Triển lãm ‘Ánh sáng thủy tinh và hình ảnh gốm’ của Phương Xuyến Hi thành công tốt đẹp.
Anh không chọn tiến hành bữa tiệc trước một đêm, này hôm sau mới mở ra đối ngoại, mà là trong cùng một ngày buổi trưa mở bữa tiệc, sau hai giờ bữa tiệc kết thúc, lập tức mở đối ngoại với bên ngoài.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, bản thân các nhân vật nổi tiếng đều lưu luyến không muốn đi chính là kết quả quảng cáo tốt nhất.
Hiệu quả tốt đẹp đúng như dự tính của anh, rất nhiều nhân vật nổi tiếng và những nhà bình luận cấp cao xuất hiện đưa tới những đám đông. Cho dù là nhà phê bình cấp cao hay những người xem triển lãm, khi mới bắt đầu họ chỉ là hướng về danh tiếng của ‘nguyên hành lang nghệ thuật’ mà đến, chứ không hề biết gì về nghệ thuật gia không có tí tên tuổi gì này.
Vậy mà khi thấy các tác phẩm tràn đầy sức sống của Xuyến Hi, thấy được cách chọn nguyên liệu khác biệt của cô, giống như sự thành thạo của thiên tài, các tác phẩm của cô đã thay thế mọi chuyện và trở thành lí do thuyết phục nhất.
Một chỗ không hoàn hảo chính là người phụ nữ này bỏ lại một câu “Cảm thấy luống cuống” ở trên đường đi, sau đó chính bản thân mình lại chạy mất.
Nguyên Ngưỡng lắc đầu một cái.
Luống cuống? Nói giống như thật nhẹ nhàng.
Cô đơn giản là không nhận ra những nhà bình luận cao cấp hoặc những nhân vật cấp cao kia thiếu chút nữa đã cướp đi đôi tay của cô.
Khi mới bắt đâu, Nguyên Ngưỡng cũng có chút lo lắng, tính cô qua loa có thể sẽ chọc tức những nhà bình luận cao ngạo kia, kết quả là biểu hiện của cô lại là không thể chê vào đâu được.
Đối với truyền thông, cô vẫn sử dụng cách trả lời các vấn đề thẳng thắn mà sắc bén, nhưng bên cạnh đó lại có lớp vỏ bọc đường bên ngoài để che đậy, vì vậy không đến nửa giờ, Nguyên Ngưỡng đã nghe được các danh hiệu của cô ‘Người mới chân thành mà đáng yêu’, ‘Các tác phẩm tràn đầy linh hồn’.
Trên thực tế, dựa vào sự ứng phó thành thạo như vậy của cô, Nguyên Ngưỡng thiếu chút nữa đã tin rằng trước kia cô đã từng làm triển lãm cá nhân.
“Này, có thể cho tôi biết, nghệ thuật gia mới của chúng ta đang ở đâu và làm gì không?” Anh cầm điện thoại di động của mình lên gọi cho trợ thủ đắc lực của mình, anh biết Sarah sẽ cử người theo sát cô.
“Để tôi nghĩ lại xem.” Người mới vừa trở về ‘Nguyên hành lang nghệ thuật__Sarah cười nói. “Hôm nay cô ấy đi sang bên cạnh nhìn triển lãm cá nhân của hai vị nghệ thuật gia Just, Johnson.”
“A.”
“Nói một chút bình luận rất thú vị.”
“Tôi tin tưởng.” Anh bình tĩnh nói.
“Ăn hotdog nổi tiếng.”
“Ừ, lại là thức ăn bỏ đi.” Nhưng cô lại thích nhất.
“Cùng ăn tiền hào con cọp sau khi tiến hành đọ sức kịch liệt mấy lần, cuối cùng kết thúc với sự thất bại.”
“Ai.”
“Cuối cùng phát hiện, quầy rượu của ‘Mê cung thủy tinh’ tối nay có ‘Nam ca sĩ piano độc thân đến.”
“Ừ…” Giọng mũi kéo thật dài.
“Cho nên hiện tại đang ở chỗ đó mê hoặc một đám người với 60 đến 80 tuổi, mất vợ hay chồng hoặc ông già độc thân đáng yêu.”
Nguyên Ngưỡng phát ra một trận tức giận kết hợp với tiếng cười hừ.
Cửa buổi triển lãm đã dựng rào chắn không cho khách tiến vào, tại hiện trường nhân viên bắt đầu chuẩn bị làm vệ sinh, anh phất tay với giám đốc phụ trách Tony: “Cậu trông coi một chút, tôi sẽ trở về ngay.”
Anh trực tiếp đi đến quầy rượu piano.
Đúng là cô đang ở đây mê hoặc mấy ông già không sai chút nào.
Đám ông già kia đáng thương không có chút lực chống đỡ nào, vây ở bên người cô tranh cướp lực chú ý của cô.
Bọn họ ở trong quán rượi chơi đến hai mươi mốt giờ. Ngồi trên ghế chân cao Xuyến Hi đang xào bài, nhanh chóng phát mấy tờ bài cho những người khác, vóc người nhỏ nhắn của cô bị vây lại ở giữa một đám ông già ngoại quốc, anh chỉ thấy được đỉnh đầu của cô.
“Ô, Bill, ông lại nổ, nhưng mà tôi lại không muốn thắng tiền của ông nữa, như vậy đi, chúng ta chọn bộ bài này chưa có phát, thay cho lộ ra.”
“Hắc, cô gái nhỏ, thời điểm vừa rồi cô thắng của tôi cũng không có nhân từ như vậy.” Một giọng nói già nua kháng nghị.
“Không sai, không sai, để đạt được công bằng, muốn thả nước thì toàn bộ để lại một vòng.”
Một đám ông già giống như học sinh tiểu học ồn ào nói.
“Khụ.” Nguyên Ngưỡng đứng đằng sau đám người nhẹ nhàng ho một tiếng.
Một người trong đám quay lại nhìn thấy anh, nhe răng cười một tiếng, lại đẩy đẩy người phía trước, người phía trước lại đẩy người bên trên, trong lúc bất chợt cả đám người đã tự động tách ra tạo thành một con đường cho anh đi vào.
Điểm cuối con đường này là nữ chính.
Cô đẹp khiến cho người ta phải nín thở.
Cho dù là mấy tiếng trước mới gặp cô trang một trang phục rực rỡ, trái tim Nguyên Ngưỡng vẫn cảm thấy căng thẳng như cũ.
Cô mặc một bộ lễ phục Kê Vĩ Tửu màu đen, bộ lễ phục được may thủ công từ vô số bông hoa nhỏ bé, dưới lớp lễ phục màu đen như ẩn như hiện lộ ra màu da vừa cao nhã lại mê người.
Ai dám nói tiểu bạo quân của anh không phải mỹ nhân?
“Không đến mười phút nữa cửa triển lãm