Sáng sớm mùa thu, tia nắng chưa quá gay gắt, ánh sáng ấm áp chiếu lên bệ cửa sổ.
Lúc bấy giờ còn rất sớm, mọi người ở Khôi Tiêu Phong vẫn chưa thức dậy.
Trong phòng Lâm Phong Ý loáng thoáng truyền ra một âm thanh truyền cảm.
Màn tơ trắng cũng không thể giấu được sắc xuân tràn ra, bàn tay trắng nõn yếu ớt nắm chặt đầu giường, Vân Châu nằm ngửa trên gối, nửa khuôn mặt tràn đầy thủy triều mùa xuân ửng hồng bị che dưới chăn bông, đôi môi mím chặt mà vẫn không nhịn được tiếng rên rỉ đứt quãng.
Dưới lớp chăn màu nhạt, Vân Châu ưỡn ngực, một tay nắm tóc đen trước ngực: “Hư hưm… a… ha…”
Lâm Phong Ý nằm trên ngực y, môi mỏng ngậm mút thù du béo mập, thỉnh thoảng gặm cắn rồi liếm láp, bên kia đã sưng tấy vì bị cắn, xung quanh toàn là dấu răng và vết hôn.
Hai chân Vân Châu quấn bên hông Lâm Phong Ý, nửa thân dưới treo lơ lửng trên người hắn, “ngọc hành” bắn ra sền sệt, rơi giữa hai người.
“Ngọc hành” bắn một lần lại phấn chấn phất cờ, cọ mạnh vào vùng bụng dưới mang đến những khoái cảm vỡ òa.
“Ưm hưm… Sâu quá… sư tôn.” nghiêm túc thu nạp to dài, hở ra đỏ hỏn, bị kéo ra rồi đẩy vào theo thao tác của .
Bờ mông trắng nõn in dấu ngón tay, túi tinh đập vào mông hết lần này đến lần khác.
Một ít tuôn ra khỏi , nhiễu xuống khăn trải giường.
Lâm Phong Ý một tay xoa nắn lưng y, một tay nhào nặng cái mông tạo cảm giác cực tốt.
Tâm huyệt bị kích thích mạnh mẽ, miệng nhỏ không có sức chống cự, chỉ có thể mút lấy như đang lấy lòng.
Cảm giác đau nhói ở và khoái cảm từ tâm huyệt đánh thẳng vào tâm trí.
Vân Châu vốn dậy thật sớm, định xuống núi làm mấy chuyện tối qua đã đề nghị, nhưng sau khi thức dậy nhìn thấy dáng vẻ bất phàm của sư tôn, sắc dục dâng lên, y tiến tới hôn hắn mấy lần, cứ thế mà đánh thức hắn.
Nếu không phải lo cho Vân Châu gần đây bận rộn, đêm qua Lâm Phong Ý đã đè y làm mấy hiệp rồi.
Ấy vậy mà sáng sớm ra Vân Châu lại nói mình phải xuống núi, thế là hắn đè người tuyên giữa ban ngày luôn.
Lâm Phong Ý cảm thấy sư huynh của mình đúng là rảnh rỗi, ngày thường hành người ở Lăng Thiên Phong chưa đủ, bây giờ ngày nào cũng sai bảo người của Khôi Tiêu Phong.
Vừa nghĩ tới việc Vân Châu hằng ngày chạy khắp nơi xử lý ba cái chuyện vặt vãnh, trong lòng Lâm Phong Ý lại khó chịu vô cùng, hàm răng ngậm cắn không khỏi gia tăng chút lực.
“Đau ưm… Sư tôn… Sâu quá.” Ngực đau cùng khoái cảm chất chồng khiến Vân Châu kêu thành tiếng.
Lâm Phong Ý buông ra, trên có chút tơ máu do bị hắn cắn, hắn bèn hôn lên giống như bày tỏ sự áy náy.
Đổi một tư thế quỳ, toàn thân áp lên người Vân Châu, kéo ra thúc vào, tấm chăn che bên trên bị hai người giày xéo, lộ ra gò má đỏ bừng và cần cổ thiên nga của Vân Châu ở ngay trước mắt Lâm Phong Ý.
“Hư hưm…” Đôi môi sưng đỏ không kìm được tiếng rên rỉ trầm thấp.
Lâm Phong ý hôn hít cần cổ trắng nõn, bên dưới tăng thêm tốc độ, sau một lần tiến sâu đụng trúng chỗ gồ lên nhạy cảm, hắn liền bắn vào vách trong yếu ớt.
Nơi rất sâu trong tâm huyệt cũng trào ra một dòng khí nóng, bụng dưới của Vân Châu hơi phồng lên, “ngọc hành” cọ xát giữa hai người sung sướng phun .
Vân Châu nhắm mắt thở dốc, chờ cơ thể bình thường trở lại sau cao trào.
“Ngủ thêm đi.” Lâm Phong Ý vừa nói vừa hôn lên đôi gò má ửng hồng của y.
Kế đến, hắn rút chưa xìu hẳn ra, cầm tấm vải lụa trên giường lau sạch trào từ .
“Hôm nay còn có việc phải xuống núi, hôm qua… ư… ưm…” Vân Châu chưa nói dứt câu, vừa rút ra lại quay trở về cái lỗ ấm áp, đã bị làm rộng nhiệt liệt chào đón hắn, lượng lớn bơm vào càng bị ép sâu hơn, bụng dưới in lên một cây hàng thật dài.
“Ngươi không buồn ngủ vậy thì chúng ta làm tiếp.”
Lâm Phong Ý lật người y lại, đè trên tường tiếp tục cuộc chơi.
“Hức… sâu quá.” Phía trước của Vân Châu dán vào bức tường lạnh băng, phía sau là khuôn ngực nóng rực của Lâm Phong Ý.
Trọng lượng dồn xuống bên dưới, mỗi một lần thúc đều ăn trọn to dài.
Hơi thở tràn đầy mãnh liệt, bên tai còn có tiếng sư tôn thở dốc quyến rũ lạnh lùng, ngay cả bức tường lạnh băng cũng bị hắn đốt nóng.
Ý thức của Vân Châu cứ chìm chìm nổi nổi, muốn hắn làm sâu hơn.
Cảm giác mạnh mẽ đâm tận sâu bên trong, kích thích co rút, không kìm được mà xoắn lấy .
thiêu rụi lý trí của cả hai.
Lâm Phong Ý lại bắn vào bên trong y, hỏi y có buồn ngủ không, y lẩm bẩm nói mình phải xuống núi.
Nghe vậy, Lâm Phong Ý cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đổi tư thế giày vò y.
Thật khó để nói có phải Vân Châu cố tình làm vậy để chọc tức sư tôn của mình hay không, tuy nhiên mấy năm qua Lâm Phong Ý bỏ bê y, y đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Hôm nay Lâm Phong Ý thể hiện tính chiếm hữu và mong muốn kiểm soát y, trùng hợp thỏa mãn được nhu cầu mong mà không được cùng với tình cảm giấu kín của y suốt những năm qua.
Có lẽ do đêm qua Lâm Phong Ý ôm Vân Châu trở về, cho nên buổi sáng không có đệ tử nào lui tới.
Hôm nay Khôi Tiêu Phong cực kỳ yên tĩnh.
“Buồn ngủ hay không?” Lâm Phong Ý hỏi lại sau khi bắn thêm một đợt.
Vẻ quyến rũ nơi khóe mắt y mơ hồ câu kéo Lâm Phong Ý.
Từ đôi chân đang co giật, có thể thấy được y đã sớm bị Lâm Phong Ý làm đến mức ý loạn tình mê rồi.
Lâm Phong Ý đặt đôi chân dài xuống khỏi vai mình, cúi người dùng ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi của y.
Vân Châu híp mắt, mở miệng, dưới tác động lộn xộn của ngón tay, nước bọt không kịp nuốt xuống lần ra khóe môi, chảy xuống.
Lâm Phong ý chơi đùa hồi lâu mới rút ngón tay ra, mặt đối mặt ôm người vào lòng, xìu xuống sau mấy đợt vẫn còn cắm trong , bên trong không có chỗ chảy ra.
Lâm Phong Ý dựa lưng vào đầu giường, xoa xoa cái bụng căng phồng của y.
Hai tay Vân Châu ôm chặt cổ hắn, ngẩng đầu hôn hắn bằng đôi môi ướt át mềm mại.
Lâm Phong Ý mở miệng để y tùy ý liếm mút cướp đoạt khoang miệng.
Thẳng đến khi chôn trong lại cương cứng, hung hăng khí thế chống ở tâm huyệt.
Vân Châu cụp mắt nhìn bụng mình, hình dáng tròn vo hiện trên bụng.
Y không nói gì, ôm eo Lâm Phong Ý ghé vào lồng ngực hắn nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua.
“Ở lại Khôi Tiêu Phong với sư phụ đi…” Lâm Phong Ý nhìn y giống như đang ngủ, vuốt ve y, nhẹ giọng nói.
“Ưm.” Người đã ngủ trong mơ đáp lại hắn.
Thật lâu sau, khẳng định Vân Châu đã ngủ say, lúc này Lâm Phong Ý mới bế người đến suối nước nóng tắm rửa.
Có lẽ do khát vọng quá lâu, Vân Châu hệt như tìm được nguồn nước giữa sa mạc, một bên không kịp chờ đợi để giải cơn khát, một bên lại lo lắng nguồn nước sẽ biến mất chẳng còn gì.
Không phải tất cả những chuyện vặt vãnh đều cần đích thân y làm, chẳng qua y muốn biết đối với Lâm Phong Ý, ngoại trừ cá nước vui vầy, người có còn cảm xúc nào khác với mình hay không thôi.
Sau ba ngày, nếu như Lâm Phong Ý không tìm y, chắc y sẽ phát điên mất.
Mỗi lần hai người ân ái xong, Vân Châu hầu như không muốn rửa đi, y mong mỏi Lâm Phong Ý làm cho bụng mình thật lớn.
Y mãi mãi không thể ngừng yêu sư tôn của mình, chỉ muốn làm nhiều thứ hơn để Lâm Phong Ý yêu thương y, y muốn Lâm Phong Ý không lui khỏi cơ thể mình, còn muốn… Lâm Phong Ý yêu y.