải còn trận gì đó nữa sao? Tớ rất muốn xem Fiez Khidr thi đấu, không phải thời gian trước Juliano từng tuyên bố muốn đấu với Fiez một trận sao?”
“Tên nhóc đó đánh quả thật không tồi nhưng ngặt nỗi mỗi lần gặp Rafael thì đều khựng lại, nói không chừng lần này cũng giống vậy thôi!”
“Nói cũng phải, thật đáng tiếc. Hai trận vừa rồi cậu ta đánh thật sự rất tốt!”
Fiez cười cười, bọn họ nói không sai, Rafael quả thật là khắc tinh của mình. Không giống với những tuyển thủ khác, mỗi lần như thế Fiez đều rất mong đợi cùng thi đấu với Rafael.
Bởi vì cậu biết, sau mỗi lần thất bại, từ trên người Rafael cậu lại có thể học được rất nhiều thứ quý giá. Rafael là chiếc lưới còn Fiez lại là người học cách giãy ra khỏi chiếc lưới ấy, đó là cả một quá trình hướng tới tự do.
“Fiez!” khuôn mặt Juliano nghiêng đi 15 độ, chân mày hơi nhướn lên tỏa ra thần thái tự tin cuồng vọng, “Pals nhất định sẽ bại trong tay tôi.”
“Hả?” Fiez ngẩn người.
“Nhưng cậu lại không thể thắng Rafael, không phải sao?”
Trong nháy mắt, Fiez thiếu chút nữa bật dậy, sau đó nắm lấy cổ áo Juliano, cảnh cáo anh ta đừng nên quá cuồng vọng. Juliano quả thật là thiên tài nhưng có đôi lúc lại không để người khác vào mắt. Bất kể là Pals hay Rafael cũng vậy, cũng không nên tùy tiện xem thường chức nghiệp tuyển thủ của họ.
Trong quán bar người người ồn ào, không ai trông thấy trong cái góc nhỏ đằng kia đang trình diễn một màn ba đào dậy sóng.
“Nếu thấy không cam tâm.” Juliano từ trên ghế đứng lên, “Thì chứng minh cho tôi xem.”
Một tuần sau, Fiez và Rafael đều bắt đầu bước vào vòng đấu bảng, điều này cũng có nghĩa là, ở trận tiếp theo, hai người lại tiếp tục trình diễn tiết mục “Tuyển thủ Mĩ tự giết lẫn nhau”.
Sau khi kết thúc trận đấu của mình, Fiez liền chạy đến nơi Juliano thi đấu. Nếu có thể, cậu muốn tận mắt thấy Juliano sẽ đánh thắng Pals như thế nào.
Khi đó, trận đấu chỉ còn một set nữa sẽ phân định thắng thua, trong mắt những người khác, việc Juliano có thể bức danh tướng Pals đến nông nỗi như bây giờ thật đúng là không tệ, nhưng Fiez biết, anh ta vẫn chưa thỏa mãn.
Bóng của Pals đánh tạt qua hai bên trái phải, chủ yếu làm tiêu hao thể lực của Juliano, nhưng khả năng phán đoán điểm rơi bóng của Juliano lại tương đối chuẩn, trên cơ bản trước khi Pals đập bóng trở lại, dường như Juliano đã đoán được đường bóng của đối phương. Dần dần, Juiano nắm được biên độ phản bóng và bắt đầu khiến Pals phải chạy tới chạy lui liên tục. Ngay khi Pals dùng cú đánh thuận tay tạt bóng qua cánh bên làm Juliano bất ngờ không kịp phòng bị, mọi người như ngừng hô hấp, Juliano lại dùng phản ứng nhạy cảm của mình chuyển nguy thành an. Khi thời gian sắp kết thúc, Juliano còn ăn được hai quả return Ace.
Fiez nhìn thấy mà đổ mồ hôi đầm đìa, tuy nhiên tầm mắt cậu lại chưa bao giờ rời khỏi bóng của Juliano, lúc đó cậu đột nhiên hiểu được thời điểm anh ta nói anh ta nhất định sẽ thắng đó có bao nhiêu kiên định.
Kết quả của trận đấu đúng là vượt ra ngoài dự liệu. Trong vòng đấu bảng, Juliano đã loại bỏ hạt giống số 2 Pals. Lúc rời khỏi sân bóng, thình lình Fiez quay đầu lại, bất ngờ cậu và Juliano cùng nhìn thẳng vào nhau.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy toàn thân đều nóng lên, giống như tràn ngập dục vọng, mỗi một tế bào trong cơ thể tựa hồ đều rục rịch. Thắng lợi của Juliano đối với Fiez mà nói là một kích thích mãnh liệt cùng cổ vũ không nói nên lời.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên trong đầu Fiez hiện lên ý tưởng: Tôi muốn thắng! Tôi nhất định phải thắng!
Chú thích: Pals, danh tướng người Đức, xếp vị trí 11 trong bảng xếp hạng thế giới.