Tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng không khí đang hưởng thụ của Mặc Tử Lâm, anh nhíu mày vốn không muốn nghe.
Nhưng người gọi vẫn kiên trì, làm anh khó chịu ra mặt bắt máy nghe mà như muốn cầm dao giết kẻ đang nói đầu dây bên kia.
" Nói."
Đầu dây bên kia là Cảnh Thiên, cậu bình thản nói:
" Tử Lâm, lão già nợ tiền chúng ta hôm nay là đến hạn chót nhưng vẫn không chịu trả. Ngược lại còn muốn đem con gái ra để gán nợ."
Mặc Tử Lâm cười khẩy khinh bỉ " Đúng là lão cáo già. Xưa nay lấy nợ không thu người..."
Đang định nói thêm, thì bất chợt anh dừng lại, liếc nhìn cô một cái, làm cô giật thót dự cảm không lành.
Một ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu Tử Lâm, miệng cười gian xảo nói lại với Cảnh Thiên.
" Mười phút nữa tôi sẽ đến." Rồi cúp máy.
Thấy cô đang dọn Tử Lâm nghiêm mặt, lạnh giọng " Không cần dọn, đi theo tôi đến một nơi."
" Đi...đi đâu?"
" Cô có quyền hỏi? Tôi có nghĩa vụ phải trả lời sao?"
Ngọc Dao không dám nói thêm, cúi đầu bước từng bước theo phía sau anh.
[...]
" Cậu ơi!...Tôi xin cậu...Tha cho tôi. Con gái tôi nó đủ 18 rồi, nó ngoan lắm. Mong cậu tha cho tôi."
Người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi, quỳ xuống ôm lấy chân Cảnh Thiên mà không ngừng van xin cậu.
Cảnh Thiên nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lẽo. Một người cha không làm tròn trách nhiệm, còn muốn đẩy con gái để thế chấp cho bản thân thì đúng là vô sỉ cặn bã.
Chờ một lúc, Mặc Tử Lâm cũng đi vào. Khí thế chèn ép đến đáng sợ.
Đàn em nhìn thấy anh liền cúi đầu chào cung kính.
Lão ta nhìn thấy Tử Lâm thì đổi hướng, quay qua ôm lấy chân anh như một con chó đang làm nũng với chủ nhân.
" Tôi xin cậu. Cậu cho tôi một tháng. À không, một tuần thôi, tôi sẽ kiếm đủ tiền để trả cho cậu."
Mặc Tử Lâm đá lão qua một bên, đôi mắt mở trừng nhìn lão, lạnh giọng nói:
" Khất nợ lần đầu thì đánh gãy một chân, khuất lần hai đánh gãy tay, khất lần ba lấy... Mạng."
Chữ " Mạng" được nhấn mạnh cuối câu, cùng với ánh mắt của một hung thần càng làm cho anh trở nên đáng sợ trước mắt mọi người.
Lão dập đầu rối rít, tay lão kéo tay đứa con gái chỉ mới 18 đang quỳ xuống run lên bần bật kia mà nói:
" Cậu nhìn xem, con bé rất xinh đúng không? Tôi có thể gán nó cho cậu... Được bao nhiêu thì được."
Cô gái ấy rất đáng thương, toàn thân không ngừng run lên, tuy chưa thấy mặt nhưng cũng cảm thấy cô gái đó đang khóc và sợ hãi.
Một người cha đã nghiện cờ bạc, còn đem con gái ra thế chấp thật hèn hạ.
" Tiểu Dao Dao, qua đây."
Tiểu Dao Dao?
Trong lòng khó hiểu khi anh lại gọi cô như vậy, nhưng cũng phải bước lên. Nhìn thấy Cảnh Thiên, cô cũng rất bất ngờ và cậu cũng vậy. Hai ánh mắt chạm nhau đầy ngạc nhiên.
" Nhìn nhau đủ chưa?" Mặc Tử Lâm khó chịu ra mặt nhìn cô.
Ngọc Dao ý thức được thì liền vội thu lại ánh nhìn, giọng nói khe khẽ " Anh gọi tôi?"
Mặc Tử Lâm không đáp, đi tới một tên đàn em lấy cây gậy đang cầm, rồi ném về phía cô lạnh giọng.
" Đánh gãy chân ông ta."
Ngọc Dao nghe mà như sét đánh ngang tai. Biết cô không thể, Cảnh Thiên vốn muốn định lên tiếng xin giúp cô, thì bị ánh mắt hung thần của anh cản lại, làm cậu không dám làm càn.
"Tôi...Tôi không làm được." Ngọc Dao hơi run đứng lùi lại.
Mặc Tử Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, đi đến một cái ghế ngồi lên dạng hai chân, anh dựa lưng hai tay đặt lên thành ghế, dáng ngồi ngạo nghễ hệt như mấy tên trùm đáng sợ, phong thái không ai sánh bằng, miệng nhếch cười khinh miệt.
" Không đánh gãy chân ông ta, thì đem con gái ông ta tới đây."
Cô gái trực tiếp bị lôi đến trước mặt anh, dù có van xin, khóc lóc thì đàn em của anh cũng không quan tâm.
Ngọc Dao có chút bối rối nhìn anh " Anh...Anh định làm gì cô gái đấy?"
" Đương nhiên là biến cô ta thành đồ chơi. Không phải ông ta muốn gán con gái cho chúng ta sao? Làm gì là quyền của tôi. Nếu như cô đánh gãy chân ông ta thì coi như đã làm theo luật. Còn không, con gái ông ta... Có thể cân được bao nhiêu cây gậy ở đây? Tiểu Dao Dao cô nói xem?" Rồi nhoẻn lên cười, nụ cười đầy biến thái và đê tiện.
Ngọc Dao siết chặt tay, giận đến run người. Mặc Tử Lâm muốn biến cô thành một kẻ tay nhuốm máu đầy tội lỗi. Anh muốn xem một viên ngọc trong sáng bị vấy bẩn thì sẽ thế nào? Hay đang dạy cô cách sinh tồn trong thế giới của anh?
Nhân nhượng với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân.
Thấy cô đứng im không có động tĩnh gì. Mặc Tử Lâm lại muốn kích động cô thêm, lên giọng như đang trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn cô gái đáng thương dưới đất, khom người cúi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô gái đó lên " Ngực rất đẹp, có muốn dùng thân thể này trao đổi để cứu lão ta không?"
Cô gái run rẩy, nước mắt chảy đầm đìa đột nhiên hướng về phía Ngọc Dao, ánh mắt đang thương như muốn cầu cứu. Nhưng lại quay đi, hình như cô gái đang nghĩ đến cha, không muốn cha bị đánh gãy chân, mà nghẹn nức lên gật đầu.
Mặc Tử Lâm cười khẩy " Vậy cởi đồ ra, làm ngay tại đây, tôi muốn xem."
Sự biến thái này của Tử Lâm khiến cô không thể chịu được nữa mà hét lên " Được, tôi làm. Tôi làm là được chứ gì."
Anh cười đắc ý " Chịu nghe lời sớm thì đâu tới mức này."
Ngọc Dao cúi xuống nhặt khúc gỗ lên, tay cầm là run lên như muốn rơi ra.
Mặc Tử Lâm cất giọng chế giễu " Cầm như vậy là muốn gãy ngứa sao? Cầm chặt vào."
Cô nghiến chặt răng, lết từng bước đến trước mặt ông ta. Chỉ là một cái chân thôi mà, ông ta còn có hai tay, vẫn có thể đi làm để trả nợ.Nhưng còn cô gái kia, tương lai dài còn ở phía trước, nếu như phải chịu cảnh tàn nhẫn này thì cuộc đời coi như bị hủy. Cô không muốn điều đó xảy ra.
Nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi, tay siết chặt giơ lên mà không ngừng run rẩy.
Ông ta quỳ, dập đầu khóc lóc cầu xin tha mạng. Ngọc Dao không thể xuống tay.
Thấy cô sơ hở, ông ta liếc mắt rồi vùng lên tóm lấy cô, lấy ra một con dao kề vào cổ cô uy hiếp anh.
" Chúng mày là một lũ khốn, nếu hôm nay không tha cho tao và con gái tao, thì tao sẽ giết con đàn bà này."
Cảnh Thiên siết tay, ánh mắt như muốn lao đến giết chết ông ta.
Nhưng Tử Lâm không vậy, anh ngược lại rất bình tĩnh, cười nhếch mép kinh bỉ, giọng nói đầy lạnh lẽo.
" Giết đi. Dù gì cũng chỉ là một nô lệ mà thôi!"
Ngọc Dao điếng người, sự lạnh lùng của anh thật tàn nhẫn.