Ba mặt thẩm vấn.
Hơn nữa sự thật ba vị thẩm vấn : Nguyên Ngưỡng, Nguyên Dã và Sharon.
Ngồi trên bàn vuông, bốn người, mỗi người ngồi một phía.
Nguyên Ngưỡng đã trở về đổi lại quần áo, cả người tinh anh, nhìn có chút giống chủ tọa phiên tòa. Ngồi ở bên phải cô là Sharon, nhìn qua cũng giống như một quan tòa không khác lắm, cũng là vẻ mặt chuyên nghiệp lạnh như băng, đáng tiếc hai gò má ửng hồng đã bán đứng cô ấy.
Ngồi ở bên trái Xuyến Hi là Nguyên Dã đẹp trai, một thân áo T-shirt trắng cùng quần jean, vẻ mặt tràn đầy không quan tâm, quả nhiên ‘lồng ngực mạnh mẽ’ không hổ là ‘lồng ngực mạnh mẽ’. Bị người ta hai mắt nhìn thấy thì đã làm sao?
Xuyến Hi ngồi bị những ánh mắt đầy lửa lần lượt chiếu tới, cố gắng đem bản thân co lại nhỏ nhất, vì mình tranh thủ sự đồng tình. Vóc người nhỏ nhắn của cô như bị che đi bởi chiếc ao T-Shirt to lớn của Nguyên Ngưỡng, nói giỡn! Ưu thế bề ngoài chính là để dùng cứu mạng vào thời điểm này.
Trong mấy người này, Xuyến Hi cảm thấy băn khoăn nhất là với Sharon.
Kia là hai xú nam nhân, da dầy xương to còn không tính, nhìn một chút Sharon đáng thương! Mặt cô ấy còn tiếp tục hồng nữa sẽ chảy ra máu mất, mười đầu ngón tay tiếp túc xoay sẽ rơi xuống mất, ánh mắt lóe lên lại đi xuống như muốn rút gân rồi.
“Thật xin lỗi.”
Vì cứu vãn sự hữu nghị,hai tay Xuyến Hi chống lên mặt bàn,cúi người thật sâu nói lời xin lỗi đối với bạn mới.
Sắc mặt Sharon hơi bớt giận.
“Nhưng mà cô đừng lo lắng, cửa sổ của Nguyên Dã cao hơn nhiều so với giường nằm, bình thường cô cũng nằm, cho nên tôi cũng không nhìn thấy quá nhiều, chỉ có khi vào thời điểm anh ta giúp cô đổi tư thế…”
“A.” Sharon nghiêm mặt hét lên một tiếng, chạy vọt vào trong bếp.
Cô nói gì sai sao? Xuyến Hi không hiểu rõ.
Nguyên Ngưỡng phải kìm chế rất nhiều mới không bật ra tiếng cười. Người phụ nữ này, được việc chưa có bại sự có thừa.
Xuyến Hi bị người đàn ông của Sharon trừng mắt rất oan uổng, cô là có ý tốt muốn trần an bạn gái anh ta nha.
Phòng bếp truyền đến một loạt âm thanh băm băm chặt chặt, Xuyến Hi co rúm người lại.
“Thật xin lỗi.” Cô đổi phương hướng, dùng tư thế cũ hướng về phía chủ nhân ‘cửa hàng Điền Dã’. “Tôi thực sự không biết người đó là anh, nếu như sớm biết là anh, tôi nhất định sẽ đổi nhà khác để nhìn.”
Cô hoàn toàn không hiểu trọng tâm câu chuyện ở đâu.
“Nhìn lén vốn đã là không nên, cho nên đối tượng bị nhìn là ai không liên quan.” Nguyên Ngưỡng trầm giọng nói.
“Vâng, phải.” Cô khiêm tốn nghe dạy.
“Cô nhìn lén bao lâu rồi?” Hai người không giống nhau, người bị hại lớn nhất là Nguyên Dã thì ngược lại không có phản ứng gì quá lớn. Xuyến Hi cảm thấy anh ta ngược lại còn có lòng hiếu kì nhiều hơn, khó trách vừa nhìn đã có cảm giác ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
“Mười ngày…. Không phải là ba, bốn năm, bảy ngày, không đúng… là tháng trước, vậy là thời điểm nào…. Chờ một chút, là tháng trước sao?” Cô vặn bàn tay cố nhớ xem là ngày nào.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Không đợi hai người đàn ông trả lời, cô lại cúi xuống tiếp tục đếm: “Trên tháng trước đi. Gì cơ, không đúng, sẽ không lâu như vậy…”
Chống lại ánh mắt của hai người đàn ông, trái tim của cô hoảng hốt, vội vàng nói: “Tôi đang suy nghĩ, đang suy nghĩ, sẽ mau nghĩ ra.”
“Em biết bây giờ là năm mấy chứ?” Nguyên Ngưỡng chế giễu nói.
“Nói nhảm, năm hai không mười một” Cô liếc nhìn anh một cái.
…Rất tốt, tối thiểu cô chỉ so với người bình thường thiếu một năm. Nguyên Ngưỡng ngửa mặt lên trời thở dài.
“Em có cảm thấy hỏi cô ấy thời gian giống như gọi con chuột ra đọc bảng cửu chương không?” Anh nhìn về phía em họ.
Nguyên Dã tràn đầy đồng cảm.
“Này.” Đây là vũ nhục, nhưng người bị vũ nhục là Xuyến Hi chỉ dám nhỏ giọng kháng nghị.
Cuối cùng Sharon cũng đi ra từ phòng bếp, trên tay bưng một ấm Hồng Trà vừa pha và bốn cái ly___ Bởi vì có bốn cái ly mà không phải là ba cái, nên Xuyến Hi cảm thấy cô là mười khẩu xà tâm phật.
Sharon cố bày ra vẻ mặt không có chuyện gì, rót cho mỗi người một ly trà.
Khi ly trà được đẩy về phía cô, đột nhiên Xuyến Hi thấy hơi chần chờ.
“Sharon …. Cô sẽ không ác vậy chứ, cô sẽ không đầu độc bạn bè đi?”
Sharon nhàn nhã lịch sự hơi nhíu lông mày, trái tim Xuyến Hi thoáng chốc như trúng một mũi tên.
“Là, là, tôi uống, tôi uống.” Cô mang theo tâm tình bi tráng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Uống ngon, Hồng Trà chính thống uống vào quả nhiên rất thuận miệng.
Suy nghĩ một chút cô lại ngẩng đầu thành khẩn với Nguyên Dã: “Nguyên đại ca, ngày nào đó ta đến ăn cơm hay đặt cơm mà anh muốn hạ thuốc, nhớ nể mặt nhắc nhở tôi một câu, để