“Hiện tại em đã tin tưởng Sarah là một người quản lý ưu tú.”
Xuyến Hi ngồi ở trên giường, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, trong khay ở trên giường, có mâm đồ ăn là khoai tây chiên do nhân viên phục vụ khách sạn đưa tới. Cô rút một miếng khoai tây, ném thật cao nên không trung, ngửa mặt dùng miệng đón lấy.
Ánh mắt Nguyên Ngưỡng dừng lại ở miệng cô, nghĩ đến việc miệng cô giúp anh giải quyết, sự hưng phấn trong cơ thể cô tăng vọt.
“Em đang nói chuyện chính sự với anh, anh lại đang nghĩ lung tung cái gì đấy.” Cô nhận xét nói.
Nguyên Ngưỡng nhe răng cười một tiếng, đem những miếng khoai rơi trên ga giường bỏ vào miệng, tiêu hủy chứng cứ.
“Tại sao?” Anh phối hợp hỏi.
“Bởi vì người ông chủ là anh từ nước Anh bay đến giám sát công việc đã trốn việc ba ngày, cô ấy vẫn như cũ một cuộc điện thoại gọi thúc giục cũng không có.” Xuyến Hi dùng một cọng khoai tây chỉ chỉ vào anh khiển trách. “Anh là một ông chủ thất trách.”
“Vâng.” Anh tự nhiên gật đầu, đem cọng khoai tây ăn hết. “Mà em là yêu nữ làm cho anh thất trách với công việc.”
“Hắc! Miếng đó là của em.” Cô kháng nghị.
Yêu nữ?
Ừ! Cô thích cái hình tượng này.
Cô cầm miếng khoai tây khác, cắn một nửa, Nguyên Ngưỡng như cũ tiếp tục cướp đi. Xuyến Hi dứt khoát đem cả đĩa khoai tây ôm vào ngực, giống như chú chó con đang bảo vệ khúc xương của mình, nhe răng trợn mắt với anh.
Nguyên Ngưỡng ngửa đầu cười to.
Sự tối tăm bao phủ cuộc đời anh đã lâu, lúc này hoàn toàn biến mất như chưa hề tồn tại.
Anh quả thật là một phong cảnh vui mắt vui tai, Xuyến Hi mong mỏi nghĩ.
Toàn thân anh trần trụi, chỉ đang đắp một cái chăn cao cấp, bộ dáng giống như tiểu báo chỉ vừa ăn no uống đủ.
Cô có thể cứ nhìn anh như vậy hai mươi, ba mươi năm nữa.
Sau đó chính cô bị cái suy nghĩ này hù dọa.
Cô làm sao có thể đối với một người đàn ông mới biết mấy tháng có suy nghĩ hai mươi, ba mươi năm?
“Vậy nên.” Cô bỏ quy cái suy nghĩ kỳ quái đó, hỏi anh: “Anh có thể nói cho em biết chuyện làm cho anh khó chịu hay không?”
Tay anh đang muốn giành miếng khoai tây với cô dừng lại, ngay sau đó lại mỉm cười.
Tiểu bạo quân của anh cũng không quanh co lòng vòng.
Tất cả suy nghĩ trong lòng cô, luôn bày thẳng thắn trước mắt anh giống như hàng hóa bày trên vỉa hè vậy.
Anh thích. Cho nên anh cũng sẽ dùng sự thẳng thắn để đáp lại cô.
Nguyên Ngưỡng đem mọi chuyện trong gia tộc mình nói hết với cô, bao gồm cả là tình thân xấu xí sau lưng, tình yêu sau lưng là phản bội, bao gồm cả cuốn sách hiệp ước bị anh làm cho chết trong bụng trước khi xuất bản kia.
Người đời chưa bao giờ biết câu chuyện bên trong, họ chỉ biết mẹ con anh bất hòa, cũng cho rằng mẹ anh bỏ lại anh trở về nhà ngoại là nguyên nhân chính.
Xuyến Hi cầm Hamburger lên nhai.
Chờ khi Nguyên Ngưỡng kể xong, cô cũng đã ăn xong một nửa cái Hamburger. Nguyên Ngưỡng lại đem nửa cái còn lại đem giật lấy ăn hết, lần này khó có khi có một lần cô không kháng nghị.
Chờ khi đầu óc cô cuối cùng cũng tiêu hóa xong, Xuyến Hi chính thức phát biểu ý kiến___
“Quả nhiên chỉ có chúng em, những nhà nghèo cửa nhỏ này là có cuộc sống tương đối vui vẻ ấm áp.”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu đồng ý.
“Vậy quyển sách kia bây giờ ở đâu?”
“Đốt rồi.” Nguyên Ngưỡng cầm tờ khăn giấy thay cô lau đi những vết bẩn dính trên khóe miệng.
“Anh đọc qua chưa?” Cô tò mò hỏi anh.
“Bà ấy mới nộp lên bảy chương.” Nguyên Ngưỡng hơi cau lại hàng lông mày. “Nói như vậy. Anh cũng chỉ muốn nói cho em biết, anh không thích đi về hướng chuyện xưa.”
“Ồ.” Cô bĩu môi. Anh không sợ hôm nào đó ông ngoại anh lại giật giây mẹ anh viết một bản khác sao?”
“Đã đã mời một luật sư rất nổi tiếng, nghĩ ra một bản